Tổng Giám Đốc Cho Tôi Mượn Sinh Em Bé

Chương 24: Mượn Sai Người




Uông Tĩnh Phong tiếp tục đi qua đi lại hai mươi mấy lần ở cửa trước cùng cổng phòng ăn, bên trong phòng ăn Lan Sơ cũng đã đem một chén to mì nước tràn đầy, ngay cả canh nước dùng toàn bộ ăn sạch uống sạch.

"Ách!" No bụng đánh ợ một cái, để tô mì xuống Lan Sơ mặt thoả mãn dựa người về sau, cả người dính ở trên ghế dựa.

Uông Tĩnh Phong trừng lớn cặp mắt, mặt kinh ngạc nhìn Lan Sơ. Tầm mắt quét lên xuống đem cô qua lại quan sát nhiều lần. Người phụ nữ này rõ ràng nhỏ nhắn như vậy, cô làm sao có thể ăn nhiều thức ăn như vậy? Khi ở trên xe không phải cô đã ăn rồi điểm tâm rồi sao? Chẳng lẽ cô bình thường ở nhà đều không ăn cơm, sẽ chờ người nào cho cô ăn, đặc biệt dễ dàng ăn bữa lớn?

Phản ứng của đầu bếp và phản ứng của Uông Tĩnh Phong, tuyệt đối là khác biệt trời vực.

Thời điểm khi hắn thấy Lan Sơ đem mì nước ăn không còn một mống, nhất thời trên mặt liền cười nở hoa.

Thân là một vị đầu bếp, mong muốn nhìn thấy nhất chính là có người ăn ngấu nghiến thành quả của hắn. Tốt nhất là ăn đến một chút cặn bã đều không còn, còn cái chén cũng liếm sạch sẽ. Không nghĩ tới ở nơi này làm việc lâu như vậy, hắn cuối cùng là gặp được một thực khách chân chính rồi. Đông Lý Lê Hân lúc ăn cơm, thái độ tám trăm năm cũng không thay đổi, hắn cũng đã sắp không có lòng tin rồi.

"Ăn no chưa? Có muốn hay không tôi sẽ làm cho cô thêm một chút?" Đầu bếp tương đối khách khí đi tới trước mặt của Lan Sơ, vừa dọn dẹp tô mì, vừa hỏi thăm cô là có hay không còn cần thêm thức ăn. Hắn hiện tại rất nguyện ý lại làm thêm giờ. (ặc. Vị đầu bếp này định nuôi heo hay sao???)

Nghe vậy, Lan Sơ lập tức cảm kích lắc đầu một cái. "Không cần, cháu đã ăn no." Tiếp đó, cô nặn ra một vẻ mặt sùng bái, tiếp tục nói: "Mùi vị thật sự rất ngon, không nghĩ tới bác ngay cả mì nước cũng có thể làm ăn ngon như vậy."

"Ha ha. . . . . ." Đối mặt với sự sùng bái của Lan Sơ, đầu bếp hiển nhiên là rất vui vẻ. Hắn xấu hổ cười cười, bưng chén không đi ra khỏi phòng ăn.

Uông Tĩnh Phong chỉ lo len lén quan sát Lan Sơ, nhất thời bỏ quên phía sau đều là không có động tĩnh cùng tiếng vang.

Đối với khẩu vị rất tốt của Lan Sơ, hắn thủy chung kinh ngạc không thôi. Trong lòng không nhịn được suy nghĩ lung tung, dựa theo phương pháp thưởng thức này của Lan Sơ, đoán chừng Đông Lý Lê Hân cũng có có thể sẽ bị cô ăn cho nghèo rớt.

Vừa nghĩ như vậy, Uông Tĩnh Phong hơi có chút đồng tình lắc đầu, chuẩn bị đi cửa trước nhìn một chút Đông Lý Lê Hân trở lại chưa. Thân thể đột nhiên chuyển một cái, trong lòng không hề phòng bị, hắn thiếu chút nữa bị dọa sợ thất thanh thét chói tai.

Chỉ thấy, Đông Lý Lê Hân khuôn mặt âm hàn, không biết từ lúc nào, xuất hiện im hơi lặng tiếng ở phía sau hắn. Thật may là trong nhà đã mở ra đèn, nếu không dưới ánh sáng lờ mờ, đột nhiên xoay người thấy Đông Lý Lê Hân như vậy, tuyệt đối sẽ cho là gặp quỷ. Mặc dù con quỷ nam này dáng dấp nhìn tương đối tốt.

"Cậu cái tên này, trở lại thế nàocũng không nói một tiếng? Giả quỷ dọa người à?" Uông Tĩnh Phong giọng rất là khó chịu, nếu không phải là trong lòng hắn rèn luyện hàng ngày cao, nói không chừng mới vừa rồi bệnh tim liền phát, đi đời nhà ma rồi.

Đông Lý Lê Hân không để ý đến Uông Tĩnh Phong, liếc mắt nhìn Lan Sơ trong phòng ăn, liền xoay người đi về phía thang lầu.

Uông Tĩnh Phong vội vàng kéo lại Đông Lý Lê Hân. "Này này, cậu rốt cuộc muốn làm cái gì." Hắn đến bây giờ cũng không còn làm rõ ràng người này rốt cuộc muốn làm cái gì. Một hồi trước hắn đem Lan Sơ mang qua đây, cậu ta liếc mắt nhìn liền đem người ta đưa trở về. Lần này nếu cậu ta còn như vậy, hắn tuyệt đối muốn nghỉ việc.

Đông Lý Lê Hân đầu cũng không quay lại, chỉ lãnh đạm mà nói một câu, "Cậu trước đi nói chuyện cùng cô ấy một chút."

"Nói chuyện gì?" Uông Tĩnh Phong có chút phát điên, hắn cũng không phải là người trong cuộc, tại sao để cho hắn đi theo Lan Sơ nói chuyện. Cần nói cũng là Đông Lý Lê Hân ra mặt đi nói.

"Tùy tiện." Nói xong, Đông Lý Lê Hân sải bước lên lầu.

Uông Tĩnh Phong buồn bực tới cực điểm, đây là muốn để cho hắn cùng Lan Sơ tùy tiện nói những thứ gì? ‘Tùy tiện’ hai chữ này rất là hại người.

Rối rắm nửa ngày, Uông Tĩnh Phong từng bước một di chuyển chính là đi đến phòng ăn. Sau đó, hắn hít sâu một hơi, nhắm mắt đi vào. Cũng tận lực thân thiện hướng Lan Sơ lên tiếng chào. "Cô, cô mạnh khỏe."

"À?" Lan Sơ theo bản năng theo thanh âm Uông Tĩnh Phong quay đầu nhìn lại, chợt cả kinh thất sắc. Cô vèo một cái đứng dậy, vội vàng vọt tới trước mặt của Uông Tĩnh Phong. Đem hắn lên xuống trái phải, tỉ mỉ quan sát mười mấy lần. Cuối cùng, mặt hối hận ngửa mặt lên trời hét lớn. "Sai lầm rồi! A! A! A! Sai lầm rồi ——!"

"Cái... cái gì sai lầm rồi?" Uông Tĩnh Phong bị Lan Sơ kêu lớn làm hoảng hốt. Chính hắn không hiểu ra sao, hoàn toàn không hiểu rõ ràng lắm đây tột cùng là chuyện gì xảy ra.

"Tôi mượn sai rồi!" Lan Sơ vẻ mặt đưa đám, đôi tay xoa bụng của mình, lẩm bẩm lầm bầm lầu bầu, "Niếp Niếp a, thật xin lỗi a, đều do mẹ lúc ấy quá gấp rút rồi, mới không thể để cho con trở thành bảo bối hoàn mỹ nhất khắp thiên hạ."

Uông Tĩnh Phong khóe miệng khống chế không được co rút không biết bao nhiêu lần, nhưng mà hắn căn bản nghe không hiểu rốt cuộc Lan Sơ nói những thứ gì."Cái đó, xin hỏi, cô mượn sai cái gì?"

"Còn có thể là cái gì? Đương nhiên là mượn sai giống a!" Lan Sơ bị Uông Tĩnh Phong hỏi có chút tức giận, cô hiện tại đang thương tâm lắm. Ngẩng đầu nhìn mặt của Uông Tĩnh Phong một chút nữa, cô lập tức thay đổi càng thêm khó chịu.

Người đàn ông trước mắt này đường nét khuôn mặt nhìn nhu hòa như thế. Nhìn lại một chút toàn thân hắn phát tán ra ngoài khí chất ôn hòa, đây mới thực sự là gen hoàn mỹ a. Thế nào không có sớm bảo cô gặp người đàn ông này? Sớm biết cô không nên nóng lòng như vậy, chuẩn bị đầy đủ một đoạn thời gian xuống tay nữa. Cứ như vậy, Niếp Niếp của cô, sẽ là đứa bé hoàn mỹ nhất toàn thế giới.

"Ách. . . . . ." Nghe xong Lan Sơ giải thích, Uông Tĩnh Phong không khỏi có chút hối hận, sớm biết hắn tất nhiên không thể tò mò.

Lan Sơ than thở, tự nhiên tiếp tục thở dài. "Nếu là sớm phát hiện lời của anh, tôi nói cái gì cũng sẽ không đi mượn mầm mống kia, nhất định sẽ tìm anh mượn."

Uông Tĩnh Phong theo bản năng hỏi ngược một câu. "Vậy lúc ấy tại sao muốn đi mượn mầm mống của người nào đó?"

"Bởi vì tôi cho là gen của hắn hoàn mỹ nhất a." Lan Sơ hối hận sắp khóc rồi, thật ra thì cô lại không nhớ rõ mình là tìm người nào để mượn mầm mống. Cô chỉ là mơ hồ có thể nhớ tới, lúc ấy hình như là cảm thấy gen người kia cũng không tệ lắm.

"Nhưng mà làm sao cô biết gen của hắn hoàn mỹ hay không hoàn mỹ?" Uông Tĩnh Phong có chút im lặng. Loại về gen này, không thông qua bệnh viện cặn kẽ kiểm nghiệm, làm sao có thể sẽ rõ ràng.

"Tôi là nhà khoa học, vấn đề đơn giản như vậy, tôi còn phân tích không ra được sao? Đáng tiếc khi đó không có thấy anh trước, gen của anh so với gen của người kia hoàn mỹ hơn nhiều." Lan Sơ nói xong, lại không nhịn được nặn ra vài giọt nước mắt. Cô thật sự là rất xin lỗi Niếp Niếp của cô rồi, cô không phải một mẹ tốt.

"A. . . . . . Ha ha. . . . . . Cám ơn." Uông Tĩnh Phong khóe miệng lần nữa co lại mãnh liệt lên. Lan Sơ nơi nào là một nhà khoa học, căn bản là nhà coi bói. May mắn Đông Lý Lê Hân không ở đây, nếu không trước tiên cậu ta nhất định sẽ đem Lan Sơ bóp chết, sau đó sẽ bóp chết hắn.

Chỉ là, hiện tại hắn cuối cùng cũng hiểu rõ tại sao Lan Sơ sẽ xuống tay với Đông Lý Lê Hân. Nếu như cô khăng khăng mình là nhà khoa học, lại nghĩ thầm sinh một bảo bối gen hoàn mỹ. Như vậy, làm ra loại mê gian Đông Lý Lê Hân, chuyện mượn mầm mống cậu ta liền một chút cũng không kỳ quái. Nhà khoa học cái gì, căn bản đều là kẻ điên. Hơn nữa còn là một người giả danh nhà khoa học.