Anh phải sớm làm quen với quá trình công việc, có như vậy mới có thờigian học hỏi những công việc mới, cũng là tăng thêm một phần cơ hội tiến đến thành công hơn so với những người khác.
Phòng làm việc lớnnhư thế, các nhân viên khác đã đi ra ngoài hoặc lên căng tin trên lầudùng cơm, chỉ có tiếng gõ bàn phím lạch cạch làm bạn cùng anh.
Bỗng nhiên có tiếng bước chân dồn dập hướng tới, người tới phát hiện thấyanh đang ở đó mừng rỡ mà thét lên một tiếng, rồi bằng tốc độ nhanh nhấtvọt tới trước mặt anh.
Diệu Phong bị khuôn mặt một người đàn ông xa lạ tiếp xúc quá gần mà hoảng hồn, vội vàng ngửa ra sau, cùng hắn giữ khoảng cách.
“ Thật đẹp trai.” Người đàn ông kia trực tiếp ca ngợi, sau đó ra lệnh: “ Đứng lên, để tôi nhìn!”
Diệu Phong một đầu nghi hoặc, tất nhiên không có làm theo.
“ Nhanh lên một chút .Thời gian cáp bách lắm! ” Người đàn ông kia địnhđộng thủ, tóm lấy vạt áo của anh, “ Cậu cao bao nhiêu?” Hắn hỏi cũngkhông quên quan sát qua lại.
“ Tầm 1m78cm ….” Huyền Diệu Phonglộp bộp trả lời. Đây là số liệu anh đo từ hồi đầu năm ngoài. Trải quamột năm, không biết có thay đổi hay không.
“ Tôi đoán còn hơn!” Người đàn ông lộ vẻ hài lòng ra mặt: “ Nhất chí chọn cậu !”
Huyền Diệu Phong trên mặt tràn ngập những dấu hỏi chấm: “ Có ý gì?”
“ Đợi lát nữa giải thích! Đi theo tôi!” Thái độ của người đàn ông kia thật cường thế, cố ép anh theo hắn đi ra ngoài.
“ Chờ một chút….” Huyền Diệu Phong la hét, nhưng cũng không phản đối kịch liệt thái quá.
Vào thang máy, người đàn ông không rõ thân phận gì kia nhấn nút lên lầu 15, Diệu Phong biết đó là nơi quan trọng trong công ty này.
Nơi đótập trung các nhà thiết kế, nhiếp ảnh gia, người mẫu, nhà tạo hình, cácchuyên viên trang điểm hàng đầu trong nước lẫn nước ngoài, rồi còn có cả các mẫu thời trang đang thịnh hành nhất nữa. Nhưng với tính chất côngviệc mà anh đang làm thì cho dù có bắn đại bác cũng không bao giờ đếnđược.
“ Anh có phải đã tìm nhầm người hay không?” Anh chân chất hỏi: “ Tôi ở bộ phận nghiệp vụ….”
Không đợi anh nói xong, người đàn ông kia không nhịn được mà cắt đứt: “ Ngành gì cũng không có quan hệ. Quan trọng là cậu đẹp trai, lại có vóc dáng!”
Nói như thế cũng chẳng có nghĩa lí gì, Huyền Diệu phong vẫn như cũ hoàn toàn không hiểu hắn đang nói gì.
Chớp mắt, họ đã đến tầng thứ 15. Người đàn ông kia bước ra ngoài thang máytrước, đi trước dẫn đường, đầu không quay lại mà thúc giục: “ Động tácnhanh lên một chút! Không có thời gian đâu!”
Nghi ngờ chồng chất nghi ngờ, Diệu Phong chỉ có cách theo đuôi phía sau.
“ Tôi dẫn người tới rồi , nhanh lên một chút!” Người đàn ông đó nhìn về phía những người đang bận rộn tíu tít kia mà hạ chỉ thị.
“ Dạ! Tổng giám chế !” Trả lời hắn ta chính là một cô gái có vóc dáng nhỏ nhắn, trẻ tuổi.
Cô gái tuy nhỏ, nhưng rất có sức vóc. Cô đang kéo một tủ áo di động, cao ước chừng phải hơn Huyền Diệu Phong hai mươi xentimet.
Cô lấy ra một bộ quần áo, giao nó cho anh: “ Nhanh lên một chút,anh đi thay đồ đi!”
Người nơi này có thói quen ra lệnh cho người khác hay sao? Huyền Diệu Phongnhăn mày, cố gắng làm cho giọng điệu của mình không thua kém họ: “ Từđầu đến đuôi, tôi không rõ ràng lắm chuyện gì đang diễn ra!”
“Tổng giám chế không nói cho anh biết hay sao?” Cô gái kia nhìn anh mộtcái, thấy anh mù mờ, tiếp tục nói: “ Anh phải phụ giúp chụp ảnh quảngcáo cho bộ sưu tập sắp tới!”
Anh không xác định được là bọn họ nhầm lẫn , hay là do mình nghe lầm.
“ Tôi là nhân viên mới của bộ phận nghiệp vụ, không phải người mẫu.” Anhbiết rõ vị trí của mình, nhưng lại cảm thấy có gì đó mơ hồ không giảithích được.
Không ngờ phản ứng của cô ta lại nằm ngoài dự đoán của anh: “ Quả nhiên là người mới từ bộ vụ vừa chộp được!”
Huyền Diệu Phong không những không lí giải nổi khốn hoặc mà còn tăng thêm nhiều nghi vấn : “ Quả nhiên…. vừa…?”
“ Có thể vào được bộ phận nghiệp vụ của công ty chúng ta là do đã đượcchọn lựa cẩn thận, không phải mỹ nam thì cũng là mỹ nữ” Cô ta giải thích một cách đơn giản.
Đây cũng là yêu cầu đầu tiên của ông chủ đốivới các nhân viên trong bộ phận nghiệp vụ. Diện mạo xuất sắc có thể gâyđược ấn tượng tốt cho khách hàng ngay từ cái nhìn đầu tiên, thành côngcoi như nắm được một nửa.
Cho nên, khi thiếu người mẫu thì đều tìm người của bộ phận này.
Huyền Diệu Phong vội vàng từ chối: “ Tôi không thích hợp….”
Đi làm ngày đầu tiên lại khiến anh gặp loại chuyện lạ này, anh không thể nào mà tiếp nhận được.
“ Cũng chỉ là mặc quần áo chụp hình thôi mà, có gì thích hợp hay khôngthích hợp cơ chứ!” Cô gái lạnh nhạt nói dễ dàng cứ như ăn cơm uống nướcvậy, “ Anh không phải là đang muốn tôi giúp anh thay đồ đấy chứ!?”
Làm công việc ở đây, nam nữ người mẫu trần truồng thấy cũng đã nhiều, cô không có để ý.
“ Không cần….” Nói xong, Huyền Diệu Phong cảm thấy giật mình, hoàn toàn bị người ta dắt mũi dẫn đi.
Anh không có giỏi trong việc biểu đạt được cảm xúc hay trình diễn gì cả,vĩnh viễn cũng không thể là một người mẫu lí tưởng được.
Thôi,coi như là một ngày làm việc thiện tích đức, cũng chỉ nhắm mắt mà làmthôi….. Chỉ sợ đến lúc đó bọn họ lại ngại khuôn mặt không biểu cảm củaanh, càng giúp càng rối.