Hai mắt Tô Hạ Nhiên nhìn người đàn ông không chớp, sau đó lại rơi vào trầm tư, hai tay cô giữ chặt túi xách, cô nên làm gì mới đúng đây? Cô chưa bao giờ muốn mọi chuyện lại đi đến mức này cả, Tô Vận và Tô Nhiếp Minh trở mặt thành thù là điều mà cô không bao giờ mong muốn, bốn năm trước khi Tô Nhiếp Minh chia rẻ Tô Vận và Trình Tố Vi không một ngày mà cô không cầu nguyện cha mình sẽ biết lúc nên dừng lại, nhưng rốt cuộc thì sau bốn năm ông ta không những không dừng tay mà còn tàn ác hơn nữa, La Mục Nhiễm cũng theo sự thao túng của ông ta mà làm những việc không thể tha thứ được.
- Mẫn Quan ca, nếu bây giờ em giúp bà ấy thì không phải sẽ có lỗi với Vi Vi và anh hai sao?
Mẫn Quan có chút đau lòng nhìn người phụ nữ của mình, anh nắm lấy một tay của cô, ánh mắt chân thành nhìn cô mà nói.
- Em hãy làm những gì mà trái tim em mách bảo, đừng để chuyện đáng tiếc xảy ra khiến em phải hối hận sau này. Hãy chỉ nghĩ bà ấy là mẹ của em thôi, tiểu Nhiên, em đã làm rất tốt rồi, em không phải Đấng cứu thế nên đừng mãi dằn vặt như vậy, em có quyền lựa chọn của em, và anh luôn ủng hộ lựa chọn em đưa ra. Vận đã có thể bảo vệ được người phụ nữ của cậu ta rồi, bây giờ không còn giống bốn năm trước nữa đâu.
Nghe vậy, Tô Hạ Nhiên cũng đã tự tin đưa ra quyết định của mình rồi. Cô gật đầu mỉm cười, sau đó mở cửa chuẩn bị bước xuống xe. Nhưng cô vừa đi vào đến phòng khách thì cô nhìn thấy quản gia hoảng hốt gọi người hầu trong nhà, trong lời của quản gia chính là La Mục Nhiễm nằm trong phòng đã biến mất rồi. Cô vội chặn quản gia lại hỏi rõ mọi chuyện.
- Bác An, đã xảy ra chuyện gì với mẹ cháu vậy?
Quản gia An sốt ruột đến tay chân đã run bần bật, vừa khóc vừa kể lại mọi chuyện
- Sáng nay tôi vẫn còn vào thăm phu nhân nhưng mới vừa rồi tôi vào phòng thì đã không nhìn thấy phu nhân nữa, bà ấy, bà ấy không thể tự mình ra ngoài được, nhất định là có người đã lén vào phòng đưa bà ấy đi. Rốt cuộc là ai đã bắt cóc phu nhân chứ?
Tô Hạ Nhiên nghe xong thì không khỏi sững người ra mất mấy giây, có thể hiểu rõ kết cấu biệt thự Tô gia đưa La Mục Nhiễm đi mà không bị phát hiện thì nhất định phải là người quen thuộc với La Mục Nhiễm hoặc người của Tô gia rồi, vậy thì ngoài Tô Vận ra thì còn có thể là ai chứ?
Nghĩ rồi, cô lấy điện thoại ra gọi cho Tô Vận.
....................................
Công viên vùng ngoại ô thành phố là một địa điểm dã ngoại lí tưởng cho những cặp tình nhân, gia đình, bạn bè...
Cả công viên đều được phủ bằng những bãi bỏ xanh mượt, rất nhiều loại hoa thân gỗ được trồng xung quanh vừa đem đến đầy đủ màu sắc cho nơi này vừa tạo ra một không gian nghỉ ngơi lí tưởng,
Ở đây còn có nhiều hoạt động giải trí từ thể thao đến nghệ thuật, nhìn đâu cũng sẽ thấy yên bình, những đứa trẻ tập đi xe đạp, những đôi vợ chồng già cùng nhau đi dạo, những lớp học vẽ tượng, những lớp học nhạc trải đầy khắp nơi...
Một chiếc thảm lớn trải bên gốc cây hoa tử đằng, trên tấm thảm xếp đầy đồ ăn, trái cây, bánh kẹo. Trình Tố Vi nằm trên đùi của Tô Vận đọc sách, còn được hắn lấy đồ ăn cho.
- Vận, anh có nghĩa chúng ta sẽ giống với Bạch Nương Tử và Hứa Tiên không?
Đột nhiên cô lại hỏi như vậy khiến Tô Vận có chút bất ngờ, hắn nghiêng người nhìn nội dung trong sách mà cô đang đọc, có lẽ là vì đang đặt quá nhiều cảm xúc vào câu chuyện, hoặc là cô đang mượn câu chuyện này để nói về cảm giác bất an trong lòng. Hắn có chút trầm tư nhưng cũng không thể hiện ra bên ngoài, tiếp tục lấy một quả anh đào bỏ vào miệng cho cô ăn, sau đó mới nêu quan điểm.
- Nếu không thể có cái kết viên mãn thì chúng ta cũng sẽ không giống như Bạch Tiên Nữ và Hứa Tiên đâu. Mà phải giống với hoàng đế Mộ Dung Hy và Phù hoàng hậu đấy.
Trình Tố Vi nhanh chóng nhả hạt của quả anh đào từ miệng ra, vừa nuốt xong liền hỏi ngược lại.
- Hoàng đế Mộ Dung Hy và Phù hoàng hậu? Tại sao chứ?
Tô Vận lấy lại quyển sách trong tay cô và để qua một bên, vừa vuốt tóc của cô vừa giải thích
- Bởi vì anh sẽ không để những kẻ đã chia rẻ chúng ta, hãm hại em được sống. Anh sẽ chôn bọn họ theo em.
Đôi mắt xinh đẹp của Trình Tố Vi vì kinh ngạc mà trợn tròn nhìn lên khuôn mặt góc cạnh của người đàn ông ở trên, vừa lắc đầu vừa nói.
- Câu chuyện đâu phải như vậy, anh đang bóp méo ý nghĩa đấy.
Câu trả lời của làm Tô Vận không phục nên liền phản bác.
- Anh muốn vậy thì sẽ là như vậy đấy. Nếu không đúng thì anh sẽ thay đổi câu chuyện, chính là thay đổi cái kết của chúng ta.
Trình Tố Vi cũng không chịu thua, nhưng đang định nêu quan điểm của mình thì liền bị hắn khóa chặt môi bằng môi của hắn, một quả nho từ miệng hắn nhẹ nhàng chuyển vào miệng của cô. Còn nợ một nụ cười đắc ý nữa, ngón tay quệt nhẹ môi đỏ hồng của cô, dịu giọng nói.
- Chính là thay đổi như thế đấy!
Gương mặt Trình Tố Vi đã trở nên đỏ ửng như trái cà chua chín, một tay đánh nhẹ vào ngực của hắn
- Không sợ người ta cười sao?
Nhưng tên mặt dày nghe vậy thì càng lấy làm đắc ý hơn, đưa tay giúp cô lau đi một ít nước nho dính bên khóe môi xong lại đưa ngón tay đó lên miệng của mình liếm đi, hành động này thật sự không thể không khiến người khác suy nghĩ khác đi. Hắn lại cúi xuống hôn lên môi cô lần nữa, buông ra rồi nói.
- Chỉ có người ghen tị mới cười đấy.
Bàn tay to lớn chai sạn của người đàn ông vẫn luôn duy trì những cử chỉ nhỏ nhặt nhất, không phải vuốt má trắng hồng mịn màn của Trình Tố Vi thì cũng là xoa đầu, véo mũi cô. Hai người bốn mắt nhìn nhau say đắm, Tô Vận lại cúi thấp đầu xuống, hai đầu mũi chạm nhau, trán đụng trán vô cùng thân mật.
Đến khi Trình Tố Vi cất tiếng mới phá vỡ không khí đầy ngọt ngào giữa hai người.
- Em muốn uống nước!
Tô Vận phì cười, búng nhẹ trán cô một cái mới xoay người lấy nước cho cô, nhưng nước ở ngoài đã hết nên hắn đành phải lấy trong túi đồ, cũng đồng thời nhìn thấy điện thoại có thông báo tin nhắn và cuộc gọi nhỡ, hắn tiện tay mở ra xem thì thấy tất cả ba mươi cuộc gọi nhỡ từ Tô Hạ Nhiên, còn cả tin nhắn với nội dung La Mục Nhiễm đã biến mất và đang nghi ngờ hắn chính là người đã đưa bà ta đi.
Trình Tố Vi thấy hắn nhìn vào điện thoại mà trầm mặc như vậy liền đến gần hỏi.
- Đã xảy ra chuyện gì sao?
Vì không muốn cô phải lo lắng những chuyện này nên Tô Vận đã lắc đầu trấn an cô
- Không có gì đâu, chỉ là công ty xảy ra chút chuyện, bây giờ anh phải đi xử lý gấp, anh sẽ gọi Hàn Tiềm đưa em về.
Thấy cô không nghi ngờ gì và gật đầu, hắn cũng cười an ủi rồi gọi Hàn Tiềm đến.
Sau khi Trình Tố Vi đã lên xe an toàn và rời đi rồi, Tô Vận mới gọi lại cho Tô Hạ Nhiên, trong lúc đợi cô bắt máy thì hắn cũng đi lấy xe.
.......................................
Trong một căn phòng với ánh đèn màu vàng mờ ảo, La Mục Nhiễm vẫn nằm bất động trên giường, có điều là bây giờ bà ta đã có thể nói được bình thường rồi. Ánh mắt của bà ta từ đầu đến cuối vẫn luôn hướng về phía người đàn ông đang đứng bên cửa sổ kia, vì đèn của căn phòng này không đủ sáng và anh ta còn đưa lưng về phía bà ta, cộng với việc bà ta chỉ nằm bất động như vậy nên hoàn toàn không thể nhìn rõ khuôn mặt anh ta. Mà điều duy nhất bà ta biết là anh ta chính là con ruột của bà ta với Tô Nhiếp Minh, chính là đứa con đã chết từ lúc mới sinh ra của bà ta trong lời nói của Tô Vận, đây cũng chính là lí do bà ta có thể nói được, vì quá kích động khi gặp lại con ruột, cũng là đứa con mà tưởng rằng thật sự đã chết.
- Con ghét ta đến vậy sao? Không thể để ta nhìn mặt con?
Người đàn ông đó vẫn đứng như vậy, một tay đút vào túi quần, một tay kẹp điếu thuốc đang cháy, vẫn lạnh nhạt nói
- Đây là sự khoan dung cuối cùng tôi có thể cho bà. Mặc dù bà đã làm sai nhưng bà vẫn là người sinh ra tôi, cho nên tôi mới đưa bà về đây, nếu bà muốn tôi cứu ông ta thì tôi cũng có thể suy nghĩ lại. Vì tôi vẫn đang rất phân vân, ông ta luôn độc chiếm Tô thị, Tô Vận phải làm con chó của ông ta hơn hai mươi năm mới có cơ hội ngóc đầu dậy, liệu ông ta sẽ lại trở thành trướng ngại vật của tôi không?
La Mục Nhiễm nước mắt lưng tròng nhìn bóng lưng của con trai, gật đầu rồi lại lắc đầu
- Hãy cứu ông ấy, ông ấy vẫn là cha của con mà, coi như mẹ cầu xin con, xin con hãy cứu ông ấy.
Người đàn ông đó nghe xong thì trầm tư một lúc nhưng cũng gật đầu.
- Ok, nếu bà đã nhờ thì tôi cũng không thể từ chối.
Nghe được lời này, La Mục Nhiễm cũng có thể nhẹ lòng hơn rồi, nhưng vẫn còn một chuyện bà ta không hiểu.
- Con đã đưa ta về đây rồi nhưng tại sao không thể cho ta bước xuống giường chứ?
Người đàn ông có chút không vui nhắc lại
- Bà vẫn không hiểu lời tôi nói sao? Vì bà cần phải trả giá cho những gì bà đã làm.
Nói dứt lời thì anh ta cũng xoay người bước ra khỏi căn phòng, La Mục Nhiễm vô vọng nằm trên giường nhìn về phía cánh cửa đang đóng lại, chỉ nghe anh ta căn dặn thuộc hạ và quản gia chăm sóc lẫn canh chừng cẩn thận. Rốt cuộc thì đứa con thất lạc này cũng hận bà ta và Tô Nhiếp Minh, vì đã bị bỏ rơi mà để Tô Vận thay thế vị trí của anh ta? Tô Vận, bà ta chợt lại thấy nhớ đứa con mình đã nuôi nấng này.....
..............................................
Tô Vận vừa đến quán café ttheo địa chỉ Tô Hạ Nhiên gửi thì cô em gái này của hắn đã vội vã chạy ra đón, theo sau cô chính là Mẫn Quan
- Bà ta thật sự đã biến mất?
Tô Hạ Nhiên lo lắng đến sắp phát khóc, hai tay run rẩy phát níu chặt quai túi xách mới giữ được bình tĩnh mà kể lại.
- Em đã kiểm tra từ phòng của mẹ đến các phòng khác, cũng đã kiểm tra lại toàn bộ biệt thự, hệ thống camera thì rất lạ, giống như bị cắt mất đoạn mẹ biến mất vậy. Em đã nghĩ anh là người đưa mẹ đi...
Tô Vận lắc đầu chán nản.
- Nếu là anh đưa đi thì không cần phải lén lút vậy đâu.
Mẫn Quan đứng bên cạnh đỡ Tô Hạ Nhiên, cũng là để trấn an cô bình tĩnh hơn giữa lúc này. Cũng hỏi Tô Vận
- Chắc cậu sẽ tìm ra ngay thôi chứ?
Tô Vận hình như đang suy nghĩ gì đó, chậm rãi gật đầu.
- Không phải Tô Nhiếp Minh thì chắc chắn là kẻ muốn chống dối với tớ nữa đây.
Thật sự không ai biết hắn đang suy tính điều gì nhưng ánh mắt lại đậm mùi chết chóc, nụ cười lạnh cả sống lưng.
..........................................
Về đến Vịnh Uyên Ương, Trình Tố Vi từ bãi đỗ xe đi vào, vừa đến cửa lớn thì điện thoại thông báo nhận được tin nhắn, cô tò mò mở ra xem, đây là một số lạ với nội dung tin nhắn "Mau rời khỏi hắn ta nếu không tôi sẽ giết hắn", cô chẳng mấy quan tâm đến những tin nhắn nặc danh như vậy, hình như cũng tương tự với tin nhắn lần trước cô nhận được, có lẽ là ai đang bày ra trò đùa ác ý này mà thôi. Tắt điện thoại đi, cô lại bình thản đi vào nhà, đi lên phòng của mình.
Nhưng khi cô vừa mới ngã lưng xuống giường và ném điện thoại sang một bên thì lại lần nữa nhận được tin nhắn từ số lạ vừa rồi, nội dung lần này chính là ảnh chụp lúc cô và Tô Vận đang đi dã ngoại, còn những tấm ảnh sau chính là ảnh chụp lại cô từ lúc ra khỏi xe đến lúc vào phòng. Bây giờ cô mới ý thức được kẻ đó không hề đùa, có lẽ hắn đang ở rất gần cô, ngay bên ngoài cửa thôi. Hai tay Trình Tố Vi đã ướt đẫm mồ hôi, run lẩy bẩy đến mức suýt nữa không thể cầm nổi điện thoại, đôi mắt to tròn luôn cảnh giác nhìn xung quanh, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ đó chính là gọi cho Tô Vận. Nhưng hình như kẻ đó đã đoán được ý định của cô, tiếp tục gửi cho cô một tin nhắn cảnh cáo.
- Nếu cô dám gọi cho hắn thì tôi sẽ lập tức lấy mạng của hắn.
Để chứng minh rằng đây không phải lời nói đùa, kẻ đó lại tiếp tục gửi cho cô xe của Tô Vận đang chạy qua một đoạn giao lộ, với góc quay đoạn video này thì chính là đang chạy từ đoạn giao với đoạn đường mà Tô Vận đi thẳng.
Từng sợi dây thần kinh của Trình Tố Vi đã trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết, cô điên cuồng gọi vào số lạ đó nhưng đầu dây bên kia cũng liên tục từ chối.
Ầm! Ầm! Ầm!
Đột nhiên từ bên ngoài cửa phòng truyền đến âm thanh va đập rất lớn và dồn dập, Trình Tố Vi sợ đến mặt mũi tái mét, hơi thở gấp gáp, cô ngồi phịch xuống sàn, nép mình vào góc giường, tay vẫn cầm điện thoại đồng thời hai tay bịt chặt tai và hét lớn.
- Aaaaaa!!!!!
Ngay lập tức cửa phòng bị đẩy ra, Trình Tố Vi hoảng sợ rụt người lại, cũng gục đầu xuống không dám nhìn. Nhưng người đi vào là má Lí, hai cô người hầu và hai tên cảnh vệ. Nhìn thiếu phu nhân hoảng loạn còn la hét như vậy tất cả đều không khỏi bất ngờ.
- Thiếu phu nhân, đã xảy ra chuyện gì sao?
Nghe giọng của má Lí Trình Tố Vi lúc này mới dám ngẩng đầu lên, cô hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, mặc dù giọng vẫn còn run nhưng vẫn nói với hai tên cảnh vệ.
- Kiểm tra giúp tôi có phải đã có kẻ lạ đột nhập không?
Hai tên cảnh vệ nghe xong sắc mặt cũng trở nên khẩn trương, liền cúi đầu nhận lệnh rồi đi kiểm tra.
Má Lí không chỉ hết lo lắng mà nghe xong lệnh của cô thì càng thêm lo lắng hơn nữa.
- Thiếu phu nhân, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?
Đã bình tĩnh hơn một chút nên Trình Tố Vi cũng không giấu diếm mà kể lại chuyện vừa xảy ra.
- Vừa rồi có người đã gửi tin nhắn đe dọa cho cháu, còn có tiếng đập cửa bên ngoài nữa...
Má Lí và hai cô người hầu nghe xong thì không khỏi bất ngờ lẫn khó hiểu, một cô trong đó lên tiếng đính chính
- Thiếu phu nhân, vừa rồi bọn em còn lau hành lang bên ngoài nhưng đâu thấy ai đến gần cửa phòng của chị đâu ạ, làm sao có tiếng đập cửa chứ...
Để Trình Tố Vi không phải hoảng sợ hơn nữa, má Lí liền ra ám hiệu cho cô người hầu im lặng, sau đó thì trấn an cô bình tĩnh lại.
- Có lẽ do cháu mệt quá nên sinh ra ảo giác thôi, để bác gọi bác sĩ đến.
Trình Tố Vi cũng hy vọng mọi chuyện chỉ là nhầm lẫn thôi, cô gật gật đầu rồi lên giường ngồi. Như vậy má Lí cũng yên tâm cùng hai cô người hầu đi ra ngoài.
.....................................
Nhận được tin về chuyện Trình Tố Vi ở Vịnh Uyên Ương, Tô Vận đang ở phòng làm việc ký văn kiện đã gấp gáp cầm áo khoác và nói với Hàn Tiềm.
- Mau đi lấy đi xe, tôi phải về Vịnh Uyên Ương ngay.
Hàn Tiềm gật đầu nhận lệnh và nhanh chóng đi chuẩn bị.
Bước chân của Tô Vận rất vội vã, nhưng khi hắn đến đại sảnh thì lại gặp Đường Nhã Tịnh đang nài nỉ nhân viên lễ tân cho cô ta lên gặp hắn.
Đường Nhã Tịnh cũng kịp nhìn thấy hắn nên liền chạy ra chặn đường hắn.
- Vận, anh có thể nói chuyện với em một lát không? Chí một lát thôi mà.
Đương nhiên Tô Vận sẽ không đồng ý với cô ta rồi, lạnh lùng nói một câu.
- Tôi với cô không còn gì để nói cả, Tịnh Tịnh, không lẽ cô vẫn chưa hiểu được tình hình hiện tại sao?
Đang rất sốt ruột vì Trình Tố Vi ở nhà mà bây giờ còn bị người đàn bà này chặn đường nữa, hắn sắp mất hết kiên nhẫn rồi. Hắn cố tình né cô ta để đi sang hướng khác nhưng vẫn bị cô ta chặn lại.
- Vận, chuyện hôn lễ anh không thể vô trách nhiệm với em được. Dù sao em cũng là bác sĩ hàng đầu của Trung Quốc, nếu anh cứ như vậy mà phủi bỏ trách nhiệm thì thể diện và hình ảnh của em cũng bị anh hủy hoại rồi. Hơn nữa, anh không yêu em nữa thì cũng nên nghĩ đến khoảng thời gian chúng ta bên nhau chứ....
Tô Vận nghe cô ta nói vậy cũng chỉ còn có thể miễn cưỡng nghe cô ta nói, hắn vừa nhìn đồng hồ vừa nhắc.
- Cô có năm phút, muốn gì thì nói nhanh đi, tôi đang rất bận.
Ánh mắt Đường Nhã Tịnh sẹt qua một tia đau thương nhưng rất nhanh đã gạt đi, nghiêm túc đưa ra lời đề nghị của mình.
- Em muốn anh mở một cuộc họp báo, không cần nói gì nhiều đâu, chỉ cần xin lỗi em công khai trước truyền thông. Sau đó em sẽ không phiền đến anh và Trình Tố Vi nữa.
Nghe qua có vẻ rất đơn giản, nghĩ lại chuyện ở hôn lễ thì Tô Vận làm vậy đối với cô ta cũng có phần hơi quá, nên hắn suy nghĩ một lúc rồi cũng đồng ý.
- Được thôi, chi tiết cụ thể cô cứ trao đổi với Hàn Tiềm.
Nói xong thì hắn cũng dứt khoát xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng quen thuộc của người đàn ông, trái tim Đường Nhã Tịnh lại lần nữa vỡ vụn thành từng mảnh, cô ta nhếch môi nở một nụ cười châm biếm. Hóa ra Trình Tố Vi trong lòng hắn lại quan trọng đến như vậy sao?
..............................................
Sau khi bị Tô Vận cướp hết tất cả, tưởng rằng Tô Nhiếp Minh sẽ không thể chịu được đả kích này mà tự sát, nhưng mọi chuyện lại không phải như vậy, ông ta đang tận hưởng một kỳ nghỉ dưỡng rất thoải mái trên đảo Hawai.
Phong thái rất ung dung, nằm ngắm biển và thưởng thức rượu, xung quanh đều có cảnh vệ, chỉ có thể là ông ta đã có dự tính gì khác rồi nên bây giờ mới thong thả như vậy.
Ông ta đang nhắm mắt dưỡng thần, hưởng thụ những làn gió từ vùng biển cả rộng lớn thì lại có kẻ không lịch sự đến làm phiền.
- Tô lão gia, đã phiền ông nghỉ ngơi rồi.
Không cần nhìn mà chỉ nghe thôi Tô Nhiếp Minh cũng đã đoán được người này là ai rồi, ông ta vẫn nhắm mắt và điềm tĩnh hỏi.
- Lần này ông đến có chuyện gì nữa đây?
Người này chính là một cổ đông trong Tô thị vẫn luôn đứng về phe của Tô Nhiếp Minh, chuyện Tô Vận ngang nhiên cướp đi vị trí chủ tịch của cha hắn lão ta là người phản đối kịch liệt nhất, vì chẳng có tác dụng gì nên suốt mấy ngày qua ông ta đã chạy khắp nơi tìm sự giúp đỡ, hòng đưa Tô Nhiếp Minh trở lại Tô thị.
- Đã có hai cổ đông đồng ý chuyển nhượng cổ phần cho ông rồi, tôi đến để ông ký tên xác nhận đấy. Giá trị tổng cộng là 10%, và tôi còn nghe được Tô Vận đang chuẩn bị cho tăng vốn điều lệ, ông phải nắm bắt cơ hội này tăng phần trăm cổ phần trong tay ông lên thì sớm muộn cậu ta cũng bị đá ra khỏi cái ghế chủ tịch Hội đồng quản trị thôi.
Đây quả là một tin tốt đối với Tô Nhiếp Minh, ông ta không chỉ nhanh chóng ngồi dậy mà còn yêu cầu lão cổ đông kia đưa giấy chuyển nhượng cho ông ta ký. Cũng đến lúc kết thúc kỳ nghỉ dưỡng để trở về rồi.
...............................................
Xe vừa vào đến cổng thì Tô Vận đã ra lệnh cho Hàn Tiềm dừng lại để hắn xuống. Vội hơn cả sắp hết giờ đi thi đại học, bước chân của hắn gấp gáp, rất nhanh đã lên đến phòng, nhìn thấy vợ mình đang nằm trên giường vừa uống hết một ly sữa người hầu đưa, hắn cố gắng trấn an lại bản thân bước đến ngồi xuống giường, đối diện với cô.
- Vi, em không sao chứ?
Vừa hỏi hắn vừa lấy tay đặt lên trán của cô kiểm tra, còn giúp cô vén mấy sợi tóc che trước mặt ra sau tai.
Trình Tố Vi nhìn thấy sự sợ hãi và dáng vẻ lo lắng của người đàn ông thì Trình Tố Vi đã lấy lại được bình tĩnh rất nhiều rồi, chính xác hơn chính là cảm thấy hạnh phúc và ấm áp vì hắn đã rất lo lắng cho cô, còn bỏ cả công việc để chạy về đây với cô nữa..
- Vận, em không sao, chỉ là hoảng sợ một chút thôi, bác sĩ vừa cho em một ít thuốc an thần rồi, em nghỉ ngơi một chút sẽ ổn thôi.
Cô cười dịu dàng, nắm lấy tay hắn đặt lên má của mình.
Tô Vận thấy sắc mặt cô cũng khá ổn nên mới yên tâm gật đầu.
Sợ hắn vẫn lo lắng nên Trình Tố Vi còn cố tình trêu hắn
- Xem anh lo lắng chưa kìa? Em thật sự không sao nữa mà, chỉ là bây giờ em buồn ngủ quá, ông xã à, anh vui lòng ra ngoài được không?
Má Lí bên cạnh cũng khuyên Tô Vận cùng bọn họ ra ngoài để Trình Tố Vi nghỉ ngơi, ai bảo bọn họ là vợ chồng mới cưới chứ nên trước khi đi hắn không quên đặt một nụ hôn lên trán của Trình Tố Vi.