Huyền Diệu Phong chỉ cười không nói.
Kim Tuyết là thiên kim củachủ tịch tập đoàn tài chính Kim Phong. Từ nhỏ được nuông chiều, phàm làthứ cô muốn thì nhất định sẽ có bằng được. Duy chỉ có người đàn ôngnày….Đối với cô, gần cũng như xa, lúc lạnh lúc nóng, không giống nhưnhững người khác tìm đủ mọi cách để lấy lòng cô. Điểm này, cô cảm thấyanh rất đặc biệt.
Một lần đi dự tiệc, sau khi được bạn bè giới thiệu về anh, cô bắt đầu nảy sinh hứng thú.
Cô thích vẻ ngoài tuấn tú của anh, thích nhìn bóng hình của anh tỏa sáng,thích nụ cười đẹp mê hồn không chút tỳ vết của anh. Trừ những điều đóra, anh còn đang làm việc một cách xuất sắc, thành tích rất tốt, khiếntrái tim cô dần dần bị lung lay.
Anh tự mình cố gắng làm việc,tuổi còn trẻ mà đã có một sự nghiệp riêng. Ba mẹ cô nói, anh là nhân tài hiếm có trong thời buổi hiện này, tương lai chắc chắn sẽ còn tiến rấtxa. Thậm chí, đối với ý muốn phát triển tình cảm với anh của cô cũngnhận được sự lạc quan từ phía ba mẹ.
Có người nhà ủng hộ, KimTuyết dồn toàn lực theo đuổi , nhất định không chịu buông anh ra. Cô tin tưởng mình rất có sức hút, rất nhanh sẽ đả động đến trái tim anh.
“ Diệu Phong! Tối mai có một bữa tiệc, anh đi cùng em có được không?” Kim Tuyết ôm lấy vai anh, bộ ngực mềm mại tựa sát vào cánh tay của anh, ghé vào tai anh nói nhỏ.
Huyền Diệu Phong không có kháng cự sự đụng chạm của cô,chỉ đơn giản nói: “ Tối mai tôi có việc rồi!”
Nếu như anh nguyện ý cùng cô tới lui qua lại, sự nghiệp của anh chắc chắnsẽ một bước lên trời. Chỉ là, với những tiểu thư nhà giàu, anh đã trànngập hận ý.
Vui thì tới trêu chọc ngươi, không có cảm giác thìmột cước vô tình đá văng. Anh đã từng ngu ngốc tin là thật, bỏ ra tất cả tình cảm của mình, cuối cùng thì sao nào ? chẳng phải chỉ là đổi lấy sự nhục nhã đấy sao!
Anh sẽ không tiếp tục lại đi vào vết xe đổ,trở thành thứ tiêu khiển cho các thiên kim đại tiểu thư chán trà thèmrượu giết thời gian. Huống chi, Kim Tuyết mới học năm hai đại học, trong lòng anh coi cô như một cô em gái, không phải là người yêu.
Cho dù cô có khuôn mặt xinh đẹp, vóc dáng kiều mị mê người đến thế nào thì anh cũng chưa từng có ý nghĩ kì quái nào với cô.
Kim Tuyết chu đôi môi đỏ lại, bày ra bộ dạng năn nỉ: “ Theo em đi đi mà!Loại bữa tiệc đó buồn chán muốn chết! Là ba cố tình giao cho em, emkhông đi không được!”
Huyền Diệu Phong không chút để ý hỏi: “ Bữa tiệc nào mà quan trọng vậy?”
Thấy anh có phản ứng, Kim Tuyết cười ngọt ngào: “ Là bạn cũ của ba em, tiệcmừng thọ của Tô bá bá!” Bữa tiệc của mấy người già như vậy thật chánmuốn chết!
Nghe vậy, anh nheo mắt lại : “ Chủ tịch của Phách Thiên, Tô Kiến Vũ?”
“ Đúng vậy!”
Huyền Diệu Phong trầm ngâm một lát, sửa lại lời: “ Được! Tối mai anh đi cùng em!”
Nghe được anh hứa hẹn, Kim Tuyết mừng rỡ, cười chói lọi như hoa nở: “ Thậtđấy nhé. Em rất vui nếu có anh đi cùng!” Sau đó cô nhiệt tình ôm lấy cổanh, biểu cảm cô biết ơn anh thế nào.
Huyền Diệu Phong kéo cánh tay trắng ngần của cô ra, nghiêm mặt nói: “ Anh nhớ là sáng nay em có tiết học trên lớp cơ mà?”
Kim Tuyết suy sụp, cúi gằm mặt xuống, làu bàu nói: “ Anh thật là…. mấthứng” . Đi học thật chẳng có chút thú vị nào, cô chỉ muốn ở bên cạnhanh, nhìn anh chăm chú làm việc.
Anh lạnh nhạt, lên án sự lơ đễnh của cô: “ Em không đi học, tối mai anh cũng sẽ không đi.”
Đây rõ ràng là đang uy hiếp cô! Nhưng kì lạ,tình yêu là thế nào chứ ? Lờinói nào của anh cô cũng cảm thấy yêu thích. Kim Tuyết mím môi, tỏ vẻ vạn lần không muốn đi nhưng cũng không dám ho he nữa.
Mấy ngày naybận rộn, chưa có rảnh để triển khai kế hoạch. Vậy mà, cơ hội lại tự dâng đến cửa.Anh sẽ nắm thật chắc, quyết không phụ ý tốt ông trời đã bantặng
Anh nhấn số gọi nội bộ, phân phó thứ kí đem những cuộc họptrong ngày mai đã xếp trước đó hủy toàn bộ, tùy ý sắp xếp thời giankhác.
Bởi vì tối mai, anh có chuyện quan trọng hơn phải làm….