Từ lần đầu tiên gặp mặt, anh đã cảm mến với cô gái này. Cô rất đáng yêu, nhưng có đôi lúc lại lơ đãng, không để ý tới lời anh nói mà chỉ lo đếm tiền. Một khuôn mặt mĩ nam như anh lại không có giá trị bằng đống tiền kia ư, thật tức chết anh mà. Cha mẹ anh cũng hối thúc anh lấy vợ, được, nhất định anh sẽ cưa đổ cô gái này, đem cô về làm vợ. Sau bao nhiêu lần bày mưu tính kế, cuối cùng tiểu bạch thỏ đáng yêu cũng rơi vào lưới tình của cáo già gian ác. Tất nhiên là cô phải ngoan ngoan theo anh về làm vợ rồi. Anh cưng chiều cô vô cùng, không để bất kì kẻ nào khi dễ cô, không để cô phải buồn phiền. Trách làm sao được, cô chính là người vợ mà anh yêu thương nhất, làm sao có thể để cô chịu thiệt thòi.
Vậy mà cô dám ngang nhiên bước vào quán rượu để kiếm tiền. Chết tiệt, vợ của anh làm sao có thể để kẻ khác dòm ngó, vợ của anh chỉ mình anh được phép cưng chiều, bất kể kẻ nào cũng không được đụng đến. Anh tức tối đưa cô về nhà, tra hỏi tại sao lại vào quán rượu của lão tứ. Cô nàng hám tiền kia ngây thơ mà trả lời: “Người ta chỉ muốn kiếm tiền thôi mà.”
Ách, kiếm tiền sao? Một người như Mạc Thế Phong ta đây có thể nào lại để phu nhân lăn lộn ngoài kia mà kiếm tiền. Chẳng nhẽ ông xã của em kiếm tiền không đủ cho em xài hay sao. Thật tức chết ta mà. Được, đêm nay anh sẽ cho cô biết tay, sẽ tha hồ mà dày vò cô không để cô bước xuống giường, không còn sức mà đi làm thêm nữa.