Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu

Chương 794




Lúc Lương Thần lại tỉnh lần nữa, đã là buổi sáng ngày hôm sau.

Anh cảm giác được tay của mình, bị người cầm lấy gắt gao, mềm mại ấm áp, anh biết, đây là tay của mẹ anh.

Anh nhắm mắt lại, cố gắng bảo trì tiếp tục bộ dáng ngủ say, nghe được mẹ của mình vừa lau nước mắt, vừa nói: “Đều đã hôn mê sắp một ngày một đêm, sao còn chưa có tỉnh lại? Không phải nói đã thoát khỏi nguy hiểm rồi ư?”

Sau đó, Lương Thần chợt nghe được tiếng đi lại lo lắng của ba mình.

Thật sự là rất không ngờ, từ nhỏ đến lớn, ở trong trí nhớ của anh, ba vẫn luôn bình tĩnh tỉnh táo, lại cũng có lúc lo âu như vậy

Qua khoảng nửa phút, Lương Thần nghe được ba mình mở miệng, nói: “A Viễn, con đi gọi bác sĩ tới đây nhìn xem, A Thần rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Cho dù ngữ khí Lương Chu Thiên nghe uy nghiêm giống như bình thường, nhưng Lương Thần lại vẫn nhận ra, ngữ điệu của ba hơi có chút run rẩy.




Lương Thần thế mới biết, thời gian một ngày một đêm, quả nhiên đã đánh tan cực hạn của ba mình, anh nhắm mắt lại, sau đó tiếp tục im lặng nằm ở trên giường bệnh, nghe tiếng bước chân gấp gáp rời đi phòng bệnh của Lương Viễn, sau đó dưới đáy lòng âm thầm đếm đến con số 300, lúc này mới hơi giật giật tay bị mẹ nắm gắt gao của mình, sau đó chậm rãi mở mắt.

Hốc mắt mẹ Lương Thần hồng hồng, nhìn thấy Lương Thần tỉnh, nước mắt thật vất vả mới ngừng lại, tuôn rơi xuống càng mãnh liệt, anh cầm lấy tay Lương Thần, như là đi một vòng từ quỷ môn quan trở về, mang theo vài phần khóc nức nở nói: “A Thần, con - đứa bé ngốc này, con có chuyện khó khăn gì, con nói cho mẹ biết, sao con lại ngốc hồ đồ đi uống thuốc, con có biết hay không, con hù chết mẹ rồi, nếu con thật có chuyện không may, con bảo mẹ phải làm sao bây giờ......”

Anh để cho Tô Tiểu Tả làm tốt chăn đệm.

Nếu Tô Tiểu Tả đã nói cho bọn họ, thời gian này tâm tình anh không tốt, như vậy, hiện tại anh tự nhiên sẽ giả bộ có chuyện hậm hực không thể giải quyết.

Càng đấu với người ba cáo già đó, thì phải có thể ít nói, liền nói ít đi.

Nói nhiều, nếu làm không tốt, liền sẽ làm khéo quá thành vụng.

Cho nên, Lương Thần thoáng có chút nặng nề nhìn mẹ, không có hé răng, nhưng dư quang khóe mắt của anh lại lặng yên không một tiếng động đi lưu ý ba của mình.

Anh rõ ràng nhìn thấy, trong nháy mắt khi ba mình nhìn thấy mình mở to mắt, bước chân đi lại đột nhiên dừng xuống một chút, tuy rằng trên mặt ông không có biểu tình quá lớn, nhưng mi tâm khóa chặt lại hơi giãn ra.

Lương Thần nhìn thấy phản ứng như vậy của ba, đáy lòng liền hơi ổn định xuống, anh biết, chuyện mình làm lần nữa, khẳng định là không sơ hở tý nào.

Anh vẫn luôn duy trì trạng thái trầm mặc với chị dâu chị gái vây quanh, nằm ở trên giường.

Bước chân Lương Viễn vội vàng mang theo bác sĩ đến, nhìn thấy anh mở mắt, cũng lén thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Lương Thần thu thần thái rất nhỏ này của Lương Viễn vào đáy mắt, vẫn trầm mặc nhận kiểm tra của bác sĩ như trước.

Anh hôn mê một ngày một đêm, đều không có ăn gì, đợi cho bác sĩ kiểm tra chấm dứt, mẹ Lương Thần lập tức bảo người ta bưng cháo nóng hôi hổi lên, muốn tự mình đút cho anh ăn.

Lương Thần đương nhiên đói bụng, anh hận không thể lập tức tiếp nhận, ăn no lắp đầy bụng của mình, nhưng anh vì để cho diễn trò của mình chân thật, chỉ có thể giả bộ tâm tình hậm hực, bộ dáng thực nuốt không trôi, đè nặng cơn đói trong bụng, nghiêng đầu đi.