Tổng Giám Đốc Cặn Bã! Anh Quên Em Rồi sao?

Chương 60: Chứng nhân tình yêu (End)




Khung cảnh xung quanh đều một màu trắng tinh, ở đây rất rộng, dù đi thế nào cũng không có điểm dừng, bước chân của Trình Tố Vi cứ như vậy mà tiến về phía trước, ở đây cũng không có ai cả. Cô cũng không nhớ tại sao mình lại đến đây, cô đã đi rất lâu mới nhìn thấy một người phụ nữ đứng quay lưng về phía mình, cô vừa nhìn đã nhận ra đó là mẹ, cô vội vàng chạy đến gọi bà.

- Mẹ! Mẹ, là mẹ đúng không ạ? Mẹ, mẹ vẫn chưa chết đúng không? Mẹ!

Nhưng cô càng tiến tới thì người phụ nữ đó càng đi xa hơn, cuối cùng đến khi cô không còn đuổi theo nữa người đó mới chậm rãi xoay người lại, mỉm cười dịu dàng nhìn cô, vẫn là nụ cười ấm áp đó.

- Vi Vi, đây chỉ là giấc mơ của con thôi. Con hãy nghe kỹ lời mẹ, con phải tỉnh lại ngay bây giờ. Đừng trốn tránh nữa con yêu, đây không phải lỗi của con. Tiểu Vận đang cần con, con phải tỉnh lại để giúp nó, chỉ có con mới có thể ngăn cản thằng bé. Con phải tỉnh lại, tiểu Vận đang cần con.

Trình Tố Vi quỳ xuống vừa nhìn mẹ vừa khóc, liên tục nói xin lỗi.

- Mẹ, con xin lỗi. Con xin lỗi mẹ, mẹ ơi, con xin lỗi…

Bóng dáng của Lâm Nhược Tranh đang dần tan biến, nhưng vẫn cười rất hạnh phúc, chính là vì bà đã ra đi rất thanh thản nên mới có thể mỉm cười như vậy, bà vẫn liên tục thúc giục, đó là mong muốn cuối cùng của bà.

- Vi Vi, con yêu của mẹ, con hãy mau tỉnh lại đi, tiểu Vận đang cần con.

Bà đã biến mất rồi, Trình Tố Vi gọi mẹ trong tuyệt vọng.

- Mẹ, mẹ, mẹ ơi người đừng đi mà!

…………………………

- Mẹ, mẹ ơi, mẹ đừng đi mà, mẹ ơi, mẹ….

Giật mình tỉnh lại thì trước mắt cũng toàn màu trắng nhưng không giống như khung cảnh mà cô đã đi qua lúc nãy. Cơ thể như đông cứng, cô cố gắng đưa tay lên cử động thử và quay sang bên cạnh nhìn, cô thấy cha đang đứng nghe điện thoọa, cô kích động gọi.

- B…a, ba!

Trình Sở Uy nghe tiếng quen thuộc đó, vừa xoay người lại nhìn, điện thoại trên tay suýt nữa đã rơi xuống. Ông mừng rỡ chạy đến kiểm tra xem có phải con gái đã tỉnh rồi không.

- Vi Vi, Vi Vi, con tỉnh lại rồi sao?

Hai mắt Trình Tố Vi đã mở ra, cô nhìn người cha đang lo lắng bên cạnh, xúc động gọi một lần nữa.

- Ba, là ba thật sao? Con không phải nằm mơ đúng không?

Đã xác nhận được chắc chắn là con gái đang nói chuyện với mình. Trình Sở Uy mừng quýnh lên, nói vội.

- Vi Vi, là ba đây, để ba đi gọi bác sĩ.

Trình Tố Vi bóng lưng người cha đi ra khỏi phòng, cô đã nhận ra rồi, thì ra vừa rồi cô đã nằm mơ, là mẹ đã gọi cô tỉnh lại. Nước mắt vẫn còn đọng lại trên mặt, cô đưa tay lên lau nhẹ.

……………………………….

Trói chặt Hứa Vĩ Thành trên ghế như vậy để dạy dỗ anh ta hoàn toàn không phải phong cách của Tô Vận. Hắn tự mình cởi trói cho anh ta, nhìn kẻ thù giết mẹ khuôn mặt sưng vù và đầy máu nhưng vẫn nở nụ cười chế nhạo, hắn tháo nốt carvat ra ném xuông đất và lao vào vật lộn với anh ta.

Hai người bắt đầu quyết đấu trực diện, quả nhiên như vậy mới được coi là ngang tài ngang sức, lần lượt ép đối phương xuống và giáng rất nhiều đấm vào mặt. Nhưng Hứa Vĩ Thành vẫn là chịu đòn nhiều hơn.

- Tao đã bảo mày đừng có cười rồi mà tên khốn, mày thích cười đúng không? Mày nghĩ tao sẽ không dám giết mày à?

Khuôn mặt Hứa Vĩ Thành đã bị đấm sưng như mặt heo nhưng cũng chưa hề có chút sợ hãi nào, vì đúng như câu mà Tô Vận mới hỏi, anh ta không tin Tô Vận sẽ giết mình, vì bọn họ vẫn là anh em, hơn nữa, giữa mối quan hệ máu mủ của bọn họ còn có Tô Hạ Nhiên, đó là cô em gái mà hắn rất thương.

- Nếu mày thật sự muốn giết thì đã giết lâu rồi, đâu cần phải nhiều lời đến như vậy chứ?

Vì còn một chuyện nữa Tô Vận vẫn chưa hỏi anh ta, bây giờ chính là lúc cần một lời giải thích từ tên rác rưởi này trước khi đưa anh ta lên chầu trời.

- Mày luôn miệng nói yêu Vi Vi, vậy tại sao mày lại nổ súng hả? Mày đã nổ súng vào cô ấy!

Thật không ngờ khi Hứa Vĩ Thành nghe được câu hỏi này của hắn thì vẻ mặt càng đểu hơn, cười cợt.

- Chẳng phải vì cô ta yêu mày sao? Cô ta đã ngáng đường tao, liều mạng để giữ Tô thị cho mày thì hỏi sao tao không nổ súng được chứ? Tao hỏi mày nhé, nếu là mày thì chắc mày cũng sẽ làm vậy thôi đúng không?

Đây cũng là câu hỏi cuối cùng của hắn rồi, tên khốn này không những không chút ăn năng mà còn rất ngông cuồng, tình cảm mà anh ta luôn miệng nói rốt cuộc cũng chỉ là vì tham vọng của anh ta mà thôi.

Cũng chẳng còn lí do gì để giữ cái mạng này của anh ta lại cả, Tô Vận kéo anh ta đến sát lan can, một tay vẫn túm chặt cổ áo của anh ta, chỉ cần hắn dùng sức đẩy thì anh ta sẽ được nhìn thấy thế giới này lần cuối.

- Mày nói đúng, dù tao có giết mày thì cũng không thể cứu sống mẹ tao. Nhưng để mày sống thì không công bằng với bà ấy. Cho nên tao vẫn quyết định sẽ giết mày để tiễn vong linh bà.

Khi những cơn gió thổi qua cùng với vị trí trên cao như vậy, đứng giữa bờ vực mỏng manh này Hứa Vĩ Thành mới bắt đầu run rẩy, sợ hãi. Anh ta không thể tin nổi mà nhìn con ác quỷ đang ở trước mặt mình.

……………………………

Sau khi bác sĩ kiểm tra tổng thể xong, Trình Tố Vi nhìn cha mình đi cùng họ ra thảo luận vấn đề gì đó. Cô ngồi trên giường nhớ lại lí do mà mình phải tỉnh lại, chính là Tô Vận, trong mơ mẹ đã nói với cô Tô Vận đang cần cô, thật trùng hợp là từ nãy đến giờ cô không nhìn thấy hắn đâu, hỏi cha thì ông ấy nói cũng không biết hắn đi đâu, sau khi đưa tang cho Lâm Nhược Tranh xong hắn nói với ông có việc gấp cần đi ngay. Thì ra vì hôm nay là ngày cử hành tang lễ của mẹ nên cô mới gặp mẹ trong giấc mơ vừa rồi sao? Bà nhắc đến Tô Vận nhất định không phải là trùng hợp ngẫu nhiên.

Cô lo lắng lấy điện thoại gọi vào số của hắn, nhưng đúng là đã khóa máy, chẳng lẽ hắn thật sự đã xảy ra chuyện gì rồi sao?

Vì gọi không được nên cô càng thấy sốt ruột, cô chuyển sang gọi cho Hàn Tiềm.

…………………………….

Bên này Hàn Tiềm vẫn đứng cách Tô Vận một khoảng, nhận được điện thoại của Trình Tố Vi, cậu ta thật sự đã rất bất ngờ, định báo với Tô Vận nhưng trước đó hắn đã lệnh không ai được làm phiền hắn đến khi hắn xử lý xong chuyện này, hơn nữa nhìn thấy hắn đang giận dữ bóp chặt cổ của Hứa Vĩ Thành sát lan can kia, cậu ta đành tự mình trao đổi với cô.

- Thiếu phu nhân, cô tỉnh rồi sao?

Đây không phải lúc để nói những lời này, Trình Tố Vi gọi cho cậu ta là vì muốn biết Tô Vận đang ở đâu và đang làm gì, cô muốn cậu ta đưa điện thoại cho hắn để cô gặp hắn.

- Vận đang ở đâu? Đưa điện thoại cho anh ấy đi.

Nhưng Hàn Tiềm sao có thể cho cô biết được chứ? Cậu ta khéo léo từ chối.

- Thiếu phu nhân, chuyện này e là không được đâu ạ. Tô tiên sinh đã dặn không được nói chuyện này với ai.

Nhưng Trình Tố Vi nghe xong liền vặn lại.

- Kể cả tôi? Thế lúc anh ấy dặn cậu như vậy thì biết tôi tỉnh rồi sao?

Quả nhiên làm cho Hàn Tiềm phải á khẩu, việc cô tỉnh lại đều nằm ngoài dự tính của bọn họ. Cậu ta không biết nên xử trí tình huống này thế nào, cuối cùng cũng miễn cưỡng nói ra địa điểm hiện tại.

…………………………..

Vừa cúp máy, Trình Tố Vi đã rút hết kim truyền dịch trên tay ra và chạy khỏi phòng bệnh, vừa đúng lúc Trình Sở Uy quay lại nhưng chỉ biết đứng đó nhìn con gái chạy như vừa gặp ma mà không thể đuổi kịp cô.

Trình Tố Vi bắt một chiếc taxi đến địa chỉ mà Hàn Tiềm nói. Trên đường đi mỗi giây mỗi phút cô đều rất nóng ruột, liên tục thúc giục tài xế lái nhanh hơn, cô có cảm giác nếu mình đến muộn sẽ khiến Tô Vận phải ân hận cả đời.

……………………………..

Nhìn ra phía sau, nhìn từ cao xuống như vậy, sắc mặt Hứa Vĩ Thành đã trắng bệch, cắt không còn giọt máu. So với dáng vẻ ngông cuồng vừa rồi hoàn toàn khác xa, anh ta đang sợ hãi xin tha.

- Tô Vận, đừng đùa nữa mà, anh định giết tao thật sao? Nếu anh giết tôi thì anh phải đối diện với Tô Hạ Nhiên thế nào đây? Dù sao tôi cũng là anh trai của nó, cái chết của Tô Nhiếp Minh cũng có thể thấy rồi đấy, anh không thể đối diện với cô em gái của mình, bây giờ anh còn giết cả anh trai này của nó thì sẽ thế nào đây?

Trong đầu Tô Vận hiện giờ chỉ có hình ảnh lúc Lâm Nhược Tranh mất, hắn chỉ muốn giết anh ta để trả thù cho mẹ mà thôi, nên những lời của anh ta hoàn toàn không có tác dụng gì cả.

- Mày yên tâm, tiểu Nhiên không cần một anh trai như mày đâu, mày có chết cũng chẳng ai thương tiếc cả. Gặp lại mẹ tao thì nhớ xin lỗi bà ấy nhé.

Dứt lời hắn cũng bắt đầu chuẩn bị đẩy Hứa Vĩ Thành ra khỏi lan can, mặc cho anh ta có van xin thế nào.

- Khoan đã, Tô Vận, anh nghe tôi nói được không? Đừng có đẩy mà.

Tô Vận cũng bỏ ngoài tai tất cả, tiếp tục đẩy một nửa người của Hứa Vĩ Thành cắt giữa lan can, lúc này anh ta đã lơ lửng giữa không trung cao ngút. Anh ta sợ hãi vùng vẫy muốn chống cự, nhưng ánh mắt Tô Vận lúc này đáng sợ như ác quỷ đến từ địa ngục, quyết lấy mạng anh ta cho bằng được. Cho đến khi…

- Vận! Không được!

Giọng nói quen thuộc kia, đã rất lâu rồi Tô Vận không được nghe, chính là giọng nói mà hắn ngày đêm cầu nguyện có thể được nghe lại. Hắn chầm chậm quay đầu lại nhìn, đúng là cô rồi. Cô đã tỉnh lại rồi sao? Mỗi ngày hắn đều gọi cô tỉnh lại, bây giờ cô thật sự đã nghe thấy thật rồi!

Trình Tố Vi trong bộ đồ bệnh nhân nhìn rất mỏng manh, vì mới tỉnh lại nên sắc mặt cô còn rất kém, nhợt nhạt chưa có chút sắc hồng. Tuy vậy cũng không hề ảnh hưởng đến mục đích cô đến tận đây. Cô bước từng bước chậm rãi về phía người đàn ông đó, vừa đi vừa gọi.

- Vận, anh không thể giết anh ta được, đó là người huyết thống của anh đấy, không phải anh đã rất áy náy vì cái chết của ba mình sao? Nếu anh giết anh ta, anh sẽ phải dằn vặt cả đời đấy, em không muốn anh phải sống như vậy.

Hóa ra những ngày cô hôn mê vẫn nghe hết được những lời mà Tô Vận nói với mình mỗi ngày, chỉ là cô không có dũng khí nào để tỉnh lại mà thôi. Lúc này, cô sợ sẽ nói gì đó không đúng mà kích động đến hắn nên vô cùng cẩn thận từng lời nói.

- Vận, chẳng lẽ anh đã quên lời hứa với mẹ rồi sao? Di nguyện của mẹ chính là muốn chúng ta phải sống thật hạnh phúc. Mẹ không muốn chúng ta tự trách bản thân.

Nói đến đây, nước mắt của cô lại không kìm được mà rơi xuống, cô chỉ đưa tay lau đi rồi lại từng bước tiến về phía hắn, tiếp tục khuyên lơn.

- Vận, em đã chạy trốn bằng cách không tỉnh lại, em xin lỗi vì đã bỏ rơi anh trong thời gian qua, nếu bây giờ anh giết anh ta, cảm giác của em sẽ như anh lúc đó, anh muốn em phải trải qua cảm giác đó sao?

Động tác của Tô Vận đã dừng lại từ lâu, hắn nhìn cô đến ngây người, không thể phản bác cũng không thể ngụy biện, hắn vô thức lắc đầu, nhưng sau đó lại đau đớn gào thét.

- Anh không muốn, nhưng hắn ta đã giết mẹ.

Giống như đang bất lực vậy, nhìn hắn như vậy cô không nhịn được mà bật khóc thành tiếng.

- Vận, chúng ta hãy để mẹ thanh thản ra đi được không? Mẹ nhìn thấy anh như vậy thì càng thêm đau lòng thôi.

Rốt cuộc hắn cũng là không thể tiếp tục ra tay được. Lợi dụng lúc hắn đang mất cảnh giác mà Hứa Vĩ Thành đã nhanh chóng lật ngược tình thế, muốn đẩy Tô Vận xuống.

- Mày định giết tao sao? Nhưng tao sẽ giết mày trước.

Cảnh tượng trước mặt làm cho Trình Tố Vi và Hàn Tiềm, lẫn những thuộc hạ của Tô Vận đều căng thẳng đến quên cả thở.

- Hứa Vĩ Thành, anh dừng lại được rồi đó!

Nhưng vì Hứa Vĩ Thành đã bị thương nặng nên căn bản không còn khả năng khống chế được Tô Vận nữa, hắn xoay mạnh một cái hòng thoát khỏi kìm hãm, dù không phải hắn cố ý nhưng ngay khoảnh khắc đấy Hứa Vĩ Thành đã rơi ra khỏi lan can và lao thẳng xuống dưới, ngã trên một chiếc xe, máu chảy ra thành một vũng lớn…

Tô Vận không thể tin nổi cảnh tượng vừa diễn ra, hắn đứng lặng người nhìn Hứa Vĩ Thành đã chết.

Tất cả đều có thể thở phào một hơi.

Dù không thể ngăn cản được cái chết của Hứa Vĩ Thành nhưng đây đều là anh ta tự chuốc lấy, Trình Tố Vi bước đến bên cạnh Tô Vận, dang tay ôm lấy hắn.

Một làn gió lạnh thổi qua, hai người ôm chặt lấy nhau, tất cả đều kết thúc rồi, lần này sẽ không để mất nữa.

………………………………..

Đây có lẽ là lần thứ hai Trình Tố Vi đến đây, lần đầu chính là lúc cô nhìn thấy mẹ và Tô Vận đoàn tụ, không ngờ lần thứ hai lại là đến thăm mộ của bà. Đặt một bó hoa cúc trắng xuống bên mộ của Lâm Nhược Tranh, cô đứng nhìn di ảnh của bà rất lâu, trong ảnh bà vẫn cười rất hạnh phúc, ấm áp như trái tim bà vậy. Cô cũng học theo bà mỉm cười, cố nén nước mắt mà nói.

- Mẹ, mẹ có khỏe không? Mẹ hãy luôn dõi theo chúng con nhé!

Tô Vận đứng bên cạnh tiến gần đến bên cạnh cô hơn, hai tay vừa đụng nhau hắn đã nắm lấy tay cô, trên tay cô lúc này đã đeo chiếc nhẫn cầu hôn của hắn.

- Mẹ, chúng con sắp kết hôn rồi đấy, mẹ nhất định phải đến chúc phúc cho chúng con đấy…

Trình Tố Vi dụi dụi khóe mắt, sau đó hạnh phúc đặt tay lên bụng còn rất phẳng, tươi cười khoe với mẹ.

- Mẹ, con có em bé rồi này, con nhất định sẽ nuôi dạy đứa bé thật tốt như mẹ đã từng nuôi con lớn vậy.

Hai người nắm chặt tay nhau, cùng nhìn nụ cười hạnh phúc của Lâm Nhược Tranh.

Hoàng hôn đã dần buông xuống, một đôi nam nữ sóng vai nhau đi trên con đường đầy hoa mộc lan, bóng của hai người in trên đường vô cùng hạnh phúc.

Đang bước đi ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, đột nhiên Tô Vận lại dừng bước, lấy ra sợi dây chuyền đã gắn kết hai người suốt bốn năm.

Trình Tố Vi vừa ngạc nhiên vừa hạnh phúc nhìn hắn cẩn thận đeo lên cổ cho mình.

- Em không ngờ anh vẫn luôn giữ nó bên mình đấy.

Tô Vận vừa đeo xong cho cô lại lần nữa ngắm nghía sợi dây chuyền đơn giản trên cổ của cô, mặc dù đây không còn là khung cảnh xa lạ gì nữa.

- Chúng ta đã để lỡ bốn năm rồi, sợi dây chuyền này sẽ luôn là nhân chứng tình yêu của chúng ta.

Hai người nhìn nhau mỉm cười, dưới ánh hoàng hôn nhẹ nhàng, họ trao nhau một nụ hôn vô cùng lãng mạn. Những bông hoa cây cỏ xung quanh đều lay động theo làn gió như đang chúc phúc cho đôi uyên ương này.

…………………………

Bốn năm sau.

Miền Nam nước Pháp,

Thị trấn Gordes so với tám năm trước hay ba năm trước đều không thay đổi gì quá nhiều, không khí nơi này vẫn trong lành như vậy, khung cảnh yên bình như xứ sở thần tiên, nơi không khói bụi, không ồn ào, không xô bồ và không náo nhiệt như trung tâm thành phố Paris hay Thượng Hải, cuộc sống hòa mình với thiên nhiên một cách dân dã này đúng là rất tuyệt vời. Huống hồ nơi này còn gắn với mối tình đầy gian truân nhưng đã đơm hoa kết trái của Tô Vận và Trình Tố Vi.

Giữa một cánh đồng lúa mì rộng lớn, hai đứa trẻ một gái một trai đang ngồi vẽ những gì chúng nhìn ngắm được bằng những nét vẻ trẻ thơ nhất. Nhưng chúng không bao giờ nghiêm túc hoàn thành được một bức tranh thì đã lấy cọ vẽ lên mặt của đứa kia và rồi cười khúc khích.

Một người phụ nữ bước đến gọi chúng về, đó chính là mẹ của hai đứa trẻ.

- Thiền Thiền, Tiêu Tiêu.

Trình Tố Vi vừa đến vừa gọi đôi long phụng của mình, cô nhìn những bức tranh ngệch ngoặc chúng vẽ, dùng con mắt của một người làm nghệ thuật thì cũng có thể nhìn ra đâu là người kế nghiệp mình sau này rồi.

- Woa, hôm nay đúng là đã tiến bộ rất nhiều đấy, muốn mẹ thưởng gì đây nào?

Cô thu dọn những dụng cụ này và dắt hai bảo bối của mình về. Vừa đi vừa hỏi chúng hôm nay chơi có vui không.

- Mẹ, hôm nay con thắng Thiền Thiền rồi đó ạ.

- Hừ, chị đã nhường em đấy nhé, tiểu tử thối còn không biết điều nữa.

Mỗi lần hai đứa con của mình ở cùng nhau sẽ lại tranh nhau như vậy, nhưng được nhìn con thế này Trình Tố Vi thật sự rất hạnh phúc.

Ba mẹ con đi không xa đã về đến căn nhà gỗ của họ, vừa nhìn thấy người đàn ông đang bày thức ăn ra bàn, hai đứa bé liền chạy những bước vụng về đến và gọi.

- Ba!

- Ba!

Đó là Tô Vận, cũng là ba của chúng. Chúng thích nhất là được ba cõng trên cổ nên luôn tranh giành nhau, vì vậy Tô Vận đã luôn để cả hai lên hai bên vai của mình mỗi khi chúng đòi cõng, và bây giờ cũng vậy.

Trình Tố Vi đứng nhìn ba cha con chơi đùa vui vẻ như vậy, cũng bật cười theo.

Gia đình bốn người bọn họ thường đến đây nghỉ dưỡng vào cuối tuần, trang trại này cũng là của Tô thị nên độ an toàn rất cao. Nơi này đã trở thành mái ấm của cả gia đình với bao nhêu kỷ niệm tươi đẹp.

Một bữa cơm không quá cầu kỳ nhưng lại luôn tràn ngập tiếng cười hạnh phúc của đôi vợ chồng và tiếng cười trong sáng của trẻ thơ.

Đây có lẽ là bức tranh đẹp nhất giữa thị trấn tĩnh lặng này, một bức tranh của tình yêu và hạnh phúc.

- -------------------Hoàn chính văn-------------------