Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!

Chương 134




Sói có chuyện phải xa nhà, trước khi đi sói nói với Hồ Ly, Hồ Ly cậu nhất định phải chăm sóc Thỏ, không được lén ăn Thỏ......Hồ Ly đồng ý. Nuôi Thỏ mập mạp, sau khi Sói về rất vui vì Hồ Ly chưa ăn Thỏ.....Vì vậy Sói lại yên tâm xa nhà lần nữa, kết quả lần này Sói vừa đi liền ăn thịt Thỏ! Cậu nói xem.....Nếu như Sói quay về phát hiện Thỏ bị Hồ Ly ăn thịt sẽ thế nào?

Đậu Đậu tròn mắt nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt bi thương.

Kỳ Dạ nắm tóc: “Cô nói gì? Tôi nghe không hiểu! Có phải Hồ Ly ăn thịt Thỏ phải không?”

“Ừ!” Đậu Đậu cẩn thận gật đầu!

“Sói ăn thịt Hồ Ly không phải xong sao.” Kỳ Dạ khinh thường: “Vấn đề đơn giản như vậy còn hỏi sao? Hơn nữa chuyện này còn xưa hơn chuyện công chúa Bạch Tuyết, tiểu thối cũng không muốn nghe!”

“Này! Đừng cho con tôi nghe thể loại chuyện cổ tích dở tệ này!” Loan Đậu Đậu phát điên giống như sự bi thương vừa rồi chỉ là ảo giác.

“Vậy kể chuyện gì?”

Loan Đậu Đậu trầm tư một lát nói: “Ví dụ như chuyện công công vạn năm chịu yếu? Còn có bạo Cúc Hoa không bàn bạc?”

Kỳ Dạ tối sầm mặt, tức giận quát: “Cô đi chết đi!”

Loan Đậu Đậu cười sung sướng, cười đến nỗi chảy cả nước mắt, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh bao la. Nuốt nước mắt vào trong, cắn môi nói: “Thật may tiểu thối không phải con trai.”

Kỳ Dạ nhìn cô chằm chằm, không hiểu gần đây cô có vấn đề gì có những hành động không thể giải thích được.

Điện thoại di động liên tục vang lên, đó là một ca khúc buồn, rung lên liên tục: “Anh không xứng, anh ra khỏi quỹ đạo, tình yêu của anh ra khỏi quỹ đạo, còn tôi đáng thương ngày ngày chờ anh đến tối! Anh không xứng, anh ra khỏi quỹ đạo, tình yêu của anh ra khỏi quỹ đạo, cô ấy làm anh say mê, anh không xứng, anh không thật lòng, không còn là anh của tôi ngày nào, anh không xứng để tôi rơi lệ, tan nát cõi lòng vì anh, không có anh tôi vẫn cười."

“Hình như là anh trai gọi, sao cô không nghe?”

Kỳ Dạ muốn lấy điện thoại di động thì Đậu Đậu nhanh hơn cầm điện thoại nhấn nút tắt. Nghiêng đầu cười với cậu: “Kỳ Dạ, cái này gọi là muốn cự tuyệt nhưng lại ra vẻ mời chào! Không để anh ấy khẩn trương, anh ấy không biết tôi đang đợi anh ấy. Đúng rồi nếu như có thể thì đi tìm Thẩm Nghịch! Gần đây anh ta......Không tốt lắm.”

Đậu Đậu cố làm ra vẻ bình thường đứng lên đi vào phòng, nước mắt cũng tự động chảy xuống. Dừng bước lại, sờ sờ gò má của mình, nở nụ cười rất khó coi, lẩm bẩm: “Thật là kỳ quái, tại sao gần đầy nước mắt rất dễ rơi.”

Thì ra khi đau lòng thật sự nước mắt sẽ tự động chảy xuống.

Không có Thạch Thương Ly cô không thể cười vui mà căn bản là không biết cười cái gì.

Kỳ Dạ ngồi im một chỗ, không nhúc nhích, nỗi đau lan tràn trong lòng. Đã bao lâu rồi cậu không nghe tới cái tên Thẩm Nghịch, bao lâu rồi không thấy anh, không liên lạc với anh.

Anh sống tốt chứ?

Mọi chuyện chưa được xử lý sao? Nếu như xử lý xong hết sao còn chưa tới tìm cậu? Anh không biết cậu còn đợi anh sao? Tiếp tục chờ đợi......

Một tuần liền Thạch Thương Ly không thể nào gọi điện thoại cho Đậu Đậu, điện thoại của những người khác trong nhà đều gọi được nhưng Đậu Đậu lại không nghe điện thoại, còn năm ngày nữa hắn mới quay về, trong lòng có chút lo lắng, quyết định về sớm. Chuyện còn lại giao cho trợ lý xử lý là được rồi, bây giờ quan trọng nhất là Đậu Đậu cùng con trai!

Ánh đèn trong căn biệt thự xa hoa sáng choang, người giúp việc đứng xếp thành hàng, đồng phục chỉnh tề sạch sẽ, mặt không thay đổi đứng một bên. Mặc dù chỗ này rất tráng lệ, người người đều hâm mộ nhà họ Thạch nhưng lại lạnh lẽo đến đáng sợ. Không khí căng thẳng như ngọn núi lửa có thể phun trào bất cứ lúc nào.

Một ông lão khuông mặt đầy nếp nhăn, tóc trắng xóa, lưng hơi gù nhưng ánh mắt sắc bén lạnh lẽo, khuôn mặt khắc nghiệt, lạnh lùng mở miệng: “Cậu nói gì?”

Thạch Thương Ly rời khỏi ghế salon, đứng thẳng. Thật ra thì trong ba cháu trai chỉ có Thạch Thương Ly giống ông, có thể thấy hắn là một chàng trai anh tuấn, chỉ là do năm tháng tàn phá biến thành hình dạng của ngày hôm nay.

“Từ nay về sau cháu sẽ không chịu sự khống chế của ông nữa, cháu sẽ không tiếp quản công ty U&I, ông cho Thạch Lãng cũng được, cho Kỳ Dạ cũng được, tóm lại sau này cháu sẽ không liên quan! Nếu ông có thể chấp nhận Đậu Đậu, cả nhà ba người chúng cháu có thể về thăm ông, nếu như ông không chấp nhận Đậu Đậu là người nhà họ Thạch, xin lỗi, đời này cháu sẽ không bước vào căn nhà này một bước!”

“Cậu muốn đoạn tuyệt quan hệ với tôi? Cậu nghĩ học cách lùi bước như ba cậu? Cậu cũng muốn lật tôi? Cậu cũng biết tôi khổ cực bồi dưỡng cậu là để cậu tiếp nhận công ty U&I” Thạch Diên Đình giận đỏ mặt, hai mắt nhìn chằm chằm hắn, quả thật không tin được.

Thạch Thương Ly bình thản nhún vai: “Nếu như ông nhất định phải như vậy cháu cũng không ngại! Tóm lại, cháu muốn quay về! Hơn nữa sẽ cưới Đậu Đậu, dù là ai cũng không có cách nào ngăn cản.”

Thạch Diên Đình nhìn hắn một lúc lâu, sau đó khẽ cười lạnh: “Được! Được! Được!” Liên tục “Được” ba lần, sau đó dừng một chút rồi nói: “Quả nhiên là một đứa cháu được tôi dạy dỗ tốt! Chắc hẳn Doãn Lệ Tọa Bạch đã bị cậu thuyết phục rồi, gần đầy công ty mới ra thị trường chưa có ai lộ diện, chắn chắn cũng là cậu giở trò quỷ! Cậu thoát khỏi khống chế của tôi chỉ vì một người con gái!”

Thạch Thương Ly đứng yên, bóng dáng chiếu trên sàn nhà lạnh băng. Hắn không muốn ở đây thêm một phút giây nào, đôi tay đút trong túi, đôi môi như ẩn như hiện nụ cười.

“Cô ấy cũng chỉ là ngoại lệ, những năm này cháu chưa bao giờ nghĩ tới sẽ là người nối nghiệp của ông! Ông có ba người cháu sao cứ nhất thiết phải là cháu! Thật ra thì Thạch Lãng thích hợp làm người nối nghiệp của ông hơn. Cuộc sống của cháu sẽ do cháu tự sắp xếp!”

Im lặng, xoay người muốn đi thì sau lưng truyền đến giọng nói: “Cậu cho rằng bây giờ cậu quay về cô gái kia sẽ ở chung với cậu sao? Cô ta không đáng để cậu làm như vậy! Cô ta nhận tờ chi phiếu một triệu tệ của tôi! Thân phận cô ta không rõ ràng căn bản không xứng làm vợ cậu.”

Thạch Thương Ly dừng bước, quay đầu cười: “Cô ấy xứng hay không là do cháu quyết định.”

Thái độ cuồng vọng, sắc mặt tự tin, lúc này phải rời khỏi đây thôi, đời này cũng không muốn quay lại nữa. Đối với nơi này hắn không lưu luyến gì, nơi này không có ấm áp.