Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu

Chương 595




Editor: May

Cô nhịn không được hơi giật mình một chút, liền nghiêng đầu, nhìn ngoài cửa sổ, vì dời đi tầm mắt Lương Thần dừng ở trên mặt của mình, nâng tay lên, chỉ vào một chỗ nói: “Đó không phải là công ty của anh sao?”

Lương Thần nhìn theo ngón tay Cảnh Hảo Hảo, bốn chữ đèn nê ông “tập đoàn Giang Sơn”, đặc biệt chói mắt ở trong bóng đêm.

Cảnh Hảo Hảo cảm thấy nét bốn chữ kia có chút quen thuộc, giống như từng thấy qua ở nơi nào, liền nghiêng đầu, suy nghĩ trong chốc lát, nghiêng đầu, hỏi: “Bốn chữ tập đoàn Giang Sơn kia, sẽ không phải là viết dựa theo bốn chữ của anh chứ?”

“Ừ.” Lương Thần lên tiếng: “Anh viết trên giấy, bọn họ cầm lấy vẽ, coi như là chữ viết của anh.”

Cảnh Hảo Hảo xoay qua, nhìn chằm chằm bốn chữ tập đoàn Giang Sơn kia, kéo môi một cái, nói: “Còn rất soái khí.”

Lương Thần bị lời nói của Hảo Hảo chọc cười khẽ một chút.

Cảnh Hảo Hảo đột nhiên lại quay đầu, hỏi: “Tôi nghe người ta nói, trước kia anh ở Bắc Kinh, sao lại đột nhiên nghĩ tới trở về thành phố Giang Sơn?”

“Căn mạch ba anh ở Bắc Kinh tương đối sâu, lúc ấy bảo anh xuất ngoại lưu học, anh lại không muốn đi, muốn gây dựng sự nghiệp, nhưng ông ấy lại đã an bài hết thảy cho anh ở Bắc Kinh, anh không thích loại cảm giác đó lắm, cho nên liền trực tiếp chạy tới Giang Sơn, nơi này là cố hương của anh, hơn nữa cách Bắc Kinh cũng có vẻ gần.”

“Nhưng Bắc Kinh là thủ đô, nếu ở Bắc Kinh, có lẽ tương lai của anh sẽ rất tố, chẳng lẽ anh không hối hận?”

“Không hối hận.” Lương Thần dừng một chút, ánh mắt nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo, nói: “Ngược lại, anh còn thực may mắn anh trở lại thành phố Giang Sơn.”

“Vì sao?”

Tầm mắt Lương Thần hơi dừng một chút, trong nháy mắt này, mặt tuấn mỹ trở nên có chút mơ hồ, qua một lúc lâu, anh mới mở miệng nói: “Bởi vì ở nơi này, anh gặp được người anh muốn gặp nhất.”

Thật ra anh muốn nói, bởi vì ở nơi này, anh gặp được cô.

Nhưng lại cảm thấy nói như vậy, tựa hồ có chút mạo muội, dù sao anh và cô, đã không còn quan hệ gì.

Cho nên, vẫn là dùng một lời nói uyển chuyển.

Nếu có thể, anh càng muốn từ nhỏ liền lớn lên ở nơi này, có lẽ như vậy...... anh có thể sớm gặp được em, sau đó có lẽ em và Thẩm Lương Niên liền không có những bắt đầu kia, mà anh và em...... có lẽ sẽ là không phải là cảnh tượng giống như vậy......

Người muốn gặp nhất, là người anh thích sao?

Đáy lòng Cảnh Hảo Hảo hiện lên một loại chua xót nói không nên lời, cô có chút khổ sở, lại vẫn cố nở nụ cười hỏi: “Là người anh thích sao?”

Ánh mắt Lương Thần dừng ở Cảnh Hảo Hảo, gật gật đầu.

Chính mình và Lương Thần cùng một chỗ lâu như vậy, chưa bao giờ nhìn thấy anh quan tâm người phụ nữ nào, hơn nữa tin tức đưa tin bên lề, cũng đều là nói anh giữ mình trong sach.

Người kia sẽ là ai?

Đổi lại trước đây, Cảnh Hảo Hảo mới không quan tâm người Lương Thần thích là ai, nhưng hiện tại, cô lại rất muốn biết.

Cho nên, cô liền cắn cắn khóe môi, ngữ khí chua sót đến chính cô cũng không có phát hiện: “Người kia là ai? Cô ta có ở thành phố Giang Sơn không?”

Người kia là em...... Cô ấy ở ngay trước mặt anh.

Hai câu nói đơn giản như vậy, Lương Thần lại không có dũng khí nói ra miệng, anh có chút sợ, chính mình vừa mở miệng, sẽ làm cho khoảng cách thật vất vả mới kéo gần được giữa cô và anh tan biến.

Trước kia, Lương Thần vẫn cảm thấy chính mình là không gì không làm được, nhưng đợi khi anh yêu thương một người, anh mới phát hiện, ở trước mặt người anh yêu, anh lại có thể là một người nhát gan.