Mặc dù anh không đủ lãng mạn, cũng không biết nói lời ngon tiếng ngọtnhưng hành động của anh đủ chứng minh tâm ý anh dành cho cô. Cứ cho làngười nhà phản đối chuyện tình yêu của bọn họ thì cô cũng sẽ quyết không chịu đầu hàng số phận.
Cùng anh ở chung một chỗ, phương tiệngiao thông là chiếc xe máy đã cũ, ăn là hàng quán ven đường nhưng côthật sự vui vẻ, thật thỏa mãn, giống như có trong tay cả thế giới.
Trước kia, những điều này cô chỉ hình dung được qua các tiểu thuyết hay phimtruyền hình, khi đó cô còn tự cười nói với chính mình, nó thật quá khoatrương. Nhưng giờ đây, chính bản thân cô được trải nghiệm, mới thấychẳng chút khoa trương, giả tạo nào.
“ Đi thôi!” Huyền Diệu Phong lên tiếng, cắt đứt suy nghĩ của cô.
Ái Thanh đáp lại anh bằng một nụ cười rực rỡ ngọt ngào. Lúm đồng tiền, đôi lông mày, mắt của cô, môi của cô, tất cả đều đang cười.
Anhngưng mắt lại nhìn cô, muốn in sâu khoảnh khắc rung động lòng người này. Giây phút này, anh cảm nhận rõ một điều. Anh yêu cô, yêu sâu sắc nhưthế nào, thậm chí còn phác họa được hình ảnh tương lai của bọn họ trongtâm trí mình.
Anh sẽ cố gắng bằng tất cả những gì anh có, ra sứclàm việc, tìm kiếm việc làm thêm, sẽ cho cô một cuộc sống bình yên, hạnh phúc và đầy đủ nhất.
Bốn phía xung quanh nhiệt độ khá thấp, nhưng trong lòng hai người lại vô cùng ấm áp.
Trời mưa.
Mưa rơi kinh người, có cả những tiếng sấm ùng ùng, những tia chớp màu xanh.
Như thế này thật tốt. Ông trời ban cho một trận mưa to thật đúng lúc. Tối nay, thế là khỏi xuống núi.
Khi Huyền Diệu Phong cảm thấy thật áy náy, muốn nói điều này cùng Tô ÁiThanh thì phát hiện ra cô không những lơ đễnh, mà bộ dạng còn cực kì vui vẻ.
“ Chúng ta rất có thể phải ngủ lại trên núi qua đêm nay!”Cho dù mưa đã tạnh, anh cũng không muốn bấp chấp nguy hiểm mà tùy tiệnlên đường.
Vì cô, anh suy nghĩ lại thật cẩn trọng, vô tình làmtăng thêm vài phần nam tính của người đàn ông trưởng thành. Chững chạcvà vô cùng có trách nhiệm.
Ái Thanh hưng phấn như một đứa trẻ, liên tiếp gật đầu đồng ý.
Kể từ lúc đó, cô có lý do đoàng hoàng ở lại bên anh, không ngờ ý trời lại hợp lòng người đến vậy.
Buổi sáng, tranh cãi với cha đã tạo cho cô một áp lực. Vì muốn giải trừnhững vướng mắc trong lòng, cô chỉ tạo điều kiện để anh đối xử với côdịu dàng và đầy yêu thương, lật đổ hoàn toàn những giả thiết hoang đường của cha, đồng thời tiêu diệt mọi lo lắng bất an còn sót lại trong lòngcô.
Sự thật chứng minh, anh là người có cá tính ngay thẳng, biếtquan tâm chăm sóc người khác, tuyệt đối không phải là kẻ tiểu nhân tiếpcận, lợi dụng cô vì mục đích khác.
“ Anh đi hỏi xem nơi này cóchỗ nào tá túc được đây, em chờ chút nhé.!” Huyền Diệu Phong đứng lên,tiến về phía ông chủ quán trà hỏi.
Mấy phút sau, anh trở lại,thần sắc nặng nề: “ Anh đã gọi điện hỏi thử mấy khu nhà nghỉ gần đây,nhưng tất cả đã đầy khách rồi!” Anh dừng lại, rồi tiếp tục nói : “ Chỉcó một khách sạn suối nước nóng là còn dư phòng trống!”
Ái Thanh nghi hoặc nhìn anh: “ Đó không phải là chuyện tốt hay sao?”
Còn phòng trống là chuyện rất may mắn, nhưng tại sao anh ngược lại trông có vẻ khó xử như vậy?
“ Nhưng giá phòng thì…không được tiện cho lắm!” Anh nói ra sự thật. Xéttheo tình trạng kinh tế hiện nay của anh, một đêm mà giá lên đến mấyngàn tệ, thật sự là một khoản tiêu khá nặng nề.
“ Thi thoảng xaxỉ một lần cũng đâu có sao mà!” Ái Thanh lườm anh, băn khoăn. Cô từtrước đến giờ chưa bao giờ cân nhắc qua vấn đề tiền bạc, cũng không cósuy tính nói: “ Chúng ta đi đến đó ngay đi!”
Trong ví da của côcó cả trăm nghìn tệ tiền mặt, đó là chưa kể đền mấy vạn tệ trong thể tín dụng, chừng đó thôi cũng đủ thuê cả chục căn phòng còn dư.
Lậptức, Huyền Diệu Phong cảm thấy tự tôn phái nam của mình bị tổn thương.Khuôn mặt tuấn tú xẹt qua một tia thất sắc, không vui.
“ Anh đi gọi điện thoại bảo họ phái xe đến đón chúng ta!” Anh lạnh nhạt nói, cố gắng đè nén sự khó chịu trong tâm.
Chỉ là, Ái Thanh vẫn như cũ phát hiện ra sự chuyển biến trong tâm tình củaanh. Cô vốn đã nhạy bén trong việc quan sát, đối với anh lại càng coitrọng cùng quan tâm.
Nhưng cô cũng không nhận rõ rằng lời nói của mình cũng đã vô tình động chạm, tổn thương đến tự ái của anh.
Chờ đợi ước chừng khoảng mười phút đồng hồ, một chiếc xe sang trọng dokhách sạn kia phái đến, bằng hiệu suất làm việc cao nhất, đưa họ đến nơi đã định.