Tổng Giám Đốc Cặn Bã! Anh Quên Em Rồi sao?

Chương 44: Một nửa sự thật




Sau khi có được chữ ký trên giấy chuyển nhượng cổ phần, Tô Nhiếp Minh vui mừng hơn mở cờ trong bụng, nhưng bên ngoài vẫn duy trì dáng vẻ của kẻ bất bại.

Mà hai vị cổ đông kia cũng không có ý định ở lại lâu hơn nên cũng bắt tay tạm biệt với Tô Nhiếp Minh rồi lái xe chuyên dụng rời đi, mặc dù bọn họ vẫn theo phe của ông ta nhưng chỉ là ủng hộ vì lợi ích cá nhân mà thôi, cũng không đến mức sẵn sàng nhượng lại cổ phần để ông ta quay lại Tô thị. Nếu không phải có người đích thân ra mặt thỏa thuận thì bọn họ cũng không bao giờ chuyển nhượng cổ phần của mình cho Tô Nhiếp Minh như vậy.

Sau khi hai lão cổ đông kia rời đi, Tô Nhiếp Minh vẫn cười rất phấn khích như một kẻ chiến thắng thật sự. Ông ta đang chuẩn bị đánh một quả bóng nữa thì một người đàn ông đi tới chủ động chào hỏi.

- Tô lão gia, không biết tại hạ có thể lĩnh giáo một phần tài năng của ngài không?

Động tác đánh bóng của Tô Nhiếp Minh dừng lại, có chút ngạc nhiên nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt.

- Cậu là...

Người đàn ông này không phải ai khác chính là Hứa Vĩ Thành, anh cầm gãy đánh golf đi qua trước mặt Tô Nhiếp Minh, rất tự nhiên mà đánh một quả bóng vào trúng hố.

- Chắc ngài cũng biết tôi rồi. Xin phép được chào hỏi chính thức, tôi là Hứa Vĩ Thành.

Đúng là Tô Nhiếp Minh biết anh, không chỉ biết đến anh là đối tác lâu năm nhất của B&C mà còn biết đến anh là thanh mai trúc mã của Trình Tố Vi, nói cho dễ hiểu chính là tình địch của Tô Vận. Dù vậy thì không phải anh vẫn thuộc phe của Trình gia sao? Anh lại đến đây tìm ông ta để làm gì chứ?

- Một người bận rộn như cậu chắc không rảnh rỗi đến đây đánh golf giải trí đâu nhỉ?

Tô Nhiếp Minh vừa đánh bóng vừa thăm dò mục đích của anh.

Nhìn quả bóng của ông ta rơi vào hố, Hứa Vĩ Thành vỗ tay tán thưởng, nhìn ông ta với vẻ mặt nhiều ẩn ý.

- Có câu, kẻ thù của địch chính là bạn. Không biết Tô lão gia đây có cho tôi một cơ hội để chứng minh không?

................................................

Tiếng nhạc trong phòng bao vẫn thường ít chói tai hơn so với bên ngoài sàn nhảy nên mỗi lần tụ tập thì đám người của Tô Vận luôn chọn trong đây nhiều hơn.

Ngồi đối diện với Tô Vận chính là chủ tịch của Doãn thị Doãn Thiên Duật, anh ta vừa nhâm nhi cốc rượu vừa hỏi thăm người bạn của mình.

- Lí do cậu không mời bọn tớ đến dự hôn lễ của cậu hóa ra là vì lí do này sao? Nhưng thật tiếc là đã bỏ lỡ một màn kịch thú vị đấy. Tớ thật sự thấy khó tin khi một Tô thiếu ôn nhu lại tặng cho cô dâu của mình một cú đấm bất ngờ như vậy.

Tô Vận trừng mắt nhìn anh ta, tiện tay cầm một cây phi tiêu lên ném lệch qua tai của anh ta cảnh cáo.

- Cậu còn nói nữa thì tớ sẽ ném thẳng vào mắt cậu đấy!

Người còn lại trong ba người bọn họ luôn mang một khuôn mặt lạnh lùng vô cảm nhất, cũng luôn rất kiệm lời và lần này cũng không ngoại lệ, Từ Lâm vùa uống rượu vừa nói.

- Nếu đã làm thì cậu nên làm triệt để đi, còn không thì sẽ bị cắn lại rất đau đấy.

Tô Vận chỉ vừa hiểu được một phần ý tứ trong lời nói của anh ta, hắn đặt ly rượu xuống bàn, cầm lên một cây phi tiêu khác.

- Ý cậu là Tô Nhiếp Minh?

Gương mặt Từ Lâm vẫn không chút biểu cảm gì đặc biệt, dửng dưng nói rõ hơn.

- Cậu đã lấy được cái ghế chủ tịch Hội đồng quản trị nhưng hiện giờ giá cổ phiếu của Tô thì vẫn chưa ổn định, lại còn trong giai đoạn tăng vốn điều lệ, cho nên ông ta hoàn toàn có thể lại trở về Tô thị thôi.

Tô Vận nghe anh ta nói vậy thì liền liền nhếch môi cười nhạt, nửa đùa nửa thật nói ra ý đồ của mình.

- Tớ chính là muốn để ông ta quay lại mà.

Từ Lâm cũng không có vẻ gì bất ngờ, vừa uống một ngụm rượu xong thì tặng hắn một câu.

- Dù sao ông ta cũng là cha của cậu.

Không ngờ tên này lại dám châm chọc hắn như vậy, liền ném ngay chiếc phi tiêu về phía anh ta, nhưng anh ta lại phản ứng rất nhanh, dùng tay dễ dàng chụp lại chiếc phi tiêu, cười khiêu khích.

Tô Vận bị hắn trêu như vậy càng muốn ném thẳng phi tiêu vào mặt hắn, nhưng lúc hắn đang định ném thì một nhân viên phục vụ bước vào gọi hắn.

- Tô tiên sinh, có khách đến tìm anh ạ!

Coi như lần này Từ Lâm gặp may, Tô Vận đi cùng nhân viên phục vụ kia ra khỏi phòng bao.

................................

Trong Vịnh Uyên Ương có một khu vườn riêng dành riêng cho Trình Tố Vi, đây là nơi mà cô ngồi vẽ hằng ngày. Hôm nay cũng như mọi hôm, cô cũng ngồi ngoài vườn lấy ý tưởng cho tác phẩm mới. Lúc cô đang tập trung vẽ thì má Lí đi vào tìm cô, với một bưu phẩm trên tay.

- Thiếu phu nhân, chuyển phát nhanh của cô.

Trình Tố Vi đặt cọ xuống và nhận lấy bưu phẩm.

Má Lí cũng cúi chào rồi lui ra.

................................................

Cứ tưởng là ai, hóa ra người đến tận đây tìm Tô Vận là Đường Nhã Tịnh. Nhìn thấy cô ta, Tô Vận đương nhiên không hài lòng, định xoay người bỏ đi nhưng cô ta vẫn nhanh hơn, tiến về phía hắn và nói.

- Vận, sao anh lại muốn tránh em?

Bị cô ta chặn đầu nên Tô Vận chỉ còn có thể nán lại để nói rõ với cô ta.

- Không phải là tránh mà tôi không muốn gặp cô nữa. Chẳng phải đã nói rất rõ với nhau rồi sao? Tôi đồng ý mở cuộc họp báo xin lỗi công khai với cô thì cô đừng đến làm phiền tôi nữa.

Đường Nhã Tịnh hình như vừa uống ít rượu nên gương mặt hơi đỏ ửng, cô ta bật cười trong vẻ tuyệt vọng.

- Anh mở cuộc họp báo xin lỗi công khai hay thật ra là muốn đổ tội công khai cho em vậy? Anh cũng biết người đã làm cho Trình Tố Vi là mẹ anh Lâm Nhược Tranh chứ không phải em mà, sao anh có thể ở trước bao nhiêu phóng viên muốn đổ hết tất cả lên người em chứ?

Nghe cô ta nói ra được những lời như vậy, Tô Vận giận quá hóa cười.

- Đổ lỗi cho cô? Đường Nhã Tịnh, tôi biết cô mặt dày nhưng lại không ngờ rằng cô lại có thể mặt dày đến như vậy đấy. Cút đi trước khi tôi mất kiên nhẫn.

Thái độ lạnh nhạt của hắn Đường Nhã Tịnh cũng đã sớm quen rồi, mặc dù vẫn có chút đau nhưng cô ta cũng cố gắng nén chặt vào trong, hỏi hắn một câu nữa.

- Nếu anh đã công khai kết hôn với Trình Tố Vi như vậy rồi thì tại sao đến bây giờ vẫn chưa cho cô ta một hôn lễ?

Câu hỏi này của cô ta quả nhiên có một tác động đáng kể đến Tô Vận, hắn nhìn cô ta với sự khó hiểu.

- Cô muốn nói gì?

Nhưng Đường Nhã Tịnh lại không hề có ý định trả lời thắc mắc của hắn, mỉm cười chua xót và xoay người rời đi.

Đây chính là vấn đề mà Tô Vận đã suy nghĩ rất nhiều trong mấy ngày qua, không phải hắn không định tổ chức hôn lễ với Trình Tố Vi mà hắn đang do dự, mà li do khiến hắn do dự chính là những lần hắn vờ thăm dò ý kiến của cô thì cô luôn phản ứng rất kích dộng lẫn khó chịu, cô không muốn nhắc đến vấn đề này, thì cũng đồng nghĩa rằng cô đang không muốn tổ chức hôn lễ? Hắn cũng rất muốn biết tại sao cô lại như vậy? Là vì Trình gia?

.........................................

Nhìn gói bưu phẩm rất nhỏ, Trình Tố Vi tò mò mở ra xem.

Giấy xét nghiệm DNA?

Cô bắt đầu kinh ngạc.

Gì vậy? Tô Vận và Lâm Nhược Tranh?

Trong lòng cô đang bắt đầu dấy lên một nỗi lo sợ, tim đập nhanh hơn, hai tay cũng đang run rẩy. Cô lật nhanh qua tờ giấy thứ hai để xem kết quả kết luận cuối cùng.

Giống như tiếng sét giữa trời quang, trong phút chốc cô thật sự không thể tin nổi vào mắt mình nữa, cô vô thức lắc đầu, muốn phủ nhận những gì mà mình vừa nhìn thấy. Làm sao có thể có chuyện vô lí như vậy được chứ?

Tô Vận là con ruột của mẹ cô, cũng có nghĩa rằng cô và hắn là anh trai và em gái?

Làm sao có thể có chuyện như vậy được?

Không thể nào! Đây không phải là thật! Nhất định là có kẻ nào đó đang muốn phá hoại hạnh phúc của cô nên mới bày ra trò đùa này! Nhất định là vậy! Cô và hắn không thể nào là...

Mặc dù cô có cố gắng phủ nhận nhưng chỉ là đang tự lừa dối bản thân mà thôi, tay chân cô đang run lẩy bẩy, hơi thở cô trở nên khó khăn vì kích động và quá sốc, cô nắm chặt tờ giấy đến mức nhàu nát hết cả, hai chân vô lực ngã phịch xuống đất.

Cô có liên tục lắc đầu không muốn thừa nhận nhưng trong đầu lại nhớ lại những biểu hiện khác thường của Tô Vận, lần trước khi hắn cùng cô về Trình gia, ánh mắt hắn nhìn Lâm Nhược Tranh thật sự rất lạ, hay những lần khác đối diện với bà hắn luôn mất bình tĩnh đến khó hiểu, mỗi lần cô nhắc đến kỷ niệm lúc nhỏ với bà, ánh mắt hắn luôn có một sự mất mát đến đau lòng....Vậy là, Lâm Nhược Tranh thật sự là mẹ của Tô Vận, và cô là em gái ủa hắn...

Hắn biết, Tô Vận đã biết từ lâu nhưng lại không nói gì với cô! Hắn biết rỗ cô là em gái của hắn nhưng vẫn kết hôn với cô? Coi cô như một người phụ nữ mỗi ngày quấn quýt ân ái? Làm sao hắn có thể? Sao hắn có thể biến cô thành kẻ loạn luân với hắn như vậy chứ?

Nước mắt không biết từ khi nào đã ướt đẫm cả khuôn mặt xinh đẹp của cô, tay vẫn còn nắm chặt tờ giấy xét nghiệm kia.

- Aaaaaaa!!!!!!!

Cô dùng hết sức gào thét trong tuyệt vọng, đau đớn đến tột cùng, nhớ đến những chuyện đã trải qua cùng người đàn ông đó, cô khóc đến nghẹn ngào. Người đàn ông mà cô yêu lại chính là anh trai của cô, hắn là anh trai của cô, hắn và cô, hai người cùng chạy một dòng máu...

Hai tay cô điên cuồng cào cấu lên cơ thể mình. Từng hình ảnh ân ái thân mật với hắn cứ hiện lên trong đầu cô. Cô yêu anh trai của mình, mỗi ngày trôi qua lại cùng hắn trải qua những cuộc hoan ái. Làm sao cô có thể rửa sạch đi những vết nhơ này chứ?

- Aaaaa!!!!!!!!!!! Không...không phải là thật......Không......

Nghe tiếng hét của cô, má Lí và mấy người hầu hốt hoảng chạy vào vườn. Nhìn thấy thiếu phu nhân gương mặt trắng bệch đang ngồi phịch dưới đất thì không khỏi lo lắng mà chạy đến đỡ cô lên.

- Thiếu phu nhân, cô không sao chứ? Đã xảy ra chuyện gì sao?

Trình Tố Vi không trả lời ngược lại còn kích động hơn nữa, đôi mắt ướt sũng cũng đã trở nên vô hồn. Chỉ là một mảnh giấy nhưng tại sao lại nặng đến vậy chứ? Cô đã rất khó khăn cầm nó lên lần nữa, nhìn mảnh giấy trong tay, cô thật sự tuyệt vọng đến mức không thể nói ra được một lời.

Anh trai?

Haha! Thật buồn cười mà!

Ông trời đúng là biết trêu người. Tại sao luôn cho cô cảm giác hạnh phúc rồi lại tàn nhẫn cướp hết tất cả của cô như vậy? Rốt cuộc thì vì sao vậy? Tại sao người cô yêu nhất lại chỉ trong một khoảnh khắc đã biến thành máu mủ của cô chứ?

Cô dùng hết sức để tự đứng lên, đẩy hết người hầu muốn giúp mình ra, bước từng bước nặng nhọc đầu tiên ra khỏi vườn. Nhưng cô chưa đi được bao lâu thì đã ngất đi rồi.

- Thiếu phu nhân!

Má Lí hoảng sợ chạy đến đỡ cô lên, vừa cùng người hầu dìu cô vào trong vừa dặn một cô người hầu khác gọi cho Tô Vận.

.............................

Nhận được cuộc gọi từ Vịnh Uyên Ương, Tô Vận đã lái xe nhanh như bay về. Hắn chạy vội lên phòng, còn chưa kịp thở đã hỏi ngay tình hình của Trình Tố Vi.

- Rốt cuộc các người làm gì mà để cô ấy xảy ra chuyện như vậy nữa?

Má Lí cúi đầu xin lỗi, dù vậy cũng phải báo lại tình hình cho hắn.

- Vừa nãy có một bưu phẩm gửi tới cho thiếu phu nhân, hình như là sau khi xem xong bưu phẩm đấy thiếu phu nhân mới kích động như vậy.

Nghe vậy thì Tô Vận càng không kìm nén được cơn giận, nghiến chặt răng hỏi

- "Hình như"? Các người làm việc kiểu gì vậy?

Một thuộc hạ đứng bên cạnh thay má Lí báo cáo tiếp

- Vừa rồi thiếu phu nhân ngất đi một lúc nhưng đã tỉnh lại. Có điều người không để bất cứ ai vào phòng cả, bao gồm cả bác sĩ đến kiểm tra.

Sắc mặt Tô Vận lúc này thật sự rất khó coi, ra lệnh cho người hầu đi lấy chìa khóa dự phòng, một mình hắn vào trong. Căn phòng tối đen như mực, giơ tay lên còn không đếm được năm bón.

- Vi, anh về rồi đây.

Hắn cất giọng gọi cái tên quen thuộc, cẩn thận đi đến bên giường, đưa tay bật đèn bàn lên để có thể nhìn thấy rõ hơn người phụ nữ của mình hiện giờ.

- Vi, em sao vậy? Không khỏe ở đâu hửm?

Trình Tố Vi từ đầu đến cuối vẫn duy trì một tư thế ngồi, dù người đàn ông có gọi như thế nào đi nữa hay bây giờ hắn đang vén gọn lại mái tóc rũ rượi che hết gương mặt cô thì cô vẫn bất động như bị rút hết linh hồn. Cô ngồi co hai chân trước ngực, hai tay ôm lấy hai đầu gối, đôi mắt vô hồn rũ xuống không có tiêu cự. Không biết qua bao lâu cô mới chịu mở miệng nói ra vấn đề.

- Bây giờ tôi nên gọi anh là chồng hay anh trai đây?

Câu hỏi của cô đã khiến Tô Vận giật mình nhìn lại

- Em đang nói linh tinh gì vậy? Em là vợ anh, còn điều gì em nghi ngờ nữa sao?

Nghe hắn nói vậy mà Trình Tố Vi không khỏi bật cười, cô thay đổi tư thế ngồi, đồng thời cũng đưa cho hắn tờ giấy xét nghiệm DNA kia.

- Cái khiến tôi nghi ngờ chính là đây!

Đưa cho hắn rồi, nhìn hắn mở ra xem và thấy vẻ mặt hốt hoảng của hắn thì cô mới tiếp tục nói.

- Vậy là đúng rồi nhỉ? Anh đã biết từ trước, anh biết rõ tôi là em gái của anh nhưng vẫn muốn kết hôn với tôi, phát tiết lên cơ thể tôi. Tô Vận, tôi nên dùng từ ngữ gì để miêu tả anh đây? Cầm thú? Súc sinh? Hay bệnh hoạn?

Khuôn mặt Tô Vận lúc này mới thật sự trông rất khó coi, hai hàm răng cắn chặt, chiếc cằm cương nghị cũng vì thế mà run nhẹ, từng sợi cơ mặt căng cứng lên. Bí mật này hắn chỉ muốn chôn vùi mãi mãi, và hắn đã cố gắng không muốn để nó tổn thương đến cô. Nhưng tại sao mọi chuyện lại diễn biến như vậy chứ? Hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày này, càng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ phải giải thích như thế nào, đối diện với cô ra sao nếu một ngày nào đó cô biết được sự thật.

- Vi, quên nó đi, làm ơn hãy quên hết những gì em vừa nhìn thấy đi được không?

Không ngờ sau khi nghe hắn nói thì Trình Tố Vi càng thêm mất bình tĩnh và kiểm soát, tức giận ném chiếc gối bên cạnh vào hắn, đôi mắt đẫm lệ nhìn hắn

- Anh có còn là người không vậy? Tôi và anh là anh em đấy, vậy mà anh vừa nói gì? Anh bảo tôi quên hết? Quên đi việc chúng ta cùng chung dòng máu để tiếp tục mói quan hệ sai trái này sao?

Càng nói cô càng không thể khống chế được cảm xúc của mình nữa, nước mắt không ngừng rơi và cô thì ra sức gào thét mắng chửi.

- Cầm thú! Sao anh có thể làm vậy với tôi chứ?

Mặc cho cô đánh, mặc cho cô đánh như thế nào đi nữa Tô Vận cũng không có một lời biện minh vì hắn không có gì để biện minh nữa, càng không có tư cách để biện minh.

Hắn đã nhận ra hắn sai rồi, hắn không thể che giấu được sự thật, hắn càng không thể bảo vệ cô khỏi những tổn thương như vậy, dù hắn đã làm mọi cách, chấp nhận không bao giờ được gọi người đó là mẹ...nhưng cô vẫn bị đau như vậy.

- Anh bảo em hãy quên hết đi, chỉ cần biết hiện tại em là vợ anh thôi.

Càng nghe những lời hắn nói Trình Tố Vi càng thêm phẫn nộ, cô với hết tất cả những gì có thể với được ném vào hắn và gào khóc đau đớn.

- Tôi là em gái anh đấy, sao cơ? Vơ? Anh vẫn có thể nói ra những lời không bằng súc sinh như vậy ư? Cút! Cút ngay cho khuất mắt tôi! Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa. Thật ghê tớm!

Lồng ngực Tô Vận lúc này như sắp bị xé toạc ra rồi vậy, đau đến không thể thở nổi, dùng một nụ cười che đi sự mất mát này.

- Em nghỉ ngơi đi, khi nào em bình tĩnh lại anh sẽ đến.

Trong mắt Trình Tố Vi đã tràn ngập sự căm phẫn đối với hắn rồi nên dù hắn có nói gì đi nữa đối với cô cũng rất bẩn thỉu.

Tô Vận từ từ đứng lên, hai tay hắn nắm chặt thành quyền, có thể thấy hắn đang cố gắng kìm nén cảm xúc hiện giờ đến mức nào, môi bạc mím chặt, đôi mắt lại tuyệt vọng vô cùng. Hắn rất muốn nói với cô hai người thật ra không phải là anh em, không cùng chung dòng máu. Nhưng hắn phải nói như thế nào đây? Nói rằng cô không phải là con ruột của cha mẹ cô ư? Cô chỉ là con nuôi do Lâm Nhược Tranh và Trình Sở Uy đem về từ cô nhi viện? Những lời này làm sao hắn có thể nói ra đây? Làm sao hắn có thể tổn thương cô thêm vì sự thật này nữa, như vậy đã quá đủ rồi!

Hắn không biết mình đã ra khỏi phòng như thế nào nữa, chỉ có cảm giác nhưu vừa trải qua cả một thập kỷ dài. Cánh cửa phòng đóng lại phía sau hắn, một nụ cười cợt nhả vô vọng lại hiện lên trên gương mặt tuấn mỹ kia.

- Tô tiên sinh, anh nên xem cái này ạ!

Hàn Tiềm vẫn luôn đứng đợi bên ngoài, vừa thấy hắn đi ra thì liền đưa cho hắn chiếc tablet đang mở một dãy số liệu dày đặc. Vừa là để hắn xử lý công việc cũng là để hắn tạm quên đi cú sốc này, vì những người đứng bên ngoài đều đã nghe được hết cuộc đối thoại giữa Tô Vận và Trình Tố Vi rồi. Hàn Tiềm vì đã biết từ trước nên cũng chẳng có gì bất ngờ, còn biết rõ những gì mà Trình Tố Vi biết hiện giờ chỉ mới là một nửa sự thật thôi. Nhưng má Lí lại không như vậy, ngoài ngạc nhiên ra thì còn bắt đầu nhìn Tô Vận với cái nhìn kinh hãi.

Nghe Hàn Tiềm báo cáo về công việc, Tô Vận cũng phải tạm gác những dòng suy nghĩ hỗn độn trong đầu hiện giờ sang một bên, cầm lấy chiếc tablet cậu ta đưa, đọc một lượt qua những dãy số trên đó. Vẫn chưa nói gì mà dặn má Lí trước.

- Má Lí, chăm sóc thiếu phu nhân giúp tôi.

Sau đó mới đi sang thư phòng, vừa đi vừa nói với Hàn Tiềm đang đi phía sau.

- Từ bây giờ hãy ngừng tăng vốn điều lệ, kiểm soát những cổ đông sẽ chuyển nhượng cổ phần cho ông ta.

Hàn Tiềm nhận lại chiếc tablet rồi tiếp tục báo cáo.

- Giá cổ phiếu cũng vừa mới ổn định lại, những cổ phiếu B&C đã mua của chúng ta đang được bán ra, bên họ đã có một cổ đông mới của Tô thị.

Tô Vận khẽ nhíu mày, thờ ơ đáp

- Trình Sở Uy?

Hàn Tiềm có chút do dự nhưng vẫn phải báo cáo.

- Là Hứa Vĩ Thành.

Nghe cái tên này, Tô Vận tuy có chút ngạc nhiên nhưng cười nhạo lại nhiều hơn. Xem ra mối quan hệ giữa Trình gia và Hứa Vĩ Thành thật sự rất tốt.

Đứng trước bàn làm việc của Tô Vận, báo cáo xong rồi mà Hàn Tiềm vẫn còn chưa lui thì chắc là có điều muốn hỏi rồi.

Tô Vận cũng rất dễ dàng nhận ra điều đó, hắn vừa đọc mấy tập văn kiện trên bàn vừa cho phép.

- Cậu muốn hỏi gì?

Hàn Tiềm ngập ngừng một lúc rồi cũng thử hỏi.

- Anh đã mất rất nhiều công sức mới loại được lão gia ra khỏi Tô thị, tại sao lại để ông ấy quay lại chứ? Như vậy không phải có thể gây khó khăn cho anh sao?

Câu hỏi tương tự như vậy hay những người cùng thắc mắc điều này không phải chỉ có một hai người mà bất cứ ai nhìn vào cũng không thể hiểu được, không phải hắn đang tự lấy dây buộc chân mình sao? Lí do thì chỉ có hắn mới biết, nếu không phải đem lại lợi ích cho bản thân hắn và Tô thị thì đương nhiên hắn sẽ không làm những chuyện vô nghĩa như vậy được.