Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!

Chương 124




“Bánh bao đậu.......” Kỳ Dạ cắt lời cô, cần cổ tay cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt vết sẹo trên bàn tay mảnh khảnh. Có lẽ Đậu Đậu nói đúng, tìm hiểu quá khứ chỉ khơi gợi lại nổi đau. “Cô không lừa bọn tôi, đối với tôi cô là Bánh bao đậu đơn thuần đáng yêu. Chuyện gì đã qua cũng qua rồi, về sau đừng làm chuyện ngốc nghếch nữa. Nếu anh trai biết sẽ rất khó vượt qua.”

Bọn họ không ai nói với Thạch Thương Ly chuyện kia, không vì cái gì cả chỉ muốn bảo vệ Đậu Đậu. Nhưng hôm nay bởi vì cậu hiếu kỳ nên mới hỏi cô khiến cô không vui!

Kỳ Dạ im lặng rời khỏi phòng. Sau khi đóng cửa thì thở dài một dài. Không biết cũng có cái hay, có lẽ anh ấy cũng không muốn cậu biết.

Loan Đậu Đậu nghe thấy tiếng đóng cửa thì ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp cùng mâu thuẫn, trầm mặc một lúc sau đó vừa cười vừa thu dọn quần áo, khôi phục tình trạng ban đầu. Lại quay về là Loan Đậu Đậu vui vẻ ngây thơ.

Loan Đậu Đậu cùng Thạch Lãng quay lại công ty, Thạch Thương Ly bởi vì tiểu thối dính chặt hắn không thể tách rời ra được, chỉ có thể trơ mắt nhìn vợ cùng Thạch Lãng đi làm. Trong lòng phát ghen, thời gian dài như vậy Loan Đậu Đậu vẫn chưa hết giận! Trước là vì ở cử nên không thể đụng vào, bây giờ hắn là người có vợ không thể ra ngoài lăng nhăng!

Vợ hắn không phải Loan Đậu Đậu sao! Những người phụ nữ khác chỉ là mây mờ!

Mỗi lần hắn nghĩ muốn làm gì Loan Đậu Đậu đều nghiêm trang nói: “Anh nghe qua một bài hát chưa?”

Thạch Thương Ly: “Bài hát gì?”

Loan Đậu Đậu cất giọng vịt đực hát lên: “Anh không xứng, anh ra khỏi quỹ đạo, tình yêu của anh ra khỏi quỹ đạo, còn tôi đáng thương ngày ngày chờ anh đến tối! Anh không xứng, anh ra khỏi quỹ đạo, tình yêu của anh ra khỏi quỹ đạo, cô ấy làm anh say mê, anh không xứng, anh không thật lòng, không còn là anh của tôi ngày nào, anh không xứng để tôi rơi lệ, tan nát cõi lòng vì anh, không có anh tôi vẫn cười…….”

Thạch Thương Ly toát mồ hôi chảy ra khỏi phòng.......

Mỗi lần Loan Đậu Đậu đều làm như vậy, cuối cùng kết thúc bằng một tràng cười!

Nghĩ lại lúc trước Thạch Thương Ly bắt nạt cô, bây giờ đổi lại rồi, cô trở thành chủ nhân ngôi nhà, còn không trị được một con ruồi thối sao! Hừ!

Thạch Thương Ly ở nhà chăm con, Kỳ Dạ ôm canh đi thăm Thẩm Nghịch, trước khi đi có gọi điện bảo anh ta ở nhà nghỉ ngơi.

Mật mã nhà Thẩm Nghịch đã được thay bằng số khác, cậu ấn mật mã đi vào nhà, vừa đi vào liền giật mình. Dưới chân một đống chén tan tành, bừa bãi, tất cả đều là ly, bát, đĩa, gốm sứ đều bị đập bể.......

Trong đó còn có một bộ cậu cùng Đậu Đậu đi siêu thị chọn, một bộ giá hai nghìn tệ, cậu thích nhất giờ phút này cũng thành đồ bỏ đi.

Sắc mặt Thẩm Nghịch lạnh lùng, không có bất kỳ tức giận nào, nghe thấy tiếng bước chân thì cau mày hỏi: “Kỳ Dạ, là em sao?”

Muốn chuẩn bị cất bước đi thì Kỳ Dạ vội vàng quát: “Anh đứng im đó cho em không được lộn xộn.” Sàn nhà đầy thủy tinh anh ta không nhìn thấy nhất định sẽ đạp phải.

Thẩm Nghịch bị cậu quát to đứng im tại chỗ.

Kỳ Dạ nghiêng đầu thấy ở phòng bếp tay cầm mấy cái chén còn lại lạnh lùng hỏi: “Cô là ai? Sao lại ở đây?”

Cô gái chỉ hai mươi, hóa trang dày đặc, tóc bím, lỗ tai bấm bảy tám lỗ, trên tay trên cổ đều là kim loại. Nhìn quyết đoán, đôi mắt đầy khinh bỉ, kiêu ngạo ngang bướng, ánh mắt xấc xược nhìn Kỳ Dạ.

Trong lòng Kỳ Dạ tràn đầy nghi ngờ, sao Thẩm Nghịch lại trêu tới một cô gái lưu manh như vậy, xem ra không thể thống trị bộ não.

“Vậy anh là ai? Anh và anh ta có quan hệ thế nào?” Giọng nói rất chảnh.

“Tôi......”

“Ném đồ xong rồi thì về đi! Nhớ chú ý an toàn!” Giọng Thẩm Nghịch trầm thấp không có sức sống, thậm chí có chút ôn hòa.

Điều này làm cho Kỳ Dạ kinh ngạc, nếu đổi lại người hôm nay ném đồ là cậu, sớm bị anh ta ném ra ngoài rồi! Anh ta lại dễ dàng tha thứ cho cô gái này, rốt cuộc bọn họ có quan hệ thế nào? Nhìn tuổi cũng không phải là con gái riêng của Thẩm Nghịch!

Em gái? Cái này không giống, nếu như Thẩm Nghịch có em gái thì Loan Đậu Đậu không thể không biết.

Cô gái tức giận nhìn Kỳ Dạ, một tay còn lại ném toàn bộ số chén còn lại tan tành. Ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm Thẩm Nghịch, lẩm bẩm: “Thẩm Nghịch, tôi sẽ còn tìm anh. Một ngày không được thì hai ngày, hai ngày không được thì ba ngày tôi nhất định sẽ thành công!”

Đi qua Kỳ Dạ thì nhìn chằm chằm Kỳ Dạ như tràn đầy châm trọc. Chợt dừng lại trước cửa, quay đầu cẩn thận quan sát Kỳ Dạ, nói với Thẩm Nghịch: “Tốt nhất anh đừng để tôi biết quan hệ của anh với anh ta, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho anh. Bởi vì anh không xứng đáng có được hạnh phúc!”

Rầm.......

Kỳ Dạ tràn đầy nghi ngờ, muốn hỏi rồi lại không biết nên hỏi như thế nào,có lẽ không nên hỏi! Hít sâu, làm như không có việc gì, để hộp giữ nhiệt trên khay trà, đi qua những mảnh vụn, đến phòng bếp cầm chổi cùng đồ hốt rác.

“Em về trước đi, người giúp việc sẽ xử lý.” Thẩm Nghịch đứng im không dám động đậy.

Kỳ Dạ cúi đầu cố ý không nhìn anh ta nói: “Không sao! Dù sao em cũng không có việc gì làm, cũng không phải chưa làm qua! Anh cũng biết Bánh bao đậu thích nhất sai bảo em.”

Nghĩ đến cậu là một thiếu gia nhưng giặt quần áo, nấu cơm, quét dọn cái gì cũng làm. Mặc dù Thẩm Nghịch chưa bao giờ yêu cầu cậu làm nhưng cậu rất tự giác, cậu biết Thẩm Nghịch không thích người lạ vào nhà cũng không thích ai tùy tiện đụng vào đồ của anh ta.

Người lạ.......

Cô gái vừa rồi không tính là người lạ chứ, ít nhất qua thái độ của Thẩm Nghịch, anh ấy rất dễ tha thứ cho cô gái này! Không giống như em gái, chẳng lẽ là bạn gái cũ?

Cái suy nghĩ này khiến Kỳ Dạ mơ hồ, lúc nhặt mảnh sành bị cứa đứt ngón tay, máu tươi phun ra, nhỏ giọt trên sàn nhà.......

Thẩm Nghịch không nói chuyện bởi vì mắt không nhìn thấy cho nên không biết Kỳ Dạ đứt tay vẫn tiếp tục dọn dẹp. Sắc mặt anh ta lạnh lùng, đứng yên trên sàn nhà đợi, bóng dáng cô đơn.

Trong lòng Kỳ Dạ có rất nhiều câu hỏi nhưng không nói một câu chỉ cảm thấy cổ họng như bị nghẹn lại.