Quả nhiên giống như Hà Tuấn nói, từ lúc Thượng Quan Mộc bắt đầu nhậnchức, người cả cục cảnh sát Khu Nam bận rộn tối mặt tối mũi, mở các đợtkiểm tra buổi tối, sau đó báo cáo đủ loại hành động, mỗi người đều ởtrong khẩn trương cao độ.
Mật độ kiểm tra cao nhất thời khiến chỗ ăn chơi Khu Nam ngừng nghỉ không ít, đang lúc người của cục cảnh sát và các nơi ăn chơi nổi lên oán than dậy trời đất, đợt kiểm tra kéo dài đến một tháng cuối cùng kết thúc.
Mà một tháng này, càng làm cho người trong cục cảnh sát và người trong xã hội đen thấy được thủ đoạn của Thượng Quan Mộc.
"Một tháng này mọi người cực khổ, buổi tối tôi mời đến Đế Hào!" Ánh mắtThượng Quan Mộc quét qua mọi người, khóe miệng thoáng nở nụ cười, ngóntay chỉ, "Cũng không cho phép vắng mặt, người nào vắng mặt tôi sẽ tứcgiận!"
Những lời này của anh vừa ra khỏi miệng, nhất thời trong lòng mọi người còn chứa đựng suy nghĩ riêng cũng trở nên thoải mái hơn.
Thượng Quan Mộc tuyệt đối là một lãnh đạo đầy thủ đoạn, năng lực làmviệc mạnh mẽ, hơn nữa nghiêm túc, lúc đang làm việc cẩn thận tỉ mỉ, bàymưu nghĩ kế, trong một tháng càn quét, thu được hơn một ngàn viên thuốcma tuý, người có năng lực, bản thân dễ dàng lấy được tôn trọng của mọingười, mà riêng anh, anh biết làm như thế nào để xuống quan uy, cáchdùng người của anh vô cùng tốt.
Mộ Thiên Thanh nhìn Thượng Quan Mộc lúc nào cũng tràn đầy tự tin, đáy mắt có một nụ cười.
Tan việc, trên mặt mọi người khó được vẻ mặt tươi cười, càn quét chấmdứt, đồng nghĩa có thể được nghỉ phép, đối với một người làm việc, vốnchính là chuyện vui.
Khách sạn Đế Hào.
Thượng Quan Mộc bao hết năm bàn tại một đại sảnh sang trọng, nói một câu "Hôm nay tùy tiện ăn, tùy tiện uống" Sau khi hào phóng nói xong, nhìnmọi người các đều lộ ra bản tính sói đói.
"Thiên Thanh, tìm em giúp một chuyện. . . . . . em có giúp hay không?"Trong bữa tiệc, Thượng Quan Mộc giống như thuận miệng hỏi.
"Hả?" Mộ Thiên Thanh đang ăn mấy thứ linh tinh trong miệng, nghe ThượngQuan Mộc đột nhiên hỏi, ah một tiếng, quay mặt sang nhìn anh, ý bảochuyện gì.
"Em đồng ý trước đi!"
Nhìn trong con ngươi hẹp dài của Thượng Quan Mộc lộ ra nụ cười, Mộ Thiên Thanh hơi nhíu lông mày, "Sẽ không đem em đi bán chứ?"
"Nếu thế thì sao?" Thượng Quan Mộc vẫn ung dung hỏi.
Mộ Thiên Thanh nở nụ cười, giờ phút này dáng vẻ của Thượng Quan Mộc có chút nào giống lúc làm việc ở cục cảnh sát?
"Nói đi, chuyện gì?"
"Tối mai có một tiệc rượu không từ chối được, em có thể làm bạn gái của anh hay không?"
Mộ Thiên Thanh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thượng Quan Mộc, không khỏi nở nụ cười, "Này, anh đừng nói giỡn nữa, anh không có bạn gái đi tham giatiệc rượu cùng anh sao?"
"Không muốn gây ra phiền toái!" Dường như Thượng Quan Mộc hết sức bấtđắc dĩ, mặc kệ thân phận của anh hay là điều kiện bản thân anh, mục đích của các cô gái đến gần anh thường thường đều không đơn thuần.
Mặc dù Mộ Thiên Thanh biết nhưng lại do dự, giúp anh cũng không có gìđáng ngại, nhưng. . . . . . trong xã hội thượng lưu, cô không thích ứng.
"Em không nói, anh xem như em đã đồng ý!" Thượng Quan Mộc thấy Mộ Thiên Thanh do dự, nói thẳng: "Chiều nay anh tới đón em!"
Nói xong, không cho Mộ Thiên Thanh cơ hội phản đối, Thượng Quan Mộc bưng ly rượu lên, liền đứng lên, "Những ngày qua khổ cực cho các anh em. . . . . ."
Nhất thời, tiếng la nổi lên bốn phía, bản thân Thượng Quan Mộc và mọingười tuổi cũng sắp xỉ nhau, không bao lâu đã uống xong một trận, thậmchí, cuối cùng uống không tận hứng, mọi người lại la hét mời Thượng Quan Mộc hát karaoke, đảo mắt một cái, mọi người từ khách sạn rực rỡ liêntục chiến đấu đến ánh đèn tối tăm trong KTV.
Mộ Thiên Thanh cũng đã uống có chút say, da thịt trắng nõn trở nên ửnghồng, bước chân cô nhẹ nhàng đi ra khỏi toilet, ánh mắt bởi vì say rượucó chút mê ly, cô lắc đầu, thuận tay đẩy cửa phòng. . . . . .
Mới vừa mở cửa ra, trong nháy mắt Mộ Thiên Thanh giật mình ngay tại chỗ. . . . . .