Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu

Chương 477




Editor: May

Dừng một chút, Thẩm Lương Niên liền nói: “Nhiều nhất là một phút đồng hồ, tôi giao cho cô liền lập tức rời đi.”

Tiên nhi vẫn là người miệng độc lòng mềm, cho dù lúc này đáy lòng của cô bởi vì tất cả của Thẩm Lương Niên và Kiều Ôn Noãn sinh khí, cuối cùng vẫn là lạnh giọng nói: “Anh ở cửa toilet chờ tôi, tôi lập tức đi ra ngoài.”

......

Tiên nhi đi ra toilet, nhìn thấy Thẩm Lương Niên đứng ở cửa, sắc mặt trong nháy mắt liền lạnh xuống, ánh mắt cô nhìn chằm chằm Thẩm Lương Niên giống như là hai thanh dao nhỏ, vừa tàn nhẫn lại sắc bén.

Tiên nhi đứng ở tại chỗ không hề động.

Thẩm Lương Niên giật giật môi, mở bước chân, đi tới trước mặt Tiên nhi, trực tiếp đưa thuốc mình cố ý về thành phố Giang Sơn mua cho Tiên nhi, đi thẳng vào vấn đề nói: “Hình như Hảo Hảo bị cảm, chung quanh Ảnh Thị Thành lại không có tiệm thuốc, tôi sợ các người không có chuẩn bị thuốc, cho nên cố ý đưa tới đây.”

Tiên nhi nhìn lọ thuốc nhỏ màu trắng trong tay Thẩm Lương Niên, phía trên viết rõ bốn chữ đen, thuốc trị cảm mạo, cô giật giật môi, ngữ khí vẫn cứng rắn như trước: “Lương tổng biết chị Hảo Hảo bị cảm, sẽ chuẩn bị thuốc, anh thật sự không cần thiết sau khi làm chuyện thật có lỗi với chị Hảo Hảo, rồi giả mù sa mưa làm chuyện này, chẳng lẽ anh sẽ không sợ Kiều tiểu thư biết, trong lòng không thoải mái ư?”

Thẩm Lương Niên đối mặt với châm chọc khiêu khích của Tiên nhi, thần thái trên mặt vẫn luôn duy trì vẻ lạnh nhạt, không có chút thay đổi, sau một lúc lâu, anh mới mở miệng, ngữ khí nói chuyện thản nhiên, làm cho người ta cảm giác giống như bản thân anh bây giờ, vô cùng lãnh đạm: “Tôi biết các người bề bộn nhiều việc, có thể không kịp đi mua thuốc, loại bệnh cảm mạo này có thể lớn có thể nhỏ, sớm uống thuốc một chút, có thể ngủ một giấc sẽ không chuyện gì, nếu kéo thời gian quá dài, nếu thật tăng thêm, khó chịu vẫn là Hảo Hảo.”

“Loại cảm mạo khó chịu này, làm sao so được với khó chịu anh gây ra cho chị Hảo Hảo? Chị Hảo Hảo đối với anh như thế nào, chẳng lẽ đáy lòng anh không rõ ràng ư? Tôi cũng không biết rốt cuộc Kiều tiểu thư tốt ở chỗ nào, khiến cho anh vì cô ta, thương tổn chị Hảo Hảo như vậy.”

Sắc mặt Thẩm Lương Niên, càng ngày càng tái nhợt, môi mím chặt thành đường chỉ, lời nói của Tiên nhi, âm thanh không vang, lại hàm chứa phẫn nộ sâu đậm, rơi từng chữ vào trong lòng anh, hóa thành lưỡi dao sắc bén, đâm thật sâu vào trong máu thịt của anh.

Đúng vậy, Cảnh Hảo Hảo rất ttoos, cho nên sau khi anh vứt bỏ người con gái tốt như vậy, liền nhận phải báo ứng.

Thẩm Lương Niên rũ mi mắt, hỏi một đằng trả lời một nẻo nói: “Đừng nói cho Hảo Hảo biết thuốc này là tôi mua, nếu cô ấy biết, khẳng định sẽ không uống.”

Rất nhiều chỉ trích trong đáy lòng Tiên nhi lập tức không nói ra được nữa.

Thẩm Lương Niên cảm thấy sau khi mình nói ra lời như vậy, đáy lòng truyền đến một cỗ đau đớn hỗn loạn, anh trở tay đặt thuốc ở trong tay Tiên nhi: “Phiền toái cô, hy vọng cô có thể chăm sóc tốt cô ấy, gặp sau.”

Nói xong, Thẩm Lương Niên không dừng lại chút nào liền xoay người, rời đi.

Tiên nhi nhìn nhìn lọ thuốc trong lòng bàn tay, lại nhìn nhìn thân ảnh Thẩm Lương Niên, nói không nên lời vì sao, chỉ là cảm thấy đáy lòng đột nhiên trở nên có chút khó chịu.

Đáy lòng Thẩm Lương Niên là có chị Hảo Hảo đi?

Nhưng nếu đáy lòng có, vậy vì sao anh ta lại muốn trật đường ray?

......

Buổi chiều Thẩm Lương Niên cũng không có tiếp tục ngốc ở “Tần vương cung”, anh lái xe dọc theo đường đi về thành phố Giang Sơn, trong đầu lăn qua lộn lại suy nghĩ rất nhiều.

Lúc anh và Cảnh Hảo Hảo cùng một chỗ, anh cũng không có nhớ tới Cảnh Hảo Hảo có bao nhiêu tốt, hiện tại ra đi, anh lại phát hiện rất nhiều chuyện, chính mình lại có thể nhớ rõ ràng như vậy.