Ông sao có thể để cho người ngoài biết, tên tiểu tử nghèo mộc mạc trước mặt này là người mà con gái ông yêu!
Huyền Diệu Phong nhíu mày, đối với lời nói của vị đại nhân vật này cảm thật khó hiểu và mơ hồ.
Mình chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, còn ông ấy lại là một người nổi tiếng,hô mưa gọi gió trên thương trường. Tên tuổi của ông đã trở thành huyềnthoại, bây giờ ông lại còn mời anh dùng cơm ngay trước mặt tất cả mọingười. Thật sự cảm thấy quỷ dị đến cực độ…
Lý Gia Quảng trước lúc vào thang máy, còn cố gắng liếc nhìn tấm thể nhân viên trên ngực anh,ghi nhớ khắc sâu tên tuổi lẫn bộ phận mà anh đang làm việc vào đầu.
Đọi đến khi bọn họ rời đi, tổng giám chế nghệ thuật A Bằng kích động, nắmlấy vai Diệu Phong: “ Người tốt, cậu biết chủ tịch Tô kia sao?” Kết quảnày thật quá bất ngờ, không ngờ người mới trông có vẻ đàng hoàng này hóa ra lại có lai lịch lớn.
“ Không…..Không biết!” Huyền Diệu Phong cau chặt chân mày lại, phủ nhận.
Anh đang nghĩ, Tô Kiến Vũ biết anh có lẽ là là do việc yêu đương với ÁiThanh. Nói là mời dùng cơm, nhưng ý đồ đằng sau có lẽ không đơn thuầnnhư vậy!
Sau một thời gian trôi qua, mọi suy nghĩ của Huyên DiệuPhong đều bị chuyện này chiếm cứ, tâm tình khó mà bình tĩnh, trong lòngbỗng cảm thấy mơ hồ lo lắng.
…………..
Một tuần lễ rồi.
Ái Thanh cảm giác mình sắp bị nỗi nhớ nhung lan tràn bao phủ.
Kể từ ngày cha biết cô tới khách sạn qua đêm, mọi hành động của cô bây giờ đều bị giám sát, khống chế .Chỉ trừ lúc tới trường đi học, còn lại côđi đâu đều có người đi theo canh chừng. Mục đích chính là không cho phép cô cùng người mình yêu được gặp mặt hay tiếp xúc với nhau.
Chacũng đã cảnh cáo cô. Nếu cô không nghe lời thì sẽ cho Huyền Diệu Phongmột chút giáo huấn. Vì vậy, cô cũng lo lắng vì sự tùy hứng của bản thânmà khiến cho anh bị tổn thương. Cho dù nhớ anh đến phát điên rồi nhưngcô cũng chỉ có cách nhẫn nại, khống chế chính mình.
Nhưng có vẻ cũng đã đến cực hạn rồi.
Ái Thanh đi đi lại lại trong căn phòng rộng lớn của mình, vẻ mặt buồn thiu, thống hận thân phận địa vị của chính bản thân mình.
Cô rất tôn kính cha mẹ, và cô vẫn luôn tuân theo mọi sự sắp đặt của họtrong mọi việc. Nhưng cô không phải con búp bê, cô cũng có tư tưởng, vàhiển nhiên là cũng có những khát vọng.
Bối cảnh . gia thế làm người ta phải ngưỡng mộ lại là gồng xiềng trói buộc cô trên con đường tìm đến tình yêu.
Ái Thanh đứng trên ban công, hận không thể mọc thêm một đôi cánh. Có đôicánh, cô có thể bay ngay đến bên cạnh người mình yêu thương, bày tỏ cùng anh những nhớ nhung da diết trong lòng.
Bây giờ là mười giờ tối. Ba cô ra ngoài xã giao vẫn chưa về, mẹ cô thì đã sớm lên giường đi ngủ. Về phần bên ngoài cửa phòng của cô, có hai người đàn ông theo lệnh củaba cô luôn giám sát nhất cử nhất động của cô. “ Chó canh cửa” này hễ côra ngoài là bám theo như hình với bóng.
Cô không phải là công chúa, chỉ là một con chim đáng thương bị nhốt trong lồng vàng, một phạm nhân ở trong chốn lao tù.
Nghĩ đến đây, Ái Thanh bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Cô không thể cứ ngồi yên mà chịu bị giam như thế này, phải tìm cách “ vượt ngục” mới được.
Phòng của cô nằm ở lầu hai, phía sau là hậu viện. Ngày thường không có nhiềungười qua lại chỗ này, chỉ cần cô an toàn đến đó là coi như thoát khỏigiám thị.
Nhưng cô phải làm như thế nào, phải làm gì để có thể đến được hậu viện?
Ái Thanh lấy mấy chiếc thắt lưng hàng hiệu của mình, bện lại thành một sợi dây thừng. Sau đó cột một đầu vào ban công, một đầu thì ném xuống dưới, chiều dài của sợi dây đủ để cho cô leo xuống phía dưới.
Ái Thanh thay bộ đầm đang mặc bằng một chiếc áo T-Shirt và một chiếc quần jeans. Cô cũng lấy đủ tiền, thêm một đôi giày thể thao hàng hiệu cực mới trong tủ. Xong xuôi, mới nhìn một lượt từ trên ban công xuống, xác nhận lầncuối “ lộ trình” bỏ trốn.
Đợi đến khi làm xong, tinh thần cũng đã chuẩn bị đầy đủ, cô liền trèo qua ban công, bám vào sợi dây, từ từ trượt xuống dưới.
Bàn tay mịn màng đang bị ma sát mà đau đớn kịch liệt, cô cũng lơ đễnh bỏqua. Khi mà vẫn còn cách mặt đất khoảng một thước khá cao, Ái Thanh thảdây, nhảy bịch xuống. Thân thể mảnh khảnh ngã xuống mặt sân đổ bê tông,đau đớn khiến cô nhe răng trợn mắt.
“ Ưm… Thật là đau…” Cô cảm giác trên người đã nổi lên mấy cục u.
Chỉ là, đau đớn trên thân thể không tồn tại quá lâu, thay vào đó là một cảm giác cực kì vui sướng lan tỏa.
Cô thành công rồi!
Ái Thanh chống toàn lực nâng thân dậy, cố gắng nhảy lò cò, chân cà châncụt đi đến cửa sau. Kéo cánh cửa sắt nặng nề đã có phần hoen rỉ, cô bước qua, cơ hồ chỉ muốn reo lên tiếng hoan hô!
Cô tự do rồi!
Cho dù mắt cá chân truyền đến cảm giác đau nhức, nhưng cô vẫn cố gắng bướcđi thật nhanh. Ngoại trừ cảm giác lo lắng bị bắt về, trên gương mặt côcũng biểu hiện nhiều tâm tình gấp gáp khác.
Cô đi bộ một đoạn đường dài, tới được đầu đường thì chặn ngay một chiếc taxi, Ái Thanh vội vàng nhảy lên xe.
Cho đến khi xe khởi động, căng thẳng lo lắng trên gương mặt cô cuối cùng cũng được hạ xuống.
“ Anh tài xế, phiền anh có thể chạy nhanh hơn được không? ” Ái Thanh mởmiệng thúc giục. Đường xe ngắn một phút, thời gian cô được ở cạnh ngườimình yêu cũng sẽ tăng thêm một phút.
“ Tiểu thư, tốc độ cao quá sẽ bị phạt đó!” Giọng anh tài xế không ủng hộ: “Mọi việc phải lấy an toàn làm hàng đầu.”
“ Xin anh, tôi đang có việc rất gấp….!” Ái Thanh khẩn cầu: “ Tôi sẽ trả tiền gấp năm lần.”
Nghe vậy, tài xế có chút động lòng. Tiền xe tăng thêm năm lần, con số nàyđối với những người sinh sống bằng nghề lái taxi như anh quả thật là một sức hút khó kháng cự: “ Nếu mà bị viết giấy phạt….”
Lời còn chưa dứt, Ái Thanh đã vượt lên tiếp lời: “Tiền phạt tôi sẽ trả thay anh! ”Tiền đối với cô căn bản không phải là vấn đề, và cũng chưa bao giờ làvấn đề trọng yếu trong suy nghĩ của cô.
Đạt được lời hẹn, tài xế thay đổi hẳn thái độ giảng bài lúc trước, đạp chân ga, gia tăng tốc độ hướng đến đích.
May mắn, sau mười lăm phút, bọn họ an toàn vô sự, không có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cũng không có bị viết giấy phạt.
Ái Thanh đưa cho tài xế ba ngàn đồng, sau đó liền vội vàng xuống xe.