Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!

Chương 126




Kỳ Dạ lập tức đứng dậy, nhanh chóng giật điện thoại trong tay ném xuống sàn nhà còn dùng chân đạp mấy cái. Cực kỳ tức giận quát: “Không cho phép cô tìm anh ấy, không cho phép cô nói cho anh ấy biết! Không cho phép cô nói lung tung với anh ấy, ai vì anh ấy muốn chết không muốn sống. Ai chứ?”

“Cậu!” Loan Đậu Đậu thích chí nhìn phản ứng kịch liệt của cậu, khóe miệng khẽ nở nụ cười. Nhìn dáng dấp này chính xác là cãi nhau!

Kỳ Dạ tức giận trừng mắt nhìn cô, quay lại giường, giọng nói trầm thấp: “Tôi không có.”

Loan Đậu Đậu thương xót cho chiếc điện thoại bị đập nát, may là không phải điện thoại của cô mà là của Kỳ Dạ!

“Không có là được rồi! Uống thuốc đi!” Loan Đậu Đậu nhét thuốc vào tay cậu, lấy cho cậu cốc nước: “Bất cứ chuyện gì cũng không quan trọng bằng sức khỏe của bản thân biết chưa?”

Kỳ Dạ nhìn cô một lúc lâu lẩm bẩm: “Sao anh trai cùng Thạch Lãng lại có thể bị cô lừa xoay vòng vòng như thế chứ?” Rõ ràng là một con hồ ly giảo hoạt lại biến thành con thỏ nhỏ! Căn bản là mắt Thạch Thương Ly cùng Thạch Lãng có vấn đề!

Loan Đậu Đậu không nói gì, nhắc tới cũng kỳ quái! Ở trước mặt người khác cô có thói quen giả ngu, ở trước mặt Kỳ Dạ lại không cách nào giả ngu. Đây không phải có thể thấy Kỳ Dạ ngu hơn cô sao? Dĩ nhiên suy luận này đánh chết cô cũng không nói cho Kỳ Dạ nếu không cậu sẽ làm loạn lên.

Kỳ Dạ ngoan ngoãn uống thuốc, sau khi uống hết ly nước tự động nằm xuống.......

Loan Đậu Đậu nhìn cái ly rỗng tuếch, ánh mắt kinh ngạc. Đây là nước sôi sao cậu có thể uống hết?

Đèn lớn trong phòng được tắt chỉ để lại một bóng đèn ngủ. Loan Đậu Đậu ngồi cạnh cậu, vẫn không đi, mắt không chớp quan sát Kỳ Dạ. Mặc dù nhìn cậu rất khôn khéo, vạm vỡ, bướng bỉnh, hoạt bát hơn nữa dáng dấp tuấn tú, gương mặt trẻ con, càng nhìn càng giống một đứa con nít mười bồn tuổi!

Không biết qua bao lâu Kỳ Dạ chợt mím môi nói: “Tôi thất tình.”

Hả? Cứ như vậy chia tay?

Loan Đậu Đậu sờ cằm như suy nghĩ, muốn mở miệng thì giọng cậu lại vang lên, lộ ra một chút chua xót: “Lần đầu tiên tôi thất tình.”

Được rồi, giờ phút này không nói những lời an ủi.

Lần đầu tiên thất tình.......

Điều này nói rõ vấn đề gì? Chính là Kỳ Dạ biết bản thân là gay! Có thể lúc trước chưa từng yêu ai, nói cách khác Thẩm Nghịch là người yêu đầu tiên của cậu ấy! Người đàn ông đầu tiên mà cậu thích! Người đầu tiên quan hệ với cậu!

Người con gái vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên người đàn ông đầu tiên cướp đi sự trân quý nhất của mình! Đàn ông cũng giống như vậy! Nhất là Kỳ Dạ lần đầu tiên thích người khác, lần đầu tiên quan hệ!

Má ơi! Thẩm Nghịch anh thật là nghiệp chướng! Nhìn dáng dấp bạn Kỳ Dạ đơn thuần, là một người yếu đuối!!! Sao anh không biết xấu hổ trưng dụng nửa đường đã vứt bỏ!

Loan Đậu Đậu thầm trách Thẩm Nghịch trong lòng nghĩ nên đến gặp Thẩm Nghịch nói chuyện một chút! Có thể bổ túc một chút không, dù sao đi một vòng có thể tìm được tình yêu đích thực thật không dễ dàng!

Hơn nữa Kỳ Dạ là em trai Thạch Thương Ly, chuyện này nếu xử lý không tốt sợ Thạch Thương Ly cùng Thẩm Nghịch không thể làm anh em với nhau nữa.

Loan Đậu Đậu ở bên Kỳ Dạ đến sáng, Kỳ Dạ vẫn không ngủ mãi cho đấn khi ánh bình minh lên rốt cuộc không chịu nổi nữa mới ngủ, cậu cũng biết Loan Đậu Đậu vẫn ở bên cạnh cậu. Bánh bao đậu ngu ngốc, cậu đã làm chuyện không phải khiên cô và tiểu thối không có chút danh phận nào sao cô lại còn đối xử tốt với cậu như vậy!

Loan Đậu Đậu rón rén quay về phòng, lười thay quần áo trực tiếp bò lên giường. Cô cho rằng không làm người trên giường thức tỉnh, vẫn nghe thấy giọng ngái ngủ của hắn: “Cậu ấy hạ sốt rồi sao?”

“Ừ! Cậu ấy và Thẩm Nghịch kết thúc rồi! Chẳng qua tôi thấy anh không nên dính vào chuyện này, cứ để cho tôi!” Loan Đậu Đậu tìm tư thế thoải mái nằm trong ngực hắn ngủ.

“Được.” Đối với hành động chủ động cọ vào ngực hắn của cô, tâm tình Thạch Thương Ly thật tốt, hơn nữa Loan Đậu Đậu làm như vậy hoàn toàn là do quan tâm đến quan hệ của hắn và Thẩm Nghịch! Hắn vui còn không kịp, làm sao có thể không đồng ý chứ!

Loan Đậu Đậu không nói gì đã ngủ, thật sự quá mệt. Vừa nằm đã đến trưa, không phải đến công ty nữa! Giờ không cần xin, bởi vì bây giờ cô là trợ lý của Thạch Lãng, mỗi ngày đều làm chung phòng với ông chủ! Hơn nữa tối qua cô còn thức trắng đêm chăm sóc cho anh trai hắn ta.

Kỳ Dạ đã đỡ hôn, tinh thần sảng khoái cùng Thạch Thương Ly học cách thay tã cho tiểu thối.

Loan Đậu Đậu sờ trán mình ngây ngốc: “Trời đất! Không phải tôi bị sốt chứ?” Sao lại thấy Kỳ Dạ vui vẻ thay tã cho tiểu thối chứ.

Còn có.......

“Này, hai người làm gì lỗ đít con trai tôi!”

Loan Đậu Đậu vội vàng đi lên cho mông con trai không để cho bọn họ nhìn! Thật là quá đáng, lỗ đít con trai cô không phải để cho hai người lớn này nhìn!

Thạch Thương Ly cùng Kỳ Dạ tối sầm mặt, Thạch Thương Ly gõ đầu cô, kéo cô sang một bên: “Bản thân không thay tã còn ở đây quấy rối cái gì!”

Loan Đậu Đậu xoa trán, dẩu môi nhìn chằm chằm Thạch Thương Ly.......

“Ha ha.......” Tiểu thối thấy mẹ bị đánh cùng bị chửi, vui vẻ cười!

Loan Đậu Đậu buồn bực không chịu được lẩm bẩm: “Tiểu thối ngu ngốc, lỗ đít của mình bị nhìn thấy hết còn cười vui như vậy? Cẩn thận về sau không làm nam nhân mà làm người yếu thế hơn!”

“Em đang nói thầm cái gì?” Thạch Thương Ly quay đầu lại, cau mày, ánh mắt nghi ngờ nhìn chằm chằm cô: “Không phải em đang đọc sách gì mờ ám chứ?”

“Không có!”

Thạch Thương Ly không tin những lời cô nói.

Kỳ dạ thay tã cho tiểu thối xong cẩn thận ôm vào trong ngực, giống như chốn không người ôm tiểu thối ra ngoài phơi nắng, ngắm cảnh. Tiểu thối cũng vô cùng tự nhiên nhận tấm lòng của chú út, cười vô cùng vui vẻ!

Loan Đậu Đậu nhìn bóng lưng cậu có chút nghi ngờ, kéo kéo áo Thạch Thương Ly nói: “Này! Anh xem có phải Kỳ Dạ bị thất tình đả kích quá lớn không, tập trung tinh thần lên người tiểu thối? Mặc dù tôi không thích chú cháu quá lạnh nhạt! Nhưng nhìn con trai như vậy mai mốt có thể làm đàn ông không?”

Thạch Thương Ly không nhịn được lại cốc cô một cái: “Suy nghĩ lung tung cái gì! Kỳ Dạ sẽ không làm vậy!”

Loan Đậu Đậu chu môi xoa đầu, thật ra cô nói cũng có lý!

Nhìn Kỳ Dạ như không có chuyện gì, mỗi ngày dậy sớm, ăn cơm bình thường, duy nhất không bình thường đó là cậu đối với tiểu thối có vẻ quá tốt. Làm cho bây giờ Thạch Lãng ghen tức tiểu thối dình Kỳ Dạ nhiều hơn hắn ta. Không có cách nào ai bảo ban ngày hắn ta phải đến công ty, buổi tối mới có thể ở bên cạnh tiểu thối. Không tới mấy ngày tiểu thối liền bị Kỳ Dạ thu phục.......

Buổi tối Thạch Lãng còn ôm một đống báo cáo của ở công ty tới nhức đầu, Kỳ Dạ ôm tiểu thối dỗ ngủ. Loan Đậu Đậu ngồi trên ghế salon, hai chân đặt trên khay trà, ôm đĩa trái cây trong ngực, méo miệng: “Tôi cảm thấy rất hạnh phúc.”

Trừ lúc sinh con có chút đau đớn, bây giờ một chút cũng không cảm thấy đứa bé là phiền toái. Tiểu thối tè dầm đã có Kỳ Dạ thay tã, tiểu thối đói bụng đã có Thạch Thương Ly hòa sữa bột, buổi tối người ru tiểu thối ngủ cũng là Kỳ Dạ......

Sao cô làm mẹ lại cảm thấy có chút hốt hoảng! Thật ra thì cô cũng muốn cho tiểu thối bú sữa mẹ nhưng Thạch Thương Ly kiên quyết không chịu! Hắn nói cô tất cả đều là của hắn cho nên chỉ có thể vắt sữa không cho tiểu thối bú mẹ!

Đến bây giờ tiểu thối chưa từng bú mẹ! Ba quá hẹp hòi, quá hẹp hòi.......

Thạch Thương Ly ngồi cạnh cô không nhịn được khẽ cười, chọc chọc đầu cô, khóe miệng nở nụ cười tràn đầy cưng chiều: “Em cũng biết sao!”

“Hì hì!” Loan Đậu Đậu ngại quá cười cười, khẽ cắn quả táo, không nhịn được gật đầu: “Nếu như công ty tăng lương cho tôi thì tốt hơn.”

Thạch Lãng nghe thấy lập tức nhớ kỹ trong lòng. Ngày mai nói với kế toán vấn đề tiền lương.......

Thạch Thương Ly không nhịn được nhéo mặt cô: “Cứ hai ngày em đòi tăng lương. Nếu tất cả nhân viên trong công ty đều giống em vậy chẳng phải sẽ sớm phá sản sao!”

“Đau!” Loan Đậu Đậu đẩy tay hắn ra, vuốt vuốt cái miệng đáng thương của mình, rầm rì: “Tôi chỉ nói vậy chứ không phải tăng lương thật! Quỷ hẹp hòi!”

Thạch Thương Ly không ngừng cười, chợt nghĩ tới vấn đề tiểu thối nói: “Con trai chưa có tên, có phải nên suy nghĩ một chút hay không?”

“Nghĩ xong rồi! Tiểu thối!” Loan Đậu Đậu nhìn trai đẹp trên ti vi.

Thạch Thương Ly không nhịn được tắt ti vi, kéo cô đến trước mặt Thạch Lãng, cùng nhau ngồi xuống, lúc này Kỳ Dạ cũng đi xuống. Cuộc họp gia đình đầu tiên bắt đầu, trừ bạn tiểu thối đang ngủ, các thành viên khác đều đầy đủ.

Lần này cuộc họp được mở ra là vì việc đặt tên cho tiểu thối!

Loan Đậu Đậu xoa xoa vành tai nói: “Gọi tiểu thối có gì không tốt? Dễ nghe dễ gọi!”

Thạch Thương Ly liếc cô nói: “Nếu em không muốn sau này con trai oán mình thì ngoan ngoãn im miệng."

Kỳ Dạ sờ sờ cằm nói: “Đúng vậy đến bây giờ tiểu thối vẫn chưa có tên thật!”

Thạch Lãng quay chiếc bút trong tay, đôi mắt nhìn Loan Đậu Đậu dịu dàng nói: “Gọi Thạch Đầu!”