Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu

Chương 739




Editor: May

“Vết thương trên cánh tay của cô ấy thế nào? Xử lý chưa?”

Cảnh Hảo Hảo vô thức nắm chặt túi thực phẩm cầm trong tay, chính anh dạo qua một vòng ở quỷ môn quan, sống sót sau tai nạn, anh lại có thể quan tâm cô đầu tiên.

Bên trong hơi an tĩnh trong chốc lát, giọng nói của Lương Thần, lại truyền ra: “Chuyện tôi bị thương, cậu không nói cho người bên nhà cũ chứ?”

“Không có, tối hôm qua Cảnh Hảo Hảo gọi điện thoại vội vội vàng vàng, tôi hoàn toàn chưa kịp thông báo cho người nhà cũ, hơn nữa lúc ấy đêm hôm khuya khoắc, tôi cũng sợ dọa đến bọn họ.”

“Ừ...... Việc này, đừng để cho người bên nhà cũ biết, dù sao tôi không có trở ngại gì, tránh để cho bọn họ quan tâm.”

“Cậu là sợ người trong nhà quan tâm, hay là sợ người trong nhà tìm Cảnh Hảo Hảo phiền toái?”

“A......” Lương Thần chỉ cười khẽ một tiếng, không có nói chuyện nữa.

Ngữ điệu Từ Dung nhẹ nhàng tiếp tục nói: “Được, tôi còn không hiểu cậu ư? Không phải là sợ lớn nhỏ nhà cũ oán trách, nói Cảnh Hảo Hảo hại cậu không cạn, việc này, tôi khẳng định không nói.”

......

Cảnh Hảo Hảo một chữ không rơi nghe được rành mạch toàn bộ đối thoại bên trong, đáy lòng của cô, trở nên cảm động mà lại ấm áp, cô cố ý đứng ở ngoài cửa trong chốc lát, chờ bên trong hoàn toàn không có âm thanh, mới nhẹ nhàng chuyển tay cầm cửa, đi vào.

Lương Thần có thể bởi vì bị thương nặng mới tỉnh, tinh thần không phải đặc biệt tốt, mở to mắt, nói mấy câu, lúc này đã sắp nặng nề ngủ đi.

Từ Dung nhìn thấy cô tiến vào, đứng lên.

Cảnh Hảo Hảo đặt bữa sáng mang đến lên trên bàn, ý bảo Từ Dung đi ăn một chút gì đó, sau đó bước đi đến bên giường, nhìn chằm chằm sắc mặt có vẻ tái nhợt của Lương Thần, có áy náy và đau lòng nói không nên lời.

......

Chuyện Lương Thần bị thương, chẳng những không có nói cho người nhà cũ, đến ngay cả mọi người ở biệt thự giữa sườn núi cũng không biết chút nào.

Trong công ty tập đoàn Giang Sơn, ngoại trừ hai người Tô Tiểu Tả và trợ lý biết tình huống, người khác, đều cho là đại BOSS tạm thời có việc, đi công tác.

Mấy ngày đầu, trong truyền dịch của Lương Thần thêm rất nhiều thành phần thuốc ngủ, thời gian anh tỉnh lại hơi ngắn, đại đa số đều là ngủ mê man.

Tuy rằng trong bệnh viện an bài hai quản lý, nhưng Cảnh Hảo Hảo vẫn mỗi ngày nghiêm túc canh giữ ở bên người Lương Thần, vẫn chiếu cố anh.

Vào lúc thân thể Lương Thần dần dần tốt lên, Tô Tiểu Tả và trợ lý thường xuyên gặp qua, mỗi lần đến, đều là ôm một xấp văn kiện lớn.

Gần đây Cảnh Hảo Hảo vì chiếu cố anh, vẫn không có đi lớp học ban đêm.

Cho nên, lúc Lương Thần phê duyệt văn kiện, cô an vị ở một bên, học bổ túc những bài học đã sót trong khoảng thời gian này.

Trừ bỏ ngẫu nhiên gặp được Tô Tiểu Tả, trợ lý, còn có Từ Dung, trong phòng bệnh của bệnh viện, đại đa số đều là hai người Cảnh Hảo Hảo và Lương Thần.

Ngày, trôi qua thích ý mà lại thanh thản, ngẫu nhiên Lương Thần trong lúc bận rộn, ngẩng đầu nhìn thấy sườn mặt Cảnh Hảo Hảo chuyên chú đọc sách, thần thái liền nhìn đến hơi có chút thất thần.

Sau đó, anh có thể xuống giường, thường xuyên sẽ vào lúc Cảnh Hảo Hảo ghi bút ký, đi đến bên người cô, nhìn thấy chỗ cô chú thích sai, vươn ngón tay chỉ chỗ sai.

Sau đó nữa, Cảnh Hảo Hảo dứt khoát gặp đề bài khó, đều sẽ đưa cho Lương Thần, mỗi lần khi cô nhìn thấy Lương Thần gần như là hạ bút thành văn viết xuống đáp án, ánh mắt nhìn Lương Thần, sẽ mang theo vài phần sùng bái.

Lương Thần rất hưởng thụ ánh mắt như vậy của Cảnh Hảo Hảo, mỗi lần đều sẽ cảm thấy tâm được lấp tràn đầy, sau đó đáy lòng hận không thể, chính mình có thể mỗi ngày bị thương ở trong bệnh viện hưởng thụ đãi ngộ như vậy.