Tổng Giám Đốc Độc Tài

Chương 7




Mỗi ngày, từ trong giấc mơ tỉnh lại, Tô Ái Thanh đều tràn đầy nụ cườingọt ngào. Tất cả mọi người xung quanh đều bị hơi thở hạnh phúc của côxâm chiếm.

Bữa sáng hôm nay thật lạ. Vì người đứng đầu của Tôgia, cha của Tô Ái Thanh –Tô Kiến Vũ hiếm khi ở nhà lại đang ngồi dùngcơm. Ông năm nay đã ngoài năm mươi tuổi, một thân tây trang chỉnh tề,những nếp nhăn trên khuôn mặt ông không những không trông có vẻ giànua, mà trái lại làm tăng thêm vẻ đẹp của người đàn ông trung niên thành đạt đầy cuốn hút.

Cùng chồng chênh lệch tám tuổi, Tô phu nhânngồi bên năm nay cũng đã bốn mươi bảy tuổi. Làn da của bà nhẵn mịn đượcchăm sóc cẩn thận không tỳ vết, khí chất xuất chúng, năm tháng hầu nhưkhông lưu lại dấu vết trên khuôn mặt của bà.

Chỉnh trang xong,bước nhẹ từng bước xuống lầu, Tô Ái Thanh đi vào phòng ăn. Nhìn thấy cha cô đang ngồi ở đó, cô cảm thấy có chút ngoài ý muốn: “ Ba, mẹ, chàobuổi sáng!”

“ Con ngồi xuống đây !” Tô Kiến Vũ vẻ mặt nghiêm túc, ra lệnh.

Ái Thanh nghe theo, nhẹ nhàng ngồi xuống, cảm thấy thái độ của cha cô có chút khác thường. “ Có chuyện gì sao? Ba?”

Tô Kiến Vũ nhìn chằm chằm vào đứa con gái bảo bối của mình một hồi lâu,lấy giọng nghiêm túc chất vấn: “ Nghe nói, gần đây con có qua lại vớimột cậu thanh niên , phải không?”

Ông thân là chủ tịch hội đồngquản trị của cả một tập đoàn lớn, công việc bề bộn nhưng chưa bao giờ bỏ bê gia đình cùng người thân trong nhà.Nhất là đối với tình hình của đứa con gái bảo bối này, ông lại càng ân cần quan tâm, một điểm nhỏ cũngkhông bỏ sót.

Ái Thanh trong lòng tuy có giật mình nhưng khôiphục lại bình tĩnh rất nhanh , cô chỉ cúi đầu xuống, không có trả lờicâu hỏi của ba mình.

Cô biết rất rõ nhất cử nhất động của mình ba cô đều nắm rõ như lòng bàn tay. Mặc dù cách quan tâm như vậy khiến côcảm thấy nặng nề, áp lực chèn ép không thể thở nối nhưng cô vẫn hiểu đólà tâm ý muốn bảo vệ của bậc làm cha mẹ. Họ chỉ có cô là đứa con gái duy nhất, tự nhiên mọi dụng tâm suy nghĩ của họ đều đặt hết vào cô.

Từ nhỏ, cô đã được ba mẹ gửi gắm rất nhiều kì vọng . Cha cô dùng phươngthức giáo dục thưởng phạt phân minh, cho cô hưởng thụ một cuộc sống sung túc không lo thiếu thốn vật chất nhưng cũng không để cô học thói kiêucăng,vô lễ.

Trên thực tế, cô rất kính sợ ba mẹ.

“ Đối phương làm việc tại tiệm bán hoa?” Mặt Tô Kiến Vũ trầm xuống, tiếp tục hỏi cô.

Chuyện như vậy giấu cũng không được, Ái Thanh gật đầu thừa nhận, cũng không thấy có gì không ổn.

Nghĩ đến anh, rồi nghĩ tới thời gian tràn ngập tình yêu ngọt ngào gần đâycủa hai người, trong lòng Ái Thanh lại tràn ngập dư vị hạnh phúc.

“ Ba không cho phép con cùng loại người không có tiền đồ như thế qua lại!” Tô Kiến Vũ cao giọng, kiên quyết phản đối.

“ Ba?” Đôi mắt to đẹp của Ái Thanh se lại, bất mãn kháng nghị, “ Làm sao ba có thể nói như vậy?”

“ Con cho rằng mình đang nói chuyện với ai, hả?” Tô Kiến Vũ nghiêm mặt, giận dữ mắng mỏ.

Chuyện này nhất định ông phải ra mặt can thiệp. Lúc trước, vì bận một hợp đồng lớn mà phải hoãn lại, bất đắc dĩ kéo dài đến tận bây giờ.

Tô phu nhân một bên thấy bầu không khí có chút căng thẳng, vội vàng lên tiếngxoa dịu: “ Cha con ông tỉnh táo lại một chút đi, có gì để từ từ nói.!”

Ngữ điệu của bà không nóng không lạnh, êm ái, quả thực rất có tác dụng trấn an lòng người.

Tô Kiến Vũ hừ một tiếng thật nặng, biểu thị sự phẫn nộ của ông.

Ái Thanh mím môi, sắc mặt cũng không tốt hơn bao nhiêu.Đây là lần đầu tiên cô cùng ba mình to tiếng, tuy có chút cảm giác tội lỗi trong lòng,nhưng cô không có ý định muốn xin lỗi ba.Tại sao ba lại coi thường bạntrai của cô, muốn cô không bao giờ gặp lại anh ?

“ Tóm lại, không cho phép con cùng người kia ở chung một chỗ, có nghe không?” Tô Kiến Vũ nhìn chằm chằm vào đứa con gái yêu quý của mình, một lần nữa lại thấpgiọng cảnh cáo.

Ái Thanh quay mặt đi hướng khác, tránh né ánh mắt sắc nhọn của ba cô. Mặc dù trong tâm hồn luôn nể sợ ba, nhưng sức mạnhtình yêu cho cô dũng khí để kháng cự.

Hai cha con cố chấp không ai nhường ai.

“ Có nghe không?” Tô Kiến Vũ đập mạnh tay xuống bàn, cực độ không vui.

Ái Thanh yên lặng không lên tiếng, ngoảnh mặt làm ngơ, cúi đầu ăn bữa sáng, hoàn toàn thể hiện ý định không muốn thỏa hiệp.

Nhìn đứa con gái bảo bối từ trước đến nay đều ngoan ngoãn vâng lời, nhưngbây giờ lại vì một tên tiểu tử nghèo không danh tiếng gì mà dám cùngmình chống đối, Tô Kiến Vũ hoàn toàn không có cách nào nuốt trôi cơngiận.

“ Mới sáng sớm, mình đừng tức giận.” Tô phu nhân an ủichồng mình đang tức giận đến nỗi thở không thông, bà không hy vọng haingười tiếp tục cãi vã.

“ Nha đầu này căn bản không để tôi trong mắt!” Tô Kiến Vũ nổi trận lôi đình, giận đến mức không kiềm chế được.

“ Ái Thanh, con mau xin lỗi ba đi!” Tô phu nhân nhăn mày lại, giọng nói khó nhọc thúc giục.

Ái Thanh ngẩng đầu, nhìn sắc mặt tái xanh của cha, trong lòng tràn ngập áy náy.

“ Con nguyện ý xin lỗi ba về thái độ của mình, nhưng con vẫn muốn cùng Diệu Phong qua lại.” Cô kiên định nói.

“ Con….” Tô Kiến Vũ muốn nói nhưng không thốt nên lời.

“ Con rất tôn trọng ba, và hy vọng lần này ba cũng sẽ tôn trọng con.” Ái Thanh dũng cảm bày tỏ suy nghĩ của mình. Cô là người từ trước đến nayđều rất rõ ràng, vì sao cha cô lại phản đối việc này chứ ? Hai ngườicũng không có xung đột nha!

Cô cũng không bởi vì có bạn trai màliền giảm bớt yêu thương đối với cha mẹ.Vốn cô đã có một kế hoạch từtrước. Dự định tìm một ngày nào thuận lợi sẽ giới thiệu bạn trai với cha mẹ mình. Xem ra, kế hoạch này đã bị lỡ rồi, điều này làm cô không khỏithất vọng.

“ Đối phương không xứng với con!” Tô Kiến Vũ nói ranguyên nhân chính ông phản đối. “ Con là con gái của Tô Kiến Vũ ta,tương lai là người thừa kế của Tô gia. Một tên sinh viên nghèo đi làmthêm kiếm tiền như hắn, tiếp cận con thì nhất định có rắp tâm!” Con gáiông còn quá trẻ, lại chưa từng tiếp xúc yêu đương cùng ai, đợi đến khibiết mình bị lợi dụng thì đã quá trễ rồi!