Cảnh Hảo Hảo bị nhìn đến tim đập hơi chậm một nhịp, không hề do dự thốt ra: “Tôi có bạn trai rồi.”
Trên mặt người đàn ông bắt chuyện với Cảnh Hảo Hảo lộ ra một tầng tiếc nuối, ngữ điệu cũng là ngượng ngùng: “Vậy thì thật sự đáng tiếc.”
Sau đó ngồi trở về trên vị trí của mình.
Mà trên mặt bất động thanh sắc, mặt mày như vẽ của Lương Thần, lại nở rộ ra từng đợt từng đợt ý vui sướng nhè nhẹ, anh ngẩng đầu, nhìn Cảnh Hảo Hảo trừng mắt nhìn, vì tránh cho kế tiếp còn có người bắt chuyện với Cảnh Hảo Hảo, Lương Thần lấy một cây que trúc, cố ý mở miệng, nói: “Thật sự rất không ngờ, Cảnh tiểu thư đã có bạn trai!”
Đây là câu nói đầu tiên sau khi Lương Thần ngồi ở trên bàn thịt nướng này.
Âm điệu của anh không nhẹ không nặng, nhưng bởi vì có rất nhiều người đang chú ý anh, cho nên khiến cho người một bàn, lập tức liền nghiêng đầu, nhìn về phía Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo.
Nữ minh tinh ngồi ở bên cạnh Cảnh Hảo Hảo, kinh ngạc cầm lấy cánh tay của cô, lên tiếng nói: “Hảo Hảo, cậu có bạn trai ? Chuyện khi nào vậy?”
Những nữ minh tinh khác, cũng thất chủy bát thiệt hỏi theo.
“Có tiền không?”
“Hảo Hảo, bộ dạng anh ấy soái không?”
“Có nhà ở thành phố Giang Sơn không?”
“Có ảnh chụp không, cho tôi xem một chút!”
......
Cảnh Hảo Hảo bị mấy vấn đề này hỏi đến đầu có chút lớn, ngẩng đầu, hung hăng trừng mắt liếc mắt nhìn đầu sỏ gây ra đang ngồi ở đối diện mình một cái, kết quả, Lương Thần lại mặt mày mang ý cười nhìn cô, chút không để ánh mắt hung ác của cô vào mắt, ngược lại còn theo lời của những người chung quanh, hỏi: “Cảnh tiểu thư, mọi người hỏi em những vấn đề đó kìa!”
Nói xong, Lương Thần còn nghĩ vấn đề này lộn xộn, sửa sang lại một lần, đặc biệt có quy luật nói với Cảnh Hảo Hảo: “Bạn trai của em soái không? Có tiền không? Có nhà không?”
Người khác hỏi thì thôi đi, anh là đương sự, lại có thể cũng hỏi cô!
Tuyệt đối là cố ý!
Đáy lòng Cảnh Hảo Hảo âm thầm mắng Lương Thần một câu tiện, sau đó liền nhìn ánh mắt thoáng có chút đắc ý của Lương Thần, liền âm thầm cắn chặt răng, sau đó, cong môi, vẻ mặt còn thật sự nói: “Không soái, không có tiền, hơn nữa còn rất chán ghét!”
Chán ghét?
Đáy mắt Lương Thần nháy mắt xẹt qua một tia kinh ngạc.
Anh chán ghét chỗ nào?
Còn có...... sao anh lại không soái ? Sao anh lại không có tiền?
Lương Thần có chút chưa từ bỏ ý định tiếp tục hỏi: “Cảnh tiểu thư, em nói là thật à?”
Cảnh Hảo Hảo hơi gật đầu, mặt mày mang theo một chút ý cười, ngữ điệu nghiêm túc nói: “Thật.”
......
So sánh với Cảnh Hảo Hảo, người chung quanh càng quan tâm là Lương Thần.
Cảnh Hảo Hảo trả lời lần này, Lương Thần cũng không có hỏi lại nữa, liền có một nữ minh tinh, mượn men rượu và thật vất vả Lương Thần mới nói chuyện, cố lấy dũng khí, giơ ly rượu về phía Lương Thần: “Lương tổng, em kính anh một ly.”
“Cám ơn.” Lương Thần bưng ly rượu lên bàn lên.
Nữ minh tinh kia, nhìn thấy Lương Thần lại có thể uống rượu với mình, cả người hơi có một chút kích động, cô ta mở to một đôi mắt ngập nước, nhìn Lương Thần: “Em tên là Lâm Yến, thật vui vì quen được anh, Lương tổng.”
Lương Thần gật gật đầu, giơ ly rượu không có chạm ly với nữ minh tinh kia, ngược lại quét một vòng đám người hâm mộ ghen tị với người phụ nữ có thể uống rượu với mình này, sau đó, mở miệng nói: “Thật có lỗi, chúng ta không thể quen nhau, bởi vì tôi có bạn gái rồi.”
Một câu này của Lương Thần, chấn động khiến cho trên mặt tất cả nữ minh tinh ở đây đều treo lên một tầng mất mát rõ ràng.