So với việc toàn tâm toàn ý yêu cô,chịu đựng sự khổ sở , đau đớn để rồinhận lấy sự nhẫn tâm của cô thì anh thà thỉnh thoảng chịu chút cô đơncòn hơn.
Huyền Diệu Phong phỏng đoán,với tính sĩ diện của Tô Kiến Vũ.Một khi anh khiến cho ông ta phải hổ thẹn với người khác thì cho dù làcon ruột,kết quả cũng tuyệt đối không có gì tốt đẹp.Dù cho cô có muốnthay đổi tình hình thì anh cũng sẽ không cho cô được như ý .
Cô bópchết hạnh phúc của anh, dù cho anh đã thật lòng đến như thế.Bi kịch ngày đó cứ mỗi lần nhớ lại ,tim anh lại đau nhói ,nhưng không hiểu tại saotình cảm này vẫn cứ kéo dài và sâu sắc hơn.Khi nào có thể từ bỏ hoàntoàn đây, anh cũng không muốn nghĩ tới nữa.
–
Chuyện mà Tô Kiến Vũ lo lắng nhất,không ngờ đã xảy ra ——
Phương gia quả nhiên bị tin tức trên quyển tạp chí đó ảnh hưởng.Bọn họ quyếtđịnh phá bỏ hôn ước, cũng tạm thời rút đầu tư, không cùng hợp tác vớiPhách Thiên nữa.
Vốn hai nhà là chỗ thân thiết, nhiều lần cùng nhaumở rộng mối quan hệ, nhưng nay quan hệ đã tan vỡ, không có gì có thể cứu vãn được nữa rồi .
Sau khi nhận được tin tức này, Tô Kiến Vũ khôngcách nào chịu được sự đả kích lớn như thế,dần dần ngã bệnh.Trong lúc ông nằm viện, lại nghe thấy một cái tin dữ khác, làm ông cực kỳ khiếp sợ ——
Ông đang có cổ phần trong Phách Thiên,nhưng bây giờ không còn là vị trí cao nhất nữa nên sắp tới trong cuộc triệu tập tạm thời của Hội Đồng QuảnTrị,ông sẽ phải gánh trách nhiệm và bị kiểm điểm.
Ông thông minh mộtđời,lại nhất thời hồ đồ, đi nhầm một nước cờ, để rồi bị rơi vào hoàncảnh mất hết tất cả như hiện giờ.Liên tiếp bị giáng những đòn chí mạng,khiến bệnh tình của ông càng thêm nghiêm trọng,không gượng dậy nổi.
“Ba, con xin lỗi. . . . . .” Ái Thanh ngồi ở giường bệnh bên cạnh,trong lòng vô cùng áy náy,tự trách.
Cô nghe lời ba, mỗi ngày đều đến Phương gia cầu xin được tha thứ, giờ phút này cứ mở miệng ra là Ái Thanh lại cảm thấy trong lòng ngập tràn nỗiday dứt.
Người phạm sai lầm chính là cô.Chính cô đã không có lậptrường thì vì lý do gì mà có thể yêu cầu đối phương tha thứ? Huống chi,cho tới bây giờ cô cũng vẫn không yêu vị hôn phu của mình, cả thân thểvà trái tim của cô chỉ có thể trao cho một người đàn ông mà thôi. . . . . .
Thế nhưng người đàn ông ấy không còn yêu cô nữa rồi .Từ lúcphải gánh chịu cú sốc này , cô có cảm giác mình sẽ không bao giờ tinđược vào đám đàn ông trên đời này nữa.
Những suy nghĩ lí trí và cảmxúc thật lòng từ trái tim chồng chéo hỗn loạn như cứa sâu vào nỗi lòngcô.Đối với những chuyện sắp xảy ra,cô không hề có chút khả năng ứng biến hay kế hoạch nào,cô hoàn toàn mất đi phương hướng và chỉ có thể luốngcuống mò mẫm trong bóng tối mờ mịt.
Rốt cuộc nên làm như thế nào mới có thể làm cho tất cả mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa đây?
Ái Thanh thở dài một cái, nỗi ấm ức cùng ưu phiền trong ngực cứ ngày một dâng cao.
Ở bên kia giường bệnh,khóe mắt Tô phu nhân cũng hoen đỏ.Đều do bà vàchồng có cùng một tham vọng, bọn họ kiên quyết muốn con phải tuân theo ý của mình, bọn họ luôn cho là chuyện mình quyết định mới là chính xácnhất.
Bà đã không nghĩ tới. . . . . . Bà những tưởng quay đầulại, thoát khỏi cuộc tình xưa cũ kia thì con gái của bà mới có được hạnh phúc đích thực . Nhưng hóa ra tất cả chỉ là công giã tràng . Nghĩ đếnđây, Tô phu nhân không khỏi xúc động , đau buồn.
Ái Thanh nắm chặt lấy tay mẹ mình , hi vọng mang lại cho bà một niềm an ủi ,và cũng cho chính mình một điểm tựa để chống đỡ.
“Ái Thanh. . . . . .” Tô Kiến Vũ miễn cưỡng mở mắt ra, yếu ớt lên tiếng.
”Ba ——” Cô cố nén nước mắt đáp lại.
“Phương gia tha thứ cho con chưa?” Tô Kiến Vũ vì quá kích động mà mắc chứng khó thở. Thở hổn hển mấy cái,ông mới có thể tiếp tục dịu giọng nói: “Hôn lễ sẽ được cử hành một cách bình thường chứ?” Lòng ông tràn ngập mong đợihỏi.
Ái Thanh mím môi, không dám nói ra cái sự thật đau lòng kia.
“Bọn họ nói thế nào?” Tô Kiến Vũ lại hỏi tiếp.”Tuấn Hoa yêu con như vậy, chắc nó sẽ tha thứ cho con , phải không ?”
Ái Thanh quay đầu đi chỗ khác,cô không muốn để cho ba mình nhìn thấy nướcmắt của cô,vì cô mà phải khóc thầm. Hít sâu một hơi, cô cố gắng bình ổngiọng nói, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Tuấn Hoa thời gian này tương đốibận, nên con không thể gặp được anh ấy.”
Tô Kiến Vũ thở dồn dậplấy hơi, ho một vài tiếng, cố hết sức nói: “Ba không cần biết con dùngcách gì, nhưng nhất định con phải được cậu ta tha thứ. . . . . .”
Ái Thanh không nói gì thêm.
Người Phương gia căn bản không nghe cô giải thích bất cứ điều gì, thậm chícòn chê cười,giễu cợt cô.Bọn họ không hề cho cô lấy một cái nhìn thiệncảm nên cơ hội tái hợp giữa cô và Phương Tuấn Hoa là rất mong manh. . . . . .
”Được rồi,con mau đi tìm Tuấn Hoa đi.” Tô Kiến Vũ thúc giục, trong giọng nói không còn có cái khí thế của thường ngày.”Dù phải quỳxuống, dập đầu cũng không quan trọng. . . . . .”
Ái Thanh bụmmiệng quay đi , không dám để cha nghe được tiếng khóc của mình, cô sợmình sẽ không kiềm chế được mà khóc lớn trước khi rời khỏi phòng bệnh.Nhưng tay cô mới chạm vào tay cầm ở cửa, thì cửa lại bị đẩy vào từ bênngoài.
Cô hồ nghi ngẩng đầu lên, đập vào mắt cô đó là một khuôn mặt lạnh lùng ——
Nước mắt ngưng kết lại trong hốc mắt,cô kinh ngạc nhìn vị khách không ngờ tới .
Huyền Diệu Phong nhìn khuôn mặt thanh tú tái nhợt,hai mắt đẫm lệ của cô, chợt nhếch miệng, ác ý nhạo báng.”Thế nào? Chuyện gì khiến tiểu thư Tô giaphải đau lòng như vậy?”
”Người nào?” Nghe được thanh âm của một người đàn ông, Tô Kiến Vũ cảm thấy kỳ quái.”Là Tuấn Hoa sao?”
Huyền Diệu Phong quay mặt, môi khẽ cười.
”Anh tới làm gì?” Ái Thanh chất vấn.