Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu

Chương 614




Editor: May

Lương Thần nhẹ nhàng nghiêng đầu đi, né tránh môi của Duyên Hoa, anh nhìn sườn mặt của mình bên trong gương phía trước, giọng nói thoáng có chút lạnh hỏi: “Duyên Hoa, em xác định hiện tại em rất thanh tỉnh? Xác định em biết em đang làm cái gì?”

Duyên Hoa tạm dừng trong chốc lát, nhẹ nhàng gật gật đầu: “Đúng, anh Lương Thần, em rất thanh tỉnh, em biết em đang làm cái gì.”

Lương Thần gật gật đầu, liền nói: “Em muốn tôi cho ra một đáp án?”

Lần này Duyên Hoa không có lên tiếng.

Lương Thần chậm rãi quay đầu, nâng tay lên, kéo tay Duyên Hoa từ trên vai mình xuống, cả người hơi lui ra sau hai bước, nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của Duyên Hoa, nói: “Được, hiện tại tôi cho em đáp án mà em muốn.”

Duyên Hoa tinh tường nhìn thấy, sau khi Lương Thần nói đến đây, thần thái trở nên có chút xa cách, mang theo vài phần ý tứ hàm xúc giống như hoàn toàn phủi sạch quan hệ với cô.

Cô há miệng, đáy lòng nổi lên một tầng sợ hãi, muốn mở miệng ngăn cản lời nói kế tiếp của anh.

Nhưng người đàn ông tuấn dật phi phàm, đã phong khinh vân đạm mở miệng, ngữ khí nghe như thế nào, cũng lộ ra vài phần nhạt nhẽo: “Tôi không thể làm bạn trai của em.”

Sắc mặt Duyên Hoa hơi trắng bệch.

Giọng nói Lương Thần, lại truyền đến một lần nữa: “Tôi không thương em, hiện tại không thương em, về sau cũng sẽ không yêu em.”

Anh nói ngữ khí rất kiên quyết, không thèm quan tâm sẽ đả kích tôn nghiêm một người chút nào.

Đáy mắt Duyên Hoa, dần dần có nước mắt nổi lên, cô hơi rũ mi mắt, một lát sau, mới nhẹ giọng hỏi: “Anh thích là Cảnh Hảo Hảo sao?”

Lương Thần không hề do dự lên tiếng, nói: “Đúng.”

Duyên Hoa hé miệng cười cười, thật ra cô đã biết, nhưng cô chính là muốn hỏi một chút, giống như như vậy, mới có thể làm cho cô hết hy vọng.

Giống như cô biết, tỏ tình của cô, sẽ không thành công, nhưng cô chính là muốn nói cho anh biết, cô không muốn để cho đã biết là một bên tình nguyện, không có người biết, liền cứ như vậy không bệnh mà chết đi.

Chẳng sợ hiện tại đau hơn nữa, cũng là hương vị cô thương anh.

Duyên Hoa nghĩ nghĩ, nước mắt liền mới tuôn rơi xuống, cô thật vất vả ngừng nước mắt, sau đó nhẹ nhàng gật gật đầu, lại có nước mắt lăn xuống, cô cố gắng làm cho trong lời nói của mình mang theo một tầng ý cười: “Em đã biết.”

“Chỉ là, em có chút không rõ, sao anh lại thích cô ta, cô ta xuất thân không tốt, diện mạo cũng không xem như tốt nhất, hơn nữa, cô ta kết hôn với anh chưa đến một ngày liền ly hôn, em thật sự tìm không thấy chỗ nào có thể xứng với anh từ trên người của cô ta, em vẫn nghĩ đến, anh sẽ thích loại phụ nữ cao quý thanh lịch hào phóng hoàn mỹ......”

Nói tới đây, Duyên Hoa liền mất đi âm thanh.

Chính là bởi vì cô cho rằng như vậy, cho nên mấy năm nay, cô vẫn cố gắng muốn biến mình thành một phụ nữ như vậy.

Nhưng chỉ là Cảnh Hảo Hảo không tìm ra chút ưu điểm nào từ trong miệng Duyên Hoa, bị cô đột nhiên nhắc tới, trên mặt thoạt nhìn không chút thay đổi của Lương Thần, lập tức liền lộ ra vài phần ấm áp: “Đúng, ở trong mắt các người, cô ấy xác thực không phải tốt nhất, nhưng với tôi mà nói, tôi chỉ muốn dùng tốt nhất của mình để xứng với cô ấy, cũng chưa từng nghĩ tới, muốn dùng tốt nhất của cô ấy để xứng với tôi.”

Trong cuộc sống có trăm mị ngàn đỏ hồng, duy chỉ cô, là chuyên tình duy nhất của cô.

Yêu một người, chưa bao giờ hy vọng xa vời cô ấy sẽ vì bạn mà thay đổi đến tốt nhất, mà là cam tâm tình nguyện vì cô ấy, biến chính mình thành tốt nhất.

......

Cảnh Hảo Hảo không có trở về tiệc sinh nhật của Duyên Hoa, mà là trực tiếp đi ra hội sở.