Sau lần đầu tiên làm khách ở nhà Mẫn Huyên, Lan Sơ sắp xếp lại ấn tượng ban đầu với Mẫn Huyên. Dịu dàng, thích trẻ con, rất biết nấu cơm, người quái dị toàn thân tỏa ra tà khí. Cô vẫn không thích vị này hàng xóm mới này.
Lan Sơ vốn tưởng rằng, sau khi chuyện lễ tiết cần làm cũng đã làm xong, về sau giữa cô và Mẫn Huyên cũng sẽ không giao tiếp gì nữa. Vậy mà sự thật lại hoàn toàn ngược lại. Cô chẳng những không thể tránh khỏi những tình huống không đáng tiếp xúc với Mẫn Huyên, thậm chí tiếp xúc với hắn ngày càng tăng nhiều.
Kể từ sau khi Mẫn Huyên trở thành hàng xóm mới của Lan Sơ, hai bảo mẫu Lan Sơ thuê kia, lại thường đột nhiên gặp phải việc gì gấp. Hoặc là không thể tới đi làm, hoặc là đang làm chợt vội vội vàng vàng rời đi. Cứ như vậy, cho dù cục cưng ngoan ngoan như thế nào đi nữa, Lan Sơ cũng không cách nào tránh khỏi có chút luống cuống tay chân. Cô vừa muốn chăm sóc tốt đứa nhỏ, lại vừa muốn tự mình làm chút việc nhà. Làm việc không tập trung, tự nhiên sẽ thường xuyên xuất hiện.
May mắn là thời điểm mỗi lần Lan Sơ cảm thấy đầu óc choáng váng, Mẫn Huyên sẽ vô cùng kịp thời xuất hiện. Nhanh chóng, hiệu quả lập tức liền giải quyết xong vấn đề của cô. Sau đó, còn có thể giúp cô chiếu cố cục cưng.
Lặp lại mấy lần, Lan Sơ vô cùng miễn cưỡng cùng Mẫn Huyên từ người xa lạ thuần túy biến thành người xa lạ có chút quen thuộc.
Lan Sơ biết, Mẫn Huyên có lẽ không phải là người xấu, nhưng cô chính là không thích hắn. Mặc dù cục cưng rõ ràng rất thích Mẫn Huyên chú hàng xóm đẹp trai này, Mẫn Huyên cũng rất thích cục cưng.
Bầu trời bao la được nước mưa rửa sạch, sạch sẽ mà trong suốt.
Phía chân trời, không có một áng mây. Bầu trời đêm xanh thẳm, có thể nhìn rõ sao. Nhưng vào ban đêm tốt đẹp như vậy, nhà Lan Sơ lại rõ ràng an tĩnh hơn so bình thường rất nhiều.
Lúc xế chiều, khi dì Vương sắp tới thay ca thì dì Trần thì xảy ra chút tai nạn xe nhỏ.
Vì vậy, Lan Sơ cho bà nghỉ một ngày, để bà có thể an tâm ở nhà nghỉ ngơi. Kết quả lại là, trước khi dì Vương đến thay ca, trong nhà chỉ có hai người cô và cục cưng. Cô vừa phải bận rộn việc nhà, lại vừa muốn phân tâm chiếu cố cục cưng, căn bản cũng không có dư thừa tinh lực đi xem bóng đêm phía ngoài có bao nhiêu xinh đẹp.
Sau khi dùng khăn địu trẻ con cõng cục cưng đã ngủ say dọn dẹp xong phòng bếp, Lan Sơ mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm. Cô từ từ cởi khăn lưng, ôm cục cưng trở về phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt cục cưng vào trong giường trẻ con.
Đắp kín thảm mỏng cho cục cưng, ánh mắt đầy yêu thương nhìn chằm chằm cục cưng hồi lâu, Lan Sơ mới từ trong tủ treo quần áo lấy ra quần áo tắm rửa, rời khỏi phòng ngủ, đến phòng vệ sinh.
Cũng không biết là tay Lan Sơ sức lực quá lớn, hay là vòi nước phòng vệ sinh đã lâu hư hỏng quá mức nghiêm trọng. Khi Lan Sơ cởi hết quần áo chuẩn bị tắm, cô cư nhiên một phát liền làm vòi nước rời ra. Bên trong vòi nước còn có một ống nhựa dẻo. Trong nháy mắt, hai cỗ nguồn nước lạnh nóng, nhất thời phun ra giống như suối. Không ngừng phun bốn phương tám hướng trong phòng vệ sinh, rất có một loại tư thế muốn dìm ngập cả phòng vệ sinh. Khiến Lan Sơ ngay cả thời gian kinh ngạc cũng không có.
Hoàn toàn là theo bản năng, Lan Sơ ném vòi nước trong tay xuống, ôm quần áo liền chạy ra khỏi phòng vệ sinh.
Luống cuống tay chân ở ngoài cửa phòng vệ sinh mặc quần áo tử tế lần nữa, Lan Sơ cảm thấy tính chất nghiêm trọng của chuyện này. Nếu như cô không thể kịp thời chặn vòi nước chặn rồi sửa, nước vẫn tiếp tục phun ra, đoán chừng không bao lâu hộ gia đình lầu dưới cũng sẽ bị liên lụy. Nhưng bây giờ cũng đã gần mười giờ, cô đi đâu đi tìm thợ sửa chữa tới giúp một tay tu sửa vòi nước?
Nghe tiếng động không ngừng truyền tới từ trong phòng vệ sinh, Lan Sơ đột nhiên nghĩ tới Mẫn Huyên. Không thích đối phương là một chuyện, trước mắt có thể tìm người tới giúp một tay mới là chính sự.
Cơ hồ là không chút do dự, Lan Sơ cắn răng một cái, hạ quyết tâm, nhấc chân liền xông về cửa trước. Để cửa mở, vội vàng liên tục nhấn vài chục lần chuông cửa nhà Mẫn Huyên.
Bên trong nhà, Mẫn Huyên đang thay quần áo. Thời điểm chuông cửa mới vừa vang lên, hắn hết sức cảnh giác ánh mắt lạnh lẽo. Chưa từng nghĩ, chuông cửa lo lắng vẫn vang liên tục không ngừng. Điều này làm cho trực giác hắn mách bảo người tới chắc chắn là Lan Sơ. Một bên hắn nhanh chóng cài nút áo trên áo sơ mi, vừa đi đến cửa trước, lập tức mở cửa. "Thế nào? Xảy ra chuyện gì?"
"Vòi nước nhà tôi vừa mới hỏng, anh có cách gì không?" Lan Sơ giống như chộp được một cọng rơm cứu mạng, vẻ mặt đưa đám nói rõ ý đồ.
"Cô tìm xem có dụng cụ gì không, tôi đi xuống khóa van trước." Nói xong, Mẫn Huyên trực tiếp bỏ chạy đi xuống lầu.
Lan Sơ thậm chí ngay cả câu cám ơn cũng không kịp nói. Nghe thanh âm ‘cạch cạch cạch’ Mẫn Huyên xuống lầu càng ngày càng xa, Lan Sơ xoay người về nhà tìm dụng cụ sửa chữa gia đình ở trong hòm. May mắn dì Vương và dì Trần đã có dự tính trước đem những thứ cần mua sắm gì đó tất cả đều mua sắm đầy đủ hết rồi. Có thể phải thay đổi gì đó, cũng tỉ mỉ chuẩn bị một chút. Vòi nước gì đó, mua sắm đến mấy bộ. Chẳng lẽ là họ đã sớm dự cảm cái vòi nước có thể sẽ hư, cho nên, mới cố ý chuẩn bị mấy bộ sao? Nhưng nếu như họ biết rõ trước kia dùng là chất lượng không tốt, tại sao không trực tiếp đổi luôn đi? Vậy sẽ không đột nhiên xảy ra chuyện như vậy.
Khi Lan Sơ đang lục thùng dụng cụ, trong phòng vệ sinh thanh âm đôm đốp chợt liền yên tĩnh lại. Lan Sơ thở hắt ra, phỏng đoán đại khái là Mẫn Huyên đã thành công tắt van nhà cô đi.
Quả nhiên, không bao lâu, Mẫn Huyên chạy lên lầu, xắn tay áo đi vào nhà cô.
Lan Sơ vẻ mặt áy náy nhìn Mẫn Huyên. "Làm phiền anh." Cô rõ ràng vẫn ghét đối phương, nhưng bây giờ lôi kéo đối phương đến nhà mình đảm đương làm việc cực nhọc. Nghĩ như thế nào, đều có chút cảm giác hèn hạ.
"Cái này thì có cái gì phiền toái, giữa hàng xóm, khách khí cái gì." Mẫn Huyên rực rỡ cười một tiếng, cầm lấy thùng dụng cụ Lan Sơ tìm được, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang chui vào phòng vệ sinh. Hắn ước gì chuyện gì Lan Sơ cũng tới phiền toái hắn. Dần dà, đại khái là có thể biến chuyển thành lệ thuộc vào rồi. Đến lúc đó, mặc dù biết rõ hắn là dạng người gì, cô cũng không thể rời bỏ hắn.
Sợ thêm phiền cho Mẫn Huyên, Lan Sơ không cùng đi vào. Khẩn trương chờ ở bên ngoài, thỉnh thoảng rướn cổ lên hai mắt nhìn quanh.
Hiệu suất Mẫn Huyên xử lý chuyện tuyệt đối đủ cao, khá nhanh. Chưa đến nửa tiếng, hắn liền sửa xong vòi nước nhà Lan Sơ. Còn nhân tiện giúp Lan Sơ dọn dẹp sửa sang sạch sẽ lại phòng vệ sinh. Nhưng hắn vừa thay áo sơ mi, liền gặp tai họa, gần như ướt đẫm. Quần cũng ướt hơn phân nửa.
Đối với lần này, Lan Sơ vô cùng cảm kích, khó có được không có vội vã mời Mẫn Huyên rời đi. Sau khi cầm một cái khăn tắm đưa cho Mẫn Huyên, còn chạy vào phòng bếp pha một ấm trà cho hắn.
Thấy Lan Sơ bưng bình trà từ trong phòng bếp đi ra, Mẫn Huyên đang dùng khăn tắm lau người giải thích: "Vòi nước bị hư, chất lượng quá kém, hơn nữa thời điểm lắp đặt còn không lắp đồ tốt."
"Tôi biết ngay." Lan Sơ thở dài một cái, để bình trà lên trên bàn trà. Sau đó cầm hai cái chén sạch sẽ, rót hai chén trà đầy. Chủ cho thuê nhà này cũng quá tất trách rồi, chuyện này cô nhất định phải kháng nghị.
Mẫn Huyên có chút không kịp chờ đợi bưng chén lên, rất là quý trọng nhấp một ngụm nhỏ, không khỏi than thở. "Thơm quá a!"
"Mẫn tiên sinh, cám ơn." Lan Sơ cười cười, vô cùng nghiêm túc nói cảm ơn với Mẫn Huyên.
"Cô đừng khách khí." Mẫn Huyên bất đắc dĩ, tiếp tục uống trà. Hắn không thích Lan Sơ đối với hắn khách khí như vậy. Cho đến khi nào, cô mới sẽ không khách khí như vậy. Khách khí giống như người xa lạ.
Lan Sơ cầm lên cái chén của mình, uống hai hớp. Nhịn một hồi, vẫn là không thể nhịn được đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, anh làm việc gì? Anh hình như đều là buổi tối mới ra cửa." Từ sau khi Mẫn Huyên chuyển đến, ban ngày cô gần như có thể nhìn thấy hắn cả ngày. Buổi tối ngược lại rất an tĩnh, chứng tỏ ra khỏi nhà rồi. Loại công việc gì thu nhập cao mà lại đi làm buổi tối?
"A, tôi là làm công việc bảo vệ, chính là ngày đó chúng ta gặp nhau ở khách sạn." Mẫn Huyên tùy miệng nói bậy, cái vấn đề này, hắn đã từng nghĩ đến. Nhưng Lan Sơ vẫn rất bài xích hắn, hắn cũng không tiện tự mình chủ động nói mình làm công việc gì .
"Khó trách." Lan Sơ bừng tỉnh hiểu ra, xem ra thật sự là cô đa tâm, thế nhưng lại cho rằng Mẫn Huyên là tên lừa gạt tình cảm."A! Anh vừa rồi chắc là chuẩn bị đi ra cửa đi làm đi, có phải trễ rồi hay không?" Cho đến lúc này, Lan Sơ mới phản ứng được, lúc nãy khi cô đi tìm Mẫn Huyên, dáng vẻ hắn rõ ràng là phải ra khỏi cửa. Cô chợt nghĩ tới chuyện của mình, hoàn toàn bỏ quên chuyện của Mẫn Huyên.
Mẫn Huyên không sao cả cười cười, trả lời: "Ha ha. . . . . . Không sao, tôi coi như là nửa lãnh đạo, có thể đến muộn một chút." Khó có được Lan Sơ đối với hắn luôn bài xích lại có một chút hảo cảm, hắn tự nhiên phải nán lại lâu hơn mới có thể rời đi.
"Thật xin lỗi, gây cho anh thêm phiền toái." Lan Sơ vẫn cảm thấy có chút băn khoăn, trước đó cô thật sự là suy nghĩ quá nhiều.
"Thật không phiền toái, cô không cần phải ngại." Mẫn huyên uống một ngụm lớn trà, tiếp đó có chút do dự mở miệng. "Thật ra thì tôi cũng có vấn đề muốn hỏi, nhưng là không biết cô có cảm thấy tôi lắm chuyện quá hay không." Mặc dù hắn hoàn toàn có thể không cần tốn nhiều sức cũng có thể điều tra tìm hiểu rõ, nhưng là hắn còn là muốn nghe chính miệng Lan Sơ nói cho hắn biết. Huống chi, vấn đề hắn muốn hỏi, bất luận đáp án như thế nào, hắn cũng sẽ không để ý. Một chút cũng sẽ không.
Lan Sơ khẽ mỉm cười, hỏi: "Vấn đề gì?"
"Vì sao cô mang theo đứa bé sống một mình, ba Kỳ Kỳ đâu? Vì sao lại bỏ mặc mẹ con cô?" Giống như là đang phối hợp với vấn đề nghiêm túc, thái độ Mẫn Huyên cũng từ từ thay đổi nghiêm túc. Hắn chăm chú nhìn Lan Sơ, hắn chỉ muốn nghe đến một loại đáp án, đó chính là Kỳ Kỳ không có ba.
Nghe vậy, Lan Sơ hít một hơi thật sâu, trả lời: "Chúng tôi đã ly hôn." Giọng sầu não, giống như cô nói là sự thật, mà không phải lời nói dối.
"Thật xin lỗi." Mẫn Huyên cố làm kinh ngạc, vội vàng hướng Lan Sơ nói xin lỗi. Quả nhiên không khác gì hắn đoán, nếu không có mười phần lòng tin, hắn cũng sẽ không hỏi cái vấn đề này.
Lan Sơ tha thứ cười cười. "Không có sao, hiện tại tỉ suất ly hôn cao như vậy, rất bình thường."
"Hắn bên ngoài….… Rồi hả ?" Mẫn Huyên lại hỏi một vấn đề. Hắn không muốn nhắc tới chuyện cũ thương tâm của Lan Sơ, cũng không muốn nghe được sự thật là cô bị thương. Chỉ là, nhưng nếu cô không phải bị thương rời đi, vậy khi cô quay đầu lại khả năng sẽ thay đổi rất lớn.
"Ừ." Lan Sơ thuận nước đẩy thuyền gật đầu một cái, che giấu bưng chén lên nhấp vài hớp trà. Không thể không nói, Mẫn Huyên đích xác rất lắm chuyện. Chỉ là, đây cũng là để cho ấn tượng của cô đối với hắn thoáng bình thường một chút. Nhưng cô nghĩ mãi không hiểu là tại sao cô như cũ cảm thấy Mẫn Huyên có chút tà khí. Là bởi vì tính chất công việc của hắn tương đối đặc thù sao?
Mẫn Huyên cố ý nhìn thời gian một chút, sau đó liền vội vàng đứng lên cáo từ. "Đã đã trễ thế này, tôi thật sự phải đi rồi, cô còn có chuyện gì cần tôi giúp một tay không?" Diễn trò phải làm toàn bộ, huống chi, hắn thật sự có chuyện.
"Không có, anh đi nhanh đi, không nên tới trễ." Lan Sơ vội vàng lắc đầu một cái, đứng lên chuẩn bị tiễn khách.
"Tôi đi đây, hẹn gặp lại." Mẫn Huyên để khăn tắm xuống, xoay người đi về phía cửa trước.
Lan Sơ đi theo sau lưng Mẫn Huyên, chợt phát hiện sau lưng Mẫn Huyên mơ hồ giống như có một khối bớt.
Mặc dù cách áo sơ mi nhìn không quá rõ ràng, nhưng có thể đại khái nhìn ra màu sắc cùng hình dáng khối bớt kia. Không hiểu Lan Sơ có chút cảm thấy giống như đã từng quen biết.
Nháy mắt phân tâm, Mẫn Huyên đã trở về nhà của hắn.
Lan Sơ đóng cửa lại, đáy lòng thủy chung có một loại cảm giác kỳ quái. Chỉ là, cô cũng không có nghĩ sâu xa. Nắm chặt thời gian sau khi tắm xong, liền leo lên giường ngủ. Cục cưng thức dậy rất sớm, nếu như cô thiếu ngủ, sẽ không có tinh lực chăm sóc cục cưng.
Ngày thứ hai, Lan Sơ như thường ngày dậy thật sớm. Kể từ sau khi cục cưng ra đời, cô mỗi ngày đều dậy rất sớm.
Thay tã cho cục cưng xong rồi cho uống sữa tươi. Trong thời gian cục cưng lim dim, Lan Sơ nhanh chóng làm cho mình bữa ăn sáng coi như phong phú. Ăn sạch sẽ một chút cũng không còn dư lại.
Thu thập xong phòng bếp, đang lúc Lan Sơ suy tính có nên mang cục cưng nhanh chóng đi siêu thị mua thức ăn hay không. Ngoài cửa sổ, thế nhưng lại nổi lên mưa phùn rả rích. Lan Sơ không khỏi tức giận, mưa thế này tại sao có thể nói rằng đã tạnh, tối ngày hôm qua thì khí trời rõ ràng vô cùng sáng sủa. Cũng không thể bởi vì cô làm hư vòi nước, mới đột nhiên trời mưa .
Chán đến chết đứng ở trước cửa sổ sát đất quan sát một hồi lâu, mỗi ngày bầu trời không có chút dấu hiệu quang đãng nào, Lan Sơ chỉ có thể không hề trì hoãn thời gian ra cửa mua thức ăn nữa.
Dì Vương phải buổi chiều mới đến thay ca, nếu mà cô không đi mua thức ăn, buổi trưa cùng buổi tối, cũng không có đồ để ăn rồi. Còn nữa, chính cô đi mua thức ăn, có thể mua chính đồ ăn mình thích. Dì Vương và dì Trần mua thức ăn, đều là căn cứ vào phối hợp dinh dưỡng để mua. Cho nên, món cô thích ăn, cũng sẽ không được ăn hàng ngày, thỉnh thoảng mới có. Mặc dù, cô vẫn luôn là đứa bé ngoan không kén ăn.
Thay quần áo ra cửa, dùng khăn lưng quấn kỹ lưỡng cục cưng ôm ở trước ngực. Lan Sơ chỉ lấy túi mua hàng và cây dù, sau đó đi ra cửa.
Lan Sơ vừa ra khỏi cửa, Mẫn Huyên còn chưa dời giường lập tức thanh tỉnh.
Hắn đang ở bên ngoài cửa nhà Lan Sơ cài đặt máy cảm ứng và máy thu hình, chỉ cần cửa nhà Lan Sơ vừa mở ra, hắn có thể biết đầu tiên. Nếu không, hắn cũng sẽ không mỗi lần đều kịp thời xuất hiện ở trước mặt của Lan Sơ như vậy.
Nghiêng đầu nhìn đồng hồ nhỏ trên tủ đầu giường một chút, Mẫn Huyên do dự, vẫn là rời giường.
Nhìn bộ dạng Lan Sơ, rõ ràng cho thấy muốn đi mua thức ăn. Nhưng hắn cũng không xem nhẹ, trên tay Lan Sơ hình như cầm một cây dù. Điều này nói rõ, bên ngoài nhất định trời mưa. Trời mưa, Lan Sơ còn phải mang theo đứa bé đi mua thức ăn, điều này làm cho hắn có chút không yên tâm. Nhưng là, nếu hắn không rửa mặt, không đổi y phục, trực tiếp liền đuổi chạy ra, tất nhiên sẽ khiến Lan Sơ sinh nghi. Cho nên, hắn chỉ có thể trước rời giường rửa mặt, sau đó lại lặng lẽ theo sau. Như vậy, hắn cũng có thể ở cùng Lan Sơ một ít thời gian, hiệu quả chế tạo ra một loại vô tình gặp được lại càng tốt.
Lan Sơ vẫn không thích khí trời mưa phùn mông lung, bởi vì điều này sẽ làm khí trời thay đổi vô cùng ẩm ướt. Ngay cả trong không khí, cũng tràn đầy hơi nước. Có lúc, mưa liên miên như vậy còn không bằng một cơn mưa to tới dứt khoát nhẹ nhàng khoan khoái.
Một đường đi từ từ đến chợ, vì không để cho nước mưa bay vào người của cục cưng, Lan Sơ cơ hồ đem cả cây dù che ở trước mặt. Cho tới phạm vi tầm mắt của cô, cũng rút nhỏ theo.
Đi qua giao lộ, quẹo vào một đường nhỏ dẫn đến chợ. Lan Sơ chỉ thấy bốn năm cái dù che của người đi ngang qua. Bình thường nơi này đường nhỏ cũng không có nhiều người đi. Hiện tại thời gian vẫn còn sớm, trời thì mưa, nhìn lại càng ít người rồi.
Đối diện là hai người đi đường, càng đi càng gần. Sau lưng tiếng bước chân, cũng từ xa đến gần. Lan Sơ có chút nghi ngờ, cô đi chậm như vậy sao? Thế nào người phía sau dễ dàng đuổi theo cô như vậy?
Nháy mắt khi Lan Sơ sắp chạm mặt cùng hai người đi đường gặp thoáng qua, đột nhiên hai người đi trước đồng thời đưa ô ra sau lưng, gắt gao chặn đường đi của Lan Sơ. Ngay sau đó, ba người đi ở phía sau Lan Sơ cũng đột nhiên dừng bước.
Lan Sơ cả kinh, nhanh chóng đi sang bên cạnh hai bước, rũ cây dù xuống che kín cho cục cưng, chỉ lộ ra cái đầu phòng bị nhìn năm người đang ngăn trở đường đi trước sau của cô.
Trong năm người, chỉ có một phụ nữ. Còn lại bốn người, đều là phái nam. Cao thấp mập ốm không đồng nhất, dù che của năm người cũng không giống nhau. Nhưng là, dù của bọn họ cũng lớn một chút so với cây dù bình thường. Năm người che dù, nhìn từ đằng xa, căn bản là không thấy được phía sau cây dù xảy ra chuyện gì.
Hiển nhiên, năm người này đến có chuẩn bị. Sự phát hiện này, cũng khiến cho Lan Sơ càng thêm sợ hãi rồi.
Nếu lúc này chỉ có một mình cô, vậy cô như thế nào đều được. Nhưng cục cưng còn đang ôm trong ngực cô, bất luận cô chọn lựa hành động gì, cũng có thể sẽ làm cục cưng ở trong ngực bị thương. Nhưng nếu như ngồi chờ chết, cục cưng cũng sẽ gặp nguy hiểm giống mình.
Đang lúc Lan Sơ không biết nên là liều chết chống cự, hay là ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói thì một giọng nói dễ nghe tới cực điểm, ở xa xa bỗng nhiên truyền tới.
"Bà xã, em quên mang ví tiền ——!"
Ở vào thời điểm này nghe được giọng nói của Mẫn Huyên, cho dù Mẫn Huyên gọi chính là ‘bà xã’, sự xưng hô này Lan Sơ cũng không có bất kỳ cảm giác bài xích nào. Ngược lại cảm kích tới cực điểm. Mẫn Huyên làm công việc bảo vệ, đối phó mấy người này, cũng sẽ không quá miễn cưỡng đi.
Nghe được có người tới đây, năm người kia đầu tiên là cảnh giác liếc mắt nhìn tìm theo tiếng nói. Tiếp đó, bọn họ trao đổi với nhau một ánh mắt. Sau đó, lại không hẹn mà cùng nở nụ cười. Cũng nhỏ giọng nói chuyện với nhau mấy câu.
Lan Sơ dựng lỗ tai muốn nghe đối phương nói những thứ gì một chút, lại hoàn toàn nghe không hiểu. Tựa hồ là tiếng địa phương nào đó.
"Bà xã!" Mẫn Huyên giống như không có phát hiện được gì, vừa kêu, vừa sải bước đi phía trước đuổi theo. Trực tiếp liền chen vào giữa vòng vay của năm người kia. Vừa nhìn thấy Lan Sơ, gương mặt hắn lập tức lo lắng hỏi: "Như thế nào, cô không sao chớ."
"Không sao." Lan Sơ giật giật khóe miệng, hỏi vấn đề này, cô tạm thời không có sao thì thế nào. Vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm trước mắt, làm sao có thể sẽ không sao.
"Các ngươi không phải vợ chồng?" Thấy thế, người phụ nữ trong năm người kia nhướng mày, ánh mắt lạnh xuống.
Một đại người đàn ông đứng bên cạnh người phụ nữ lạnh giọng uy hiếp một câu. "Khuyên ngươi không cần chõ mõm vào."
Hai người nói tiếng phổ thông cũng không quá tiêu chuẩn, nhưng là không giống như người địa phương.
Mẫn Huyên khẽ mỉm cười, đáp lễ nói: "Chúng tôi không phải vợ chồng, liên quan gì tới các người, thức thời thì nhanh cút." Ban ngày ban mặt, lại dám đánh chủ ý lên Lan Sơ. Nếu không phải là ngay trước mặt của Lan Sơ, năm người này cũng sớm đã là người chết.
"Ha ha. . . . . . Bộ dáng đẹp mắt, cũng chỉ là kẻ ngu." Người phụ nữ vẻ mặt tiếc hận nhìn Mẫn Huyên, hiển nhiên cô ta giống như chưa từng thấy qua người đàn ông anh tuấn như thế này.
"Không biết ai ngu hơn?" Mẫn Huyên nói xong, chợt nhẹ nhàng kéo áo khoác ra, lộ ra một khẩu súng giấu ở trong quần áo hắn. Không phải vạn bất đắc dĩ, hắn tuyệt sẽ không ở trước mặt Lan Sơ lộ rõ thân thủ của mình. Càng sẽ không dùng súng đối với bất kỳ người nào, cho dù là hiện tại người hắn đối mặt chính là người muốn hại Lan Sơ.
"Súng đồ chơi? Muốn làm anh hùng, cũng không phải làm như vậy." Người đàn ông lớn tuổi khinh thường cười cười, không chút nào đem Mẫn Huyên để ở trong mắt. Có lẽ theo suy nghĩ của hắn, bọn họ năm người còn có phần thắng, còn có chuẩn bị.
Mẫn Huyên khóe miệng giương lên, lộ ra một nụ cười cực lạnh. "Có muốn thử một chút hay không?" Giọng nói chưa dứt, hắn cừc kỳ lưu loát đột nhiên rút súng ra ngoài, nhắm thẳng vào mi tâm của người đàn ông đó.
Thấy thế, sắc mặt của năm người đều đột nhiên thay đổi. Sau đó, giống như không cam lòng từ từ tản ra.
Mẫn Huyên cảnh giác đưa mắt nhìn năm người kia bắt đầu biến mất ở cuối con đường nhỏ, sau đó mới chợt xoay người. Một phen nắm thật chặt bả vai Lan Sơ, khẩn trương hỏi lần nữa: "Như thế nào, cô thật không có sao chứ?"
Lan Sơ nghi hoặc nhìn Mẫn Huyên, hỏi ngược lại: "Làm sao anh có súng?" Bây giờ bảo vệ cũng có thể dùng súng lục rồi sao? Vậy Mẫn Huyên phải là dạng cấp bậc gì mới có thể có đãi ngộ như vậy?
Mẫn Huyên cười cười, đáp lời: "Cô quên, tôi làm công việc bảo vệ, cho phép súng lục." Lan Sơ vẫn còn có thể phân tâm nghĩ đến vấn đề này, chứng tỏ cô thật sự không có việc gì. May nhờ hắn tới kịp thời, nếu không thật không biết Lan Sơ và đứa bé sẽ phải chịu những uất ức gì.
"Anh mới tan việc sao?" Lan Sơ không có hỏi nhiều nữa, nhưng vẫn có chút ngạc nhiên vì sao Mẫn Huyên lại trùng hợp xuất hiện như vậy.
"Ừ, đúng vậy." Mẫn Huyên gật đầu một cái, nói giống như giải thích: "Tôi vốn là nghĩ thuận đường mang một chút thức ăn về nhà, để tránh bị giày vò khi phải ra ngoài. Không thể nghĩ đến sẽ gặp phải chuyện như vậy. May mắn tôi lười biếng không muốn trở lại mua thức ăn, nếu không, tôi cũng không dám nghĩ tiếp nữa." Nhìn ánh mắt của Lan Sơ, là hắn biết đáy lòng cô còn có nghi vấn. Thay vì để cho cô cất giấu nghi ngờ, tiếp tục phòng bị hắn. Chẳng bằng hắn sớm giải thích rõ mọi chuyện một chút, cũng làm cho cô an tâm.
"Cám ơn." Lan Sơ thở phào nhẹ nhõm, đối với Mẫn Huyên xuất hiện đúng lúc, không có bất kỳ hoài nghi nào. Xác thực, nếu không phải là Mẫn Huyên, cô và cục cưng sẽ không biết như thế nào. Kể từ sau khi sinh cục cưng, thần kinh cô giống như cũng có chút tố chất cẩn thận rồi.
Thấy thắc mắc của Lan Sơ giống như được cởi bỏ, Mẫn Huyên nhất thời liền nhíu mày, nghiêm túc hỏi: "Chỉ là, làm sao cô lại trêu chọc tới những người này?"
Lan Sơ vô tội lắc đầu một cái. "Tôi cũng không biết." Cô cũng có cảm giác rất kỳ quái, thời gian cô tới thành phố này ở cũng không lâu, cũng không có cơ hội đi ra ngoài đắc tội với người khác. Vì sao lại đột nhiên xuất hiện năm người đồng thời muốn thương tổn cô? Chẳng lẽ là đám người ngày trước muốn ám hại cô đã đuổi tới tới nơi đây? Nhưng là cảm giác lại thấy hình như không phải cùng một đám người. Từ bọn họ một ở trong tối, một ở ngoài sáng, nhìn hành động và thủ pháp, thật sự không giống như là cùng một cách thức mưu hại.
Chợt, Mẫn Huyên đem tầm mắt như ngừng lại trên miếng ngọc Trường Mệnh Tỏa đeo lủng lẳng trên cổ đứa bé. Hắn dùng ngón tay vuốt ve Trường Mệnh Tỏa, nói: "Cái này. . . . . . Rất có giá trị đi."
Nghe vậy, Lan Sơ cúi đầu, nhìn xuống ngực cục cưng. Khi cô thấy trước ngực cục cưng không biết từ lúc nào Trường Mệnh Tỏa lộ ra ngoài quần áo thì lập tức hiểu ý tứ trong lời nói của Mẫn Huyên. Yên lặng gật đầu một cái.
"Đứa bé bây giờ còn quá nhỏ, vật quý trọng như vậy, tốt nhất không nên lộ ra ngoài. Nói không chừng sẽ bị người khác để mắt tới. Vừa rồi mấy người kia, rõ ràng cho thấy đó là nhóm người phạm tội. Trên tin tức, cô chắc cũng thấy qua chuyện tương tự như vậy." Thật ra thì trong lòng Mẫn Huyên cũng sớm đã có kết luận, may mắn năm người này không phải nhóm cướp bóc chuyên nghiệp. Mới cho hắn đầy đủ thời gian vội tới đây cứu Lan Sơ cùng đứa bé. Nếu không giờ phút này, đồ đã bị đoạt thì không sao cả, chỉ sợ Lan Sơ cùng đứa bé đều bị thương.
Lan Sơ mím môi không nói lời nào, trong lòng từng trận sợ. Bởi vì cảm thấy khối này Trường Mệnh Tỏa rất trân quý, rất có ma lực, cô mới có thể từ lúc cục cưng mới chào đời, liền đeo ở trên cổ của cục cưng. Kết quả lại bỏ quên, hành động này có thể sẽ dẫn tới vấn đề. Trước kia cô cùng cục cưng đều ở nhà, xa nhất cũng chính là ở trong hoa viên của tiểu khu đi dạo mấy vòng, tự nhiên sẽ không bị người nào chú ý tới. Trong khoảng thời gian này bởi vì dì Vương và dì Trần thường xảy ra chuyện, cô và cục cưng lại ra ngoài nhiều, không nghĩ đến liền bị theo dõi. Sau khi về nhà, cô nhất định phải lấy Trường Mệnh Tỏa xuống. Cho dù đặt ở trong ngăn kéo phủ đầy bụi, cũng không thể tùy tiện để lộ ra nữa.
Mẫn Huyên nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Lan Sơ, ôn thanh nói: "Tốt lắm, trước đi mua thức ăn đi, về nhà lại nói." May mắn hiện tại đứa bé cái gì cũng không hiểu, hơn nữa cũng ngủ thiếp đi. Nếu không, thật không biết có thể lưu lại ám ảnh gì hay không.
"Ừ." Lan Sơ gật đầu một cái, xoay người tiếp tục đi tới chợ bán thức ăn.
Mưa không biết ngừng từ lúc nào, Lan Sơ thu hồi cây dù, bỏ vào trong túi mua hàng tùy thân.
Mẫn Huyên gắt gao đi theo Lan Sơ, chỉ lo sẽ có người nào đó, đang lúc hắn chưa chuẩn bị đột nhiên từ chỗ nào nhảy ra. Cho đến khi hai người thuận lợi tiến vào chợ, mới thoáng yên tâm.
Có Mẫn Huyên đi cùng, ngược lại Lan Sơ không có gì để lo lắng. Coi như trên đường trở về lại gặp phải nguy hiểm, tin tưởng chỉ cần hắn rút súng, thì vấn đề gì cũng có thể giải quyết.
Vì an ủi, Lan Sơ mua một đống lớn thức ăn mình thích ăn. Dù sao có người lao động như Mẫn Huyên, nên không cần lãng phí tài nguyên? Hơn nữa, hắn đã giúp cô hai lần, cô phải mời hắn ăn bữa cơm thịnh soạn để biểu đạt cám ơn. Cho dù không mời hắn ăn cơm, cũng phải đưa chút quà tặng giảm bớt một chút ân tình tích lũy. Nếu không, ân tình như vậy, khi nào mới trả hết?
Lan Sơ trực tiếp mua đến khi hai cái tay của Mẫn Huyên xách đầy đồ, mới hài lòng rời chợ về nhà. Vừa về tới nhà, cô lập tức tháo Trường Mệnh Tỏa còn đeo ở trên cổ cục cưng xuống. Sau khi tỉ mỉ gói lại, bỏ vào trong ngăn kéo.
Cô vốn định trực tiếp mời Mẫn Huyên về đến nhà ăn cơm trưa, nhưng nghĩ đến hắn lúc này mới vừa tan việc, liền quyết định đến tối mới mời hắn tới đây ăn cơm tối.
Đổi tã cho cục cưng, lại cho uống sữa tươi một lần, Lan Sơ lấy tấm thảm cho trẻ con bò ra trải trước cửa sổ sát đất phòng ngủ. Tiếp đó, liền mang theo cục cưng cùng nhau nằm ở trên thảm lót chơi.
Cục cưng đã sắp bốn tháng, năng lực hành động rõ ràng so với trước kia linh hoạt rất nhiều.
Lan Sơ cầm nhiều món đồ chơi, không ngừng ở phía trước dẫn dụ cục cưng, muốn cho nó hoạt động gân cốt nhiều hơn. Đang chơi cùng cục cưng, cô chợt phát hiện, lúc này Mẫn Huyên vốn nên là đang ngủ, lại xuất hiện ở lầu dưới. Hắn sải bước đi về phía trước, giống như muốn đi làm việc gì gấp gáp vậy.
Lan Sơ nghi hoặc nhìn bóng dáng của Mẫn Huyên càng đi thì càng xa, chẳng lẽ là khách sạn có chuyện gì, mới vội vàng cho gọi hắn trở về xử lý sao? Nếu không, còn có thể có chuyện gì quan trọng hơn so với nhịn một giấc ngủ sau cả đêm làm việc? Hay là gia đình hắn cũng xảy ra chuyện gì sao? Nhưng nếu như nhà Mẫn Huyên ở thành phố này, hắn là một người đàn ông độc thân, tại sao muốn tự mình ra ngoài sống một cuộc sống độc lập? Ở nhà cùng cha mẹ một đoạn thời gian, không phải rất tốt sao?
Lắc đầu một cái, bỏ qua suy nghĩ lung tung trong đầu. Lan Sơ tiếp tục chuyên tâm bồi cục cưng chơi đùa. Sự thật đã lần nữa chứng minh, Mẫn Huyên không phải người xấu. Cô cần gì phải cả ngày oán thầm bát quái chuyện riêng của hắn.
Lan Sơ nghĩ tới làm ngay, sau thời gian một ngày, trong lòng cũng không còn muốn nghĩ chuyện của Mẫn Huyên. Cho đến gần tối, cô và dì Vương cùng nhau chuẩn bị bày ra k một bàn ăn thịnh soạn. Cô mới đến ngoài cửa nhà Mẫn Huyên, nhấn chuông cửa nhà hắn.
Nhưng khiến Lan Sơ không ngờ là, cô liên tiếp nhấn mười mấy hai mươi lần chuông cửa, bên trong nhà cũng không có người tới mở cửa. Mặc dù cô nhìn thấy Mẫn Huyên đi ra ngoài, nhưng cô cũng không có chú ý Mẫn Huyên có phải đã trở lại hay không. Nhưng là, buổi tối hắn không phải đi làm sao? Vì sao đến thời điểm cuối cùng vẫn còn chưa về nhà?
Mang theo tâm tình không hiểu, Lan Sơ trở về nhà mình. Vừa làm chuyện của mình, vừa thời khắc chú ý phương hướng nhà Mẫn Huyên có động tĩnh gì hay không.
Vậy mà, cô chờ từ gần tối đến hơn chín giờ tối, thủy chung không có nghe được sát vách có cái gì động tĩnh. Mấy lần đến trước cửa sổ sát đất phòng ngủ xem xét, cũng không thể thấy bóng dáng của Mẫn Huyên về nhà.
Chín giờ rưỡi, Lan Sơ lại một lần nữa nhấn chuông cửa nhà Mẫn Huyên. Vẫn như cũ không có người nào ra mở cửa. Xác định Mẫn Huyên xác thực chưa có trở về, sau đó Lan Sơ chỉ có thể cùng dì Vương đem thức ăn trên bàn gói kỹ lại, bỏ vào trong tủ lạnh. Sau đó, tắm xong, cô đi nằm ngủ.
Nhưng kỳ quái là chất lượng giấc ngủ của Lan Sơ vẫn luôn rất tốt giờ lại mất ngủ.
Cô không cách nào khống chế được sẽ thỉnh thoảng bò dậy, lặng lẽ đi đến trước cửa sổ sát đất, cách rèm cửa sổ, nhìn lầu dưới một chút. Tiếp đó, cho kéo lại thảm đắp cho cục cưng, lại về nằm trên giường. Không biết vì sao a, cô có cảm giác hành động của Mẫn Huyên hôm nay có chút khác thường. Trong lòng không thể cởi bỏ, cô bây giờ không có biện pháp yên tâm ngủ. Dù sao cô bây giờ cũng là một mình mang theo cục cưng phiêu bạt nơi đất khách. Vì bảo vệ cục cưng, cũng vì bảo vệ tốt chính mình, cô phải cẩn thận hơn. Dù là trong lòng chỉ có một chút nghi vấn nhỏ, cô cũng phải hoàn toàn làm rõ ràng rồi mới có thể yên tâm.
Trên giường phía trước cửa sổ, Lan Sơ lăn qua lăn lại vài chục lần. Thời điểm cô gần như muốn buông tha, cô rốt cuộc cũng phát hiện điều mình muốn, lầu dưới giống như có động tĩnh gì đó rồi.
Mặc dù đèn đường lầu dưới cũng không tính quá sáng ngời, nhưng đôi mắt Lan Sơ vẫn rất tinh từ bóng dáng có thể nhận ra Mẫn Huyên. Đang cảm giác mình giống như có thể thở phào một cái, đồng thời cô bỗng nhiên lại thấy, sau lưng Mẫn Huyên hình như có mấy người xa lạ đi theo.
Lúc này, Mẫn Huyên đi ở phía trước đột nhiên dừng bước, xoay người, đối mặt với mấy người xa lạ kia.
Lúc mấy người xa lạ sắp đi tới trước mặt của Mẫn Huyên thì hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, đem tầm mắt thẳng tắp hướng về phía cửa sổ sát đất phòng ngủ của Lan Sơ.
Lan Sơ cả kinh, hai tay nắm rèm cửa sổ không hiểu một hồi rét run.
Lúc này, phòng ngủ Lan Sơ cũng không có mở đèn, lại có hai tầng rèm cửa chống đỡ. Vô luận nhìn từ chỗ nào, đều nhìn không được tình huống trong phòng ngủ. Càng không cách nào phát hiện, Lan Sơ đang núp ở phía sau rèm cửa.
Mẫn Huyên hết sức cẩn thận quan sát một lúc, giống như là xác định không có gì, lúc này mới cúi đầu.
Hiển nhiên, mấy người xa lạ biết Mẫn Huyên. Không biết bọn họ nói những gì với Mẫn Huyên, chỉ thấy Mẫn Huyên vừa mới về đến nhà lập tức lại theo bọn họ đi nha.
Lan Sơ nhìn xa xa theo phương hướng Mẫn Huyên cùng mấy người xa lạ biến mất, nghi ngờ trong lòng nhất thời thay đổi càng thêm khắc sâu.
Mấy người kia mặc hết sức chỉnh tề, giày tây. Nhưng là ăn mặc đứng đắn như vậy, lại không thể khiến Lan Sơ lưu lại ấn tượng tốt gì. Cô không biết là mình quá đa tâm, hay là thật sự có cái gì không đúng lắm. Cô mờ hồ mà cảm thấy, khí thế mấy người kia phát tán ra ngoài, giống như có một chút hắc ám.
Quan trọng nhất là, thái độ bọn họ đối với Mẫn Huyên, hết sức cung kính. Cảm giác so với Uông Tĩnh Phong đối với Đông Lí Lê Hân khác biệt một trời một vực. Mặc dù Uông Tĩnh Phong là trợ thủ của Đông Lí Lê Hân, cũng luôn la hét sợ Đông Lí Lê Hân. Trên thực tế, cũng không phải như vậy.
Rốt cuộc quan hệ cấp trên cấp dưới như thế nào, mới có thể khiên cho bọn họ đối với Mẫn Huyên cung kính như thế? Là thuộc hạ của hắn ở khách sạn sao? Nếu như vị trí lãnh đạo của Mẫn Huyên đủ cao, ngược lại có thể sẽ bị cung kính như vậy.
Chỉ là, bất luận Lan Sơ liên tưởng như thế nào, cũng thủy chung cảm thấy giải thích như vậy tựa hồ có một ít gượng ép.
Nghĩ tới nghĩ lui suy nghĩ hồi lâu, không có kết quả gì Lan Sơ chỉ có thể ngủ trước. Cô nghĩ, tối hôm nay rất có thể Mẫn Huyên sẽ không trở lại nữa. Nếu như hắn vẫn còn phải đi làm.
Lan Sơ phỏng đoán chính xác. Một đêm này, Mẫn Huyên quả nhiên không có trở lại.
Ngày thứ hai, Lan Sơ lại rời giường thật sớm. Mặc dù cô có chút thiếu ngủ, nhưng cô vừa nghe thấy cục cưng hơi yếu ớt hừ gáy một tiếng, liền lập tức thanh tỉnh lại.
Thu thập xong tã của cục cưng, cho cục cưng ăn no sữa tươi. Thời điểm ăn bữa ăn sáng, trong lòng Lan Sơ không nhịn được có một cỗ xung động. Cô rất muốn mang cục cưng đi ra ngoài tản bộ. Vào thời gian này đi ra ngoài tản bộ, là thời điểm không khí mát mẻ nhất trong ngày.
Trong lòng suy nghĩ, sau khi ăn xong bữa ăn sáng, Lan Sơ quả nhiên cõng cục cưng, cầm lấy túi xách, ra cửa tản bộ đi.
Khí trời coi như không tệ, ôn hoà ươn ướt, hết sức thích hợp ra ngoài vận động.
Lan Sơ mang theo cục cưng tản bộ chẳng có mục đích, bất tri bất giác càng đi thì càng xa. Thậm chí đi qua nơi có nhà hàng năm sao có vườn hoa giữa không trung.
Đứng đối diện ở đường lớn, Lan Sơ yên lặng ngẩng đầu lên, nhìn một chút vị trí khách sạn đại khái 50 tầng. Sau đó tiếp tục tản bộ.
Thời điểm sắp đi tới một đường nhỏ, Lan Sơ vô ý thấy, có một chiếc xe hơi đen chậm rãi dừng sát ven đường. Sau khi cửa xe ghế lái phụ mở ra, một người đàn ông bước xuống. Người đàn ông kia đi tới trước cửa sau xe, cung kính mở cửa xe chỗ ngồi phía sau ra. Tiếp đó, Lan Sơ lại thấy được một người, một người cùng cô có chút quen thuộc.
Không biết vì sao a, Lan Sơ theo bản năng liền trốn vào ven đường cửa hàng tiện lợi. Từ cửa sổ cửa hàng tiện lợi thấy Mẫn Huyên hình như đang đi về hướng tiểu khu.
Chờ đợi chốc lát, Lan Sơ giống như là trộm từ bên trong cửa hàng tiện lợi đi ra ngoài. Quả nhiên, mục tiêu Mẫn Huyên đi tiếp là chỗ tiểu khu bọn họ ở. Mà chiếc xe con đen kia, đã sớm không thấy bóng dáng.
Hít vào một hớp không khí, nghi vấn tích lũy ở đáy lòng Lan Sơ, gần như đạt đến cực điểm.
Cô chợt phát hiện, Mẫn Huyên vẫn luôn hết sức thần bí khó lường. Coi như hắn thật sự là lãnh đạo của đám bảo vệ ở nhà hàng, hắn có thu nhập cao lại cùng cô ở trong một tiểu khu. Nhưng là, cô mới vừa rồi thấy một màn kia lại nên giải thích như thế nào?
Hắn có lẽ là ngồi xe của người khác, vấn đề là tại sao có thể có người cố ý giúp hắn mở cửa. Hơn nữa, thái độ vô cùng cung kính.
Nghĩ thật lâu cũng nghĩ không ra vấn đề, Lan Sơ quyết định lấy điện thoại di động ra, gửi cho Hồng Quyên một tin nhắn. Điện thoại di động này là Hồng Quyên trang bị cho cô. Nếu không có chuyện, cô tuyệt đối sẽ không liên lạc với Hồng Quyên. Nhưng trước mắt, có khiến cho cô nghi vấn nặng nề là một người đàn ông ngụ ở sát vách nhà cô, luôn có giao tiếp với nhau. Cô cũng không muốn nhờ Hồng Quyên giúp một tay điều tra lai lịch của đối phương. Cũng tốt trong lòng có chuẩn bị trước. Không phải người xấu là tốt nhất, nhưng nếu thật sự có vấn đề gì. Vậy cô hoặc là sớm đề phòng, hoặc là phải đổi nơi ở, thậm chí là đổi thành phố.
Gửi xong tin nhắn cho Hồng Quyên, Lan Sơ đi tản bộ tiếp. Lúc này, cô thật không muốn trở về. trước khi cô ấy chưa đem điều tra kết quả nói cho cô biết, cô không muốn gặp lại Mẫn Huyên. Cô không biết nên làm sao có thể thản nhiên đối mặt hắn.
Nhưng mặc cho Lan Sơ mang theo cục cưng ở bên ngoài ngây ngô đi lung tung đến buổi trưa, Hồng Quyên cũng không có kịp thời đem tin tức phản hồi cho cô. Bất đắc dĩ, Lan Sơ chỉ có thể đi về nhà chờ tin tức. Cô nán ở bên ngoài cả ngày thì không có vấn đề gì, nhưng cô không thể vì vậy ủy khuất cục cưng.
Lan Sơ rón rén, lặng lẽ đi đến ngoài cửa nhà cô. Thời điểm mở cửa, làm cố gắng không phát ra một chút xíu thanh âm. Nào có thể đoán được, cửa vừa mở ra, cô phòng tránh e sợ không kịp, đột nhiên Mẫn Huyên đang ở trong phòng khách nhà cô.
Mẫn Huyên một mực chờ Lan Sơ, mặc dù ngày hôm qua phiền toái đã bị hắn hoàn toàn giải quyết hết. Nhưng hắn vẫn còn chưa yên tâm để một mình Lan Sơ mang theo đứa bé lưu lại thời gian quá dài ở bên ngoài. Rốt cuộc nhìn thấy Lan Sơ bình an mở cửa về đến nhà, hắn nhất thời liền lộ ra nụ cười sáng lạn, "Cô đã về rồi."
"Anh đã về rồi." Lan Sơ kinh ngạc nhìn Mẫn Huyên gần như muốn cười châm biếm, ngơ ngác lặp lại lời của Mẫn Huyên một lần nữa.
"À? A, ừ, tôi đã trở về. Ngày hôm qua đột nhiên bị quản lý gọi đi làm việc, đến sáng sớm hôm nay mới thả tôi trở về." Mẫn Huyên vừa bắt đầu có chút không hiểu. Sau khi phản ứng kịp, hắn gật đầu một cái, thuận mồm giải thích đôi câu. Dì Vương đã từng nói với hắn rồi, ngày hôm qua Lan Sơ muốn mời hắn ăn cơm, kết quả đợi đến nửa đêm cũng không đợi được hắn. Nếu không, hiện tại hắn cũng sẽ không ngồi ở trong nhà Lan Sơ, chờ Lan Sơ mời hắn ăn cơm lần nữa rồi.
Lan Sơ miễn cưỡng cười cười, hỏi: "Anh không phải cần nghỉ ngơi một chút sao?" Nói xong, Lan Sơ không để lại dấu vết vòng qua Mẫn Huyên, đem cục cưng lần nữa ngủ say vào trong nôi trẻ con trong phòng ngủ.
"Cũng may, ngày hôm qua ở khách sạn đã nghỉ ngơi qua. Nếu không, tôi làm sao có thể chống đỡ được đến bây giờ." Mẫn Huyên nói dôi, một câu lại một câu.
Nếu không phải là Lan Sơ thấy được quá nhiều chuyện, cô nhất định sẽ không hoài nghi gì. Cố tình cô nhìn thấy một chút để cho cô hoài nghi, lại không thể nhìn thấy sự thật. Vì vậy, cô liền không thể không có thái độ hoài nghi đối với Mẫn Huyên rồi.