Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu

Chương 220




Cảnh Hảo Hảo lắc lắc đầu.

Lương Thần lập tức liền hỏa lớn lên: “Cảnh Hảo Hảo, em có phải là óc heo hay không, ai đánh em, em cũng không nhận ra được?”

Hiện tại Cảnh Hảo Hảo không có can đảm dám cãi lại, chỉ mím môi, không hé răng, đáy lòng yên lặng nghĩ, những người này phỏng chừng cha mẹ ruột bọn họ đến đây cũng không nhận ra được con của chính mình, huống chi là cô?

Giây tiếp theo Lương Thần liền phất phất tay, chỉ chỉ một bên, ngữ khí hung hăng nói:“Đứng một bên cho tôi.”

Cảnh Hảo Hảo nghe nói như thế, không nói hai lời liền nhanh chân chạy ra ngoài.

Không đợi Cảnh Hảo Hảo dừng lại, Lương Thần liền mở miệng nói với người nằm trên đất: “Ai đánh cô ấy, đứng ra cho tôi, nếu không lát nữa tôi để cho các người dựng thẳng đi vào nằm ngang đi ra!”

Tuy rằng nhóm người này không làm việc đàng hoàng, mỗi ngày lăn lộn buông thả như vậy, nhưng lại thật sự coi trọng vài phần nghĩa khí giang hồ, rất ăn ý không có lên tiếng.

“Tốt, đều không hé răng, có phải hay không?” Lương Thần lăn lộn giới thương nghiệp nhiều năm như vậy, có sóng to gió lớn gì mà chưa trải qua, cả ngày chơi chính là đấu trí so dũng khí đấu tâm kế, cho nên đối với những người trên đất này, anh liếc mắt một cái liền có thể xuyên qua suy nghĩ nơi đáy lòng bọn họ, đương nhiên trong nháy mắt liền nghĩ đến biện pháp trị bọn họ, đối phó người như thế, sẽ so với ngoan độc, lập tức, Lương Thần liền cười lạnh mở miệng nói: “Các người đều đã không nói, vậy được, mọi người liền cùng nhau chịu tội đi, hôm nay các người đánh phụ nữ tôi một cái tát, tôi sẽ phế tay phải của các người hai tháng!”

Lương Thần nói xong, liền nhấc chai rượu một bên lên, hung hăng đập về phía trên tủ rượu, sau đó mang theo nửa chai rượu gãy lìa còn lại, liền đâm về phía trên cổ tay người đàn ông dưới chân.

“Đừng......” Vào lúc tay Lương Thần sắp đâm lên cổ tay người đó, người đó mang theo một chút khóc nức nở nói: “Không phải tôi, không phải tôi, tôi nói là ai, tôi nói là ai!”

Lúc này Lương Thần mới dừng động tác lại, nhấc cổ áo người nọ lên, chỉ vào người trên đất, hỏi: “Là ai?”

Người nọ nhìn chằm chằm mấy người bị đánh thành đầu heo kia hơn nửa ngày, sau đó mới chỉ vào một người trong đó nói: “Là anh ta.”

“Tay trái hay là tay phải?” Lương Thần

“Tôi không nhớ được.” Người nọ sợ tới mức lắc đầu mãnh liệt, sau đó như là sắp khóc, nói: “Tôi thật sự không nhớ rõ.”

Lúc này Lương Thần mới hung hăng buông tay ra, đẩy ngã người nọ sang một bên, đi đến trước mặt người đàn ông đánh Cảnh Hảo Hảo kia, nâng chân lên, dẫm nát trên mặt anh, hỏi: “Tay nào đánh?”

Người nọ nhìn chằm chằm Lương Thần dừng một chút, nói: “Tay trái.”

Giây tiếp theo Lương Thần liền giơ nửa chai rượu trong tay lên, hung hăng đâm về phía người nọ: “Nói dối với tôi? Mày còn non lắm! Hôm nay xem như mệnh tốt, không thực động đến cô ấy, tôi khiến cho tay mày dừng chức năng mấy tháng, nếu mày thực động đến cô ấy, hôm nay phế sẽ không là tay, mà là nơi này......”

Lương Thần nói xong, nâng mũi chân lên đá đá bộ phận đũng quần của người đàn ông kia, “Phế tay đi, còn có thể trị liệu, phế đi nơi này, cả đời này của mày liền thật sự là phế nhân!”

Lương Thần nói xong, liền chậm rãi thẳng đứng dậy, sửa sang lại quần áo một chút, nói với những người nằm trên mặt đất: "Còn không cút cho tôi!”

Những người đó nghe được câu này, như là nghe được tiếng trời, lập tức lảo đảo bò dậy từ trên đất, lăn một vòng vọt ra khỏi quán bar.

Lương Thần đạp mảnh thủy tinh đầy đất, đi đến một bên, đứng ở bên người Cảnh Hảo Hảo, nói với người mình mang theo: “Phá hủy nơi này cả đêm, buổi sáng ngày mai tôi không muốn nhìn thấy sự tồn tại của quán bar này!”