Không khí trong phòng họp bây giờ có chút quỷ dị và dường như đang có nhiều nguy cơ rình rập, những cổ đông trong công ty từ sớm đã có sự chia phe nhưng vẫn chưa thể hiện ra mặt. Ba mươi phút trước khi cuộc họp bắt đầu, những cổ đông lão thành có mặt đầy đủ dường như là để đấu mắt với đối thủ, cũng chính là đang đợi ứng cử viên của mình xuất hiện. Sau mười lăm phút thì Tô Nhiếp Minh cùng trợ lý đã đi vào, những cổ đông ủng hộ ông ta nhiệt tình đứng lên cúi chào, bên còn lại dù sao cũng thể hiện phép lịch sự cơ bản nên cũng cùng cúi đầu. Nhìn thấy tất cả đều đã có mặt đầy đủ mà chỉ thiếu Tô Vận nên Tô Nhiếp Minh vẫn cố tình lơ đi và cho bắt đầu cuộc họp.
Nhưng khi trợ lý cùng thư ký đang chuẩn bị thì một cổ đông đại diện cho phe chống đối đã lên tiếng ngăn cản.
- Chủ tịch, có thể đợi thêm một chút nữa không? Tô tiên sinh vẫn chưa đến mọi người đều thấy rõ.
Chính câu ngăn cản của vị cổ đông này đã tạo làm cho làn sóng ngầm giữa hai bên có dấu hiệu bùng lên. Tô Nhiếp Minh tỏ thái độ không hài lòng nhìn người vừa phát biểu cùng những người đang ngấm ngầm chống đối lại ông ta.
- Ngay cả thời gian cũng không thể đúng thì còn có thể làm được gì chứ?
Không ngờ ngay sau khi ông ta vừa dứt lời thì giọng điệu lạnh lùng quen thuộc của nam nhân đã truyền đến, phá vỡ bầu không khí lúng túng trong phòng họp.
- Cố chủ tịch, từ khi nào ngài lại quan tâm đến những tiểu tiết này như vậy rồi?
Đương nhiên tất cả những người có mặt trong phòng họp này đều biết người đang nói chính là Tô Vận, cuối cùng thì hắn cũng đến rồi. Nhưng “cố chủ tịch” trong lời nói của hắn lọt vào tai Tô Nhiếp Minh không khác gì là đang cố tình chọc giận ông ta. Liệu hắn có đang tự tin quá sớm rồi không đây?
Tô Nhiếp Minh nhìn đứa “con trai” đang cười đầy ẩn ý trước mặt, chỉ ném cho hắn một cái hừ nhẹ mà không nói gì, trực tiếp bảo thư ký cho bắt đầu cuộc họp.
Mà thái độ biểu hiện này của Tô Nhiếp Minh lại chẳng hề ảnh hưởng gì đến tâm trạng của Tô Vận, ngược lại hắn còn thêm hào hứng mong đợi trò vui sắp diễn ra. Tất cả đều đã được hắn chuẩn bị rất kỹ lưỡng rồi.
Cuộc họp đang chuẩn bị bắt đầu thì hai phe cổ đông lại tiếp tục đấu đá ngầm với nhau, mà hai ứng cử viên của hai bên cũng đang dùng ánh mắt nảy lửa nhìn đối phương. Chỉ là thái độ lại rất khác nhau, Tô Nhiếp Minh hậm hực tức giận đến đâu thì Tô Vận thản nhiên nhàn nhã đến đó. Hắn ung dung ngồi trên ghế, hai chân vắt lên bàn như thường ngày, trên tay vẫn đang bận rộn lắp ráp từng mảng màu trong khối rubik. Nhìn giống như là đi xem kịch hơn là đi họp.
Những cổ đông có mặt trong phòng họp đều ngạc nhiên nhìn hắn, dù là phe chống đối hay phe ủng hộ cũng cảm thấy khó hiểu trước thái độ dửng dưng không nên có của một Tổng giám đốc.
Tô Nhiếp Minh vẫn chẳng hề quan tâm đến những hành động kia của Tô Vận, ông ta cũng chỉ cho rằng hắn cũng chỉ là đang làm loạn như thường ngày mà thôi, tiếp tục lờ đi mà đứng lên phát biểu khai mạc phiên họp. Nhưng lại không ngờ rằng ngay lúc ông ta vừa cất lời thì Tô Vận đang ngồi chơi kia lại giơ tay lên làm động tác buộc dừng.
Trước bao nhiêu ánh mắt ngỡ ngàng, hắn thong thả đứng lên và tuyên bố thêm một chuyện chấn động.
- Cố chủ tịch, ngài không nghe nhầm đâu. Tôi gọi ngài là cố chủ tịch vì bây giờ chủ tịch của Tô thị chính là tôi- Tô Vận!
Tất cả cổ đông dù là phe nào cũng không khỏi há hốc mồm kinh ngạc trước tuyên bố chấn động này, từ kinh ngạc đến nghi ngờ rồi cả phòng họp đều trở nên ồn ào bởi những lời nghi vấn dồn dập. Mà Tô Nhiếp Minh đang đứng trên vị trí chủ trì cuộc họp lúc đầu đúng là hơi kinh ngạc, nhưng sau đó chuyển nhanh sang giận dữ và đến cười nhạo vì ông ta đâu thể tin được những lời hết sức vô lí và hoang đường như vậy, ngược lại càng phẫn nộ lẫn chế giễu trước hành động gây hấn ngu ngốc của “con trai”.
Trước bao nhiêu sự hoài nghi, ngờ vực thì Tô Vận cũng không lấy gì làm lạ, vẫn điềm nhiên ứng phó vì tất cả những điều này hắn cũng đã đều dự tính được hết cả rồi. Hắn đưa tay ra hiệu cho Hàn Tiềm đem lên một tập tài liệu, động tác rất nhã nhặn đẩy tập hồ sơ trượt trên mặt bàn, lực tay rất chính xác vừa dừng đúng cạnh bàn của Tô Nhiếp Minh. Còn tặng kèm một động tác mời rất ưu nhã.
Tô Nhiếp Minh vừa mở tập hồ sơ kia ra thì cũng đồng thời Tô Vận giải thích rõ mọi chuyện với tất cả cổ đông lẫn ông ta.
- Cố chủ tịch đã chính tay ký giấy chuyển nhượng toàn bộ cổ phần cho tôi, đồng thời cũng đề cử tôi vào vị trí chủ tịch Hội đồng quản trị của Tô thị. 40% cổ phần mà cố chủ tịch đã chuyển nhượng cho tôi, cộng với 20% cổ phần của tôi trong Tô thị, có lẽ các vị đã thấy rõ ai đang nắm giữ số cổ phần nhiều nhất rồi nhỉ?
Những cổ đông ủng hộ Tô Vận mặc dù khá bất ngờ nhưng bây giờ thắng thua đã rõ, bọn họ cũng đã ủng hộ ra mặt. Còn những cổ đông của phe đối lập đang dần rơi vào trạng thái hỗn loạn, lưỡng lự.
Mà bên này sắc mặt Tô Nhiếp Minh hiện giờ thật sự trông rất khó coi, ngoài sự phẫn nộ từ đầu đến giờ chỉ có tăng lên thì ông ta còn đang trong tình thế hoang mang, không thể tin nổi vào mắt mình, phẫn nộ ném tất cả những tài liệu kia xuống bàn, quát to.
- Tất cả đều là giả! Đây chỉ là do mày tự làm ra mà thôi. Tao không hề ký vào những tờ giấy này, càng không có chuyện sẽ chuyển nhượng cổ phần cho mày.
Nhưng Tô Vận lại lắc đầu ra vẻ vô tội, xua tay và trả lời.
- Chữ ký của ông mà ông cũng không thể nhớ nổi? Ngay cả bản thân đã ký giấy chuyển nhượng rồi nhưng vẫn quên mất mà đến đây ngồi nhầm chỗ của tôi? Cố chủ tịch, sức khỏe của ông có lẽ ngày càng nghiêm trọng hơn rồi.
Thật sự thì Tô Nhiếp Minh vẫn không thể nào nhớ được là mình đã ký giấy chuyển nhượng này khi nào cả, nhưng chữ ký trên đó đích thị là của ông ta, nếu vậy thì chỉ còn một khả năng duy nhất đó chính là ông ta đã bị lừa ký tên. Nhìn một lượt những người theo Tô Vận trong phòng họp này, ánh mắt ông ta dừng lại trên người Hàn Tiềm. Vì ông ta đã từng ký vội một tập hồ sơ mà cậu ta đưa trong lúc gấp gáp đi đến ngân hàng, nhưng sau khi đến đó thì lại xác nhận lại cuộc gọi ông ta đã nhận được trước đó có sự nhầm lẫn, khi đó ông ta cũng không quá để ý đến vấn đề đó. Nhưng bây giờ một tờ giấy chuyển nhượng cổ phần lại xuất hiện ngay trước mắt ông ta như vậy thì nhìn lại tất cả đều là kế hoạch mà Tô Vận đã dựng nên, còn trộm cả con dấu của ông ta đóng vào.
- Mày nghĩ chỉ với tờ giấy này đã có thể lấy được vị trí của tao? Mày không có tư cách ngồi vào vị trí này.
Tô Nhiếp Minh càng kích động thì Tô Vận càng hả hê, hắn bước từng bước vững chãi đến trước mặt ông ta, còn nở một nụ cười trào phúng, cố tình khiêu khích.
- Dáng vẻ của kẻ thua cuộc thì ra là vậy sao?
Sau đó còn ghé sát môi vào tai ông ta nói thêm vài câu.
- “Cha” kính mến, bây giờ tất cả quyền lực của Tô gia lẫn Tô thì đều đã nằm trong tay tôi rồi đấy. Ông nghĩ tôi vẫn còn là con chó luôn vẫy đuôi dưới chân ông? Hôm nay Tô Nhiếp Minh ông đã hoàn toàn knock out rồi, tôi không tiễn!
Thái độ của những cổ đông khi đọc hết nội dung lẫn chữ ký trong tờ giấy chuyển nhượng đều thay đổi hẳn, số lượng cổ đông ủng hộ Tô Vận đã tăng thêm, ngoài ra chỉ còn vài người trung lập, giấy trắng mực đen đã rõ ràng như vậy, còn có cả con dấu riêng nữa, cộng thêm nghi ngờ về sức khỏe của Tô Nhiếp Minh mà Tô Vận vừa nói thì số cổ đông ủng hộ ông ta chỉ còn hai người.
Tình hình hiện giờ nếu Tô Nhiếp Minh vẫn cố gắng đấu với Tô Vận thì chẳng khác nào đào hố chôn mình. Ông ta không muốn mất mặt thêm nữa nên đã cố gắng kìm nén cơn cuồng phong trong người, hậm hực bỏ ra ngoài trước khi bị cảnh vệ lôi đi trước mặt bao nhiêu người. Nhưng đây không phải là kết thúc, mà mới chỉ vừa bắt đầu mà thôi.
…………………………….
Vừa tỉnh lại thì Trình Dân đã thấy mình ở một nơi hoàn toàn xa lạ, nhìn khắp căn phòng lại chẳng thấy ai, cảm giác đau nhức từ những vết thương trên người đã kéo anh bước xuống giường. Cửa phòng đã bị khóa, vậy có được xem là đang bị bắt cóc không đây?
Tiếp theo anh liền tìm ngay điện thoại của mình, nhưng đã lục tung cả căn phòng này lên vẫn không thấy điện thoại của mình đâu cả. Anh biết chắc chắn kẻ nhốt mình ở đây là Tô Vận nên càng thấy sốt ruột hơn nữa, không biết hắn đã đưa Trình Tố Vi đi đâu rồi, cô có gặp chuyện gì ngoài ý muốn không.
Cảm giác bất an lẫn lo lắng trong lòng đã thôi thúc anh đập cửa không ngừng, lực càng lúc càng tăng lên. Đồng thời gọi to ra bên ngoài.
- Tô Vận, tôi biết là anh đang dở trò. Mau mở cửa ra đi, tôi muốn nói chuyện trực tiếp với anh.
Vẫn chẳng có ai trả lời hay bất kỳ một động tĩnh nào, nhưng anh biết những tên đang theo dõi anh qua camera đã nghe và nhìn thấy được hết, chỉ là bọn họ không muốn thả anh ra thôi. Dừng một lát, anh lại tiếp tục vừa đập cửa vừa gọi to lại lần nữa.
- Gọi ông chủ của các anh đến đây gặp tôi ngay. Không phải các anh đang nghe hết rồi sao?
Kết quả lần này cũng giống lần trước, vẫn là không có ai trả lời. Nhưng khi anh vừa định gọi lần thứ ba thì cánh cửa đã mở ra và có hai tên thuộc hạ bước vào, tên đi trước nói với anh.
- Giờ anh có thể đi rồi. Nhưng nếu anh dám đến tìm Tô tiên sinh để gây chuyện nữa thì sẽ không dễ dàng như lần này đâu.
Nói xong anh ta ra hiệu cho tên đi cùng trả lại điện thoại cho Trình Dân.
Vẻ mặt của Trình Dân lộ rõ sự bực tức, cầm lại điện thoại và lớn tiếng chửi.
- Bớt nói nhảm đi, tôi còn phải dẫn Vi Vi về nữa. Bảo Tô Vận trả em gái lại cho tôi ngay.
Nhưng hai tên thuộc hạ kia lại cười khẩy một cái, vô cùng bình thản thông báo.
- Không có lệnh của Tô tiên sinh thì bất cứ ai cũng không thể đưa thiếu phu nhân đi. Nếu anh còn tiếp tục ngoan cố thì đừng trách chúng tôi.
Không chỉ đơn giản là cảnh cáo mà đám cảnh vệ phía sau đã vào vị trí sẵn sàng, chỉ đợi lệnh là sẽ cùng vây lấy Trình Dân mà tấn công. Đương nhiên anh nhận ra điều này nên cũng không dám hành động lỗ mạng, nếu không cẩn thận có thể sẽ ảnh hưởng đến cả Trình Tố Vi và cha mẹ anh, đành nhân nhượng vài phần trước vậy.
…………………………………
Hai người phụ nữ đối diện nhau bằng hai đôi mắt rực lửa và đầy phẫn nộ.
Sau cú sốc trong buổi lễ đính hôn, tinh thần của Đường Nhã Tịnh vẫn chưa thể ổn định lại hoàn toàn, trong đầu cô ta chỉ mãi lặp đi lặp lại một ý niệm duy nhất chính là xem Trình Tố Vi là kẻ thù lớn nhất của mình, tất cả những phẫn uất trong lòng đều dồn lên hết vào người cô. Vì tinh thần vẫn chưa ổn định nên Đường Nhã Tịnh tạm thời chưa thế đến bệnh viện làm việc, cũng là nhằm trốn đám phóng viên đang vây kín dưới chung cư chờ cô ta xuất hiện là sẽ lập tức hỏi không ngừng, chuyện này đã tạo nên một làn sóng rất lớn nên khó mà lặn xuống trong một ngày hai ngày được. Nhưng chuông cửa nhà cô ta lại có người nhấn, tưởng rằng là cha mẹ lại đến, không nghĩ là Trình Tố Vi lại tìm đến tận cửa, là tự đến để xin lỗi sao?
Nhưng hình như không phải như vậy, Trình Tố Vi từ đầu đến cuối vẫn chưa nói câu nào nhưng lại nhìn cô ả trước mặt không khác gì kẻ thù truyền kiếp, ánh mắt sắc bén tràn ngập chết chóc, có lẽ Đường Nhã Tịnh có nằm mơ cũng không nghĩ rằng cô đã biết chuyện ác cô ta làm nên mới tìm đến đây. Còn không có một chút tội lỗi, ngược lại còn xem cô như kẻ đã mắc nợ cô ta?
- Cô phá hỏng hôn lễ của tôi, còn ở trước mặt cả thế giới ngang nhiên cướp đi vị hôn phu của tôi, bây giờ cô vẫn còn mặt mũi để đến gặp tôi nữa sao? Trình Tố Vi, cô đúng là con hồ ly tinh không biết xấu hổ mà.
Đối diện với những lời chất vấn cô cô ta, Trình Tố Vi không những vẫn rất thản nhiên mà còn hỏi ngược lại cô ta.
- Xấu hổ? Tôi nghĩ người nên thấy xấu hổ phải là cô mới đúng đấy. Đường Nhã Tịnh, sau khi Vận tỉnh lại cô lừa gạt anh ấy thay thế vị trí của tôi, phản bội anh ấy và quay lại chửi tôi là hồ ly tinh? Tôi nghĩ kẻ hoang tưởng chính là cô đấy!
Tâm tình của Đường Nhã Tịnh vốn vẫn còn kích động sau hôn lễ bị hủy mà bây giờ còn nghe những lời khiêu khích như vậy khiến cô ta càng khó kìm chế được cơn phẫn nộ, điên loạn gào lên.
- Cô im miệng ngay cho tôi! Trình Tố Vi, cô đừng đắc ý quá sớm, ác mộng của cô vẫn còn rất dài đấy. Cô nghĩ Tô Vận là người đàn ông ôn nhu yêu chiều cô sao? Trong người anh ta cũng chảy dòng máu ác quỷ của của Tô Nhiếp Minh mà thôi, anh ta cũng sẵn sàng vứt bỏ cô nếu anh ta không còn cần đến nữa, cô nghĩ mình thắng tôi rồi sao?
Những lời này kẻ ngốc nghe được cũng biết là cô ta đang cố tình chọc giận đối phương, nên Trình Tố Vi đương nhiên là không để cô ta đạt được mục đích rồi, trước khi hỏi tội cô ta cô vẫn không quên trêu ngược lại.
- Cô sỉ nhục chồng tôi trước mặt tôi như vậy thì tôi có thể kiện cô đấy!
Cô thật chất chính là đang cố tình nhấn mạnh lại mối quan hệ hiện giờ giữa cô và Tô Vận, chính là vợ chồng hợp pháp, và đương nhiên điều này chính là một đả kích lớn nhất đối với Đường Nhã Tịnh. Không để cô ta lịp phản ứng, cô đã tiếp tục công kích, dùng chính câu vừa rồi của cô ta để trả lại cho cô ta.
- Ác mộng của cô cũng đã chính thức bắt đầu rồi đấy. Đường Nhã Tịnh, cô cướp đi người tôi yêu nhất, còn tàn nhẫn giết chết đứa con trong bụng tôi, lương tâm cô không có chút cắn rứt nào sao?
Nhắc đến đứa con đã mất cô luôn không thể cầm nổi nước mắt, cô cắn chặt môi run rẩy, môi mỏng bị cắn chặt đến mức suýt rách ra. Hai tay cô nắm chặt cố gắng giữa chặt chút bình tĩnh cuối cùng mà không lao đến bóp cổ kẻ đã giết con mình.
Thật không ngờ rằng khi bị truy cứu như vậy mà Đường Nhã Tịnh không những không có chút áy náy hổ thẹn, ngược lại còn tỏ vẻ rất thoải mái và ung dung. Trong lời nói còn có cả sự chế giễu.
- Tại sao tôi phải cắn rứt trong khi nó đáng chết? Nghiệt chủng trong bụng một ả đàn bà khác lại là con của người đàn ông tôi yêu, sao tôi có thể để nó được sinh ra đây?
Bộp!
Cô ta vừa nói xong thì đã bị một cốc nước dội thẳng vào mặt, Trình Tố Vi tức đến gương mặt đỏ rực, tay cầm chiếc cốc đã cạn nước đặt mạnh trở lại bàn, nghiến chặt răng chậm rãi nói từng chữ.
- Đường Nhã Tịnh, tôi không đến nói với cô những lời này để đợi nghe câu xin lỗi của cô đâu, mà tôi đang cảnh báo trước với cô đấy. Thù giết con tôi nhất định sẽ trả lại cho cô gấp bội.
Nhưng khi Đường Nhã Tịnh nghe được những lời này thì liền cười phá lên, vừa lấy giấy lau đi nước trên mặt vừa nói với giọng điệu cợt nhả.
- Cô nghĩ chỉ có tôi tham gia vào việc này sao?
Đương nhiên Trình Tố Vi đã thừa biết điều này rồi, cô cười lạnh, chống hai tay lên bàn và nhoài người đến gần cô ta, nói vào tai cô ta.
- Bây giờ cái phao duy nhất của cô ở Tô gia đã biến thành người thực vật chỉ sau một đêm rồi. Tôi nghĩ người tiếp theo sẽ là cô đấy, cứ từ từ mà cảm nhận.
Nói xong, cô đứng dậy và cầm lấy túi bước thẳng ra khỏi nhà cô ta.
Đường Nhã Tịnh thật sự đã có chút rùng mình, Tô Vận thật sự có thể ra tay với cả mẹ của hắn sao?
Trình Tố Vi vừa đi khỏi thì chuông cửa lại lần nữa reo lên, Đường Nhã Tịnh lấy lại tinh thần rồi chạy ra mở cửa. Lần này thì là Trương Định Siêu, có vẻ cô ta không hề nhớ được tối hôm qua người đàn ông này đã đến một lần và bị cô ta nhầm tưởng là Tô Vận, cũng đã nghe hết những bí mật cô ta che giấu.
- Trương tổng, hiện giờ tâm trạng tôi không tốt nên không tiện tiếp anh rồi.
Vừa nghe thì đã đủ biết cô ta đang đuổi khéo mình nhưng Trương Định Siêu đã dùng một nụ cười nhã nhặn để phá vỡ sự ngột ngạt và ngượng ngùng. Anh ta giơ lên hai túi đồ ăn trong tay vừa cười vừa nói với cô ta.
- Tôi có thể mời cô vài ly chứ?
Nhìn sự chân thành lẫn mong đợi trong mắt người đàn ông này, Đường Nhã Tịnh cũng không nỡ từ chối lần nữa, cô ta nép mình qua một bên ý mời anh ta vào trong nhà.
………………………………………..
Trình Tố Vi được thuộc hạ của Tô Vận hỗ tống đến đây mới tránh được đám phóng viên đang vây kín cả chung cư kia, nhưng vừa lên xe cô đã hỏi ngay về Trình Dân.
- Không phải Vận nói sẽ cho tôi gặp anh trai sao? Bây giờ anh ấy đang ở đâu?
Đây rõ ràng không phải ý của Tô Vận, những tên thuộc hạ này cũng không được phân phó như vậy nên khi vừa nghe cô hỏi vậy đã nhanh chóng phân công gọi xin ý kiến của Tô Vận. Ở đầu dây bên kia người đàn ông đúng là có chút không hài lòng nhưng không muốn phá vỡ mối quan hệ vừa mới tốt lên của hai người nên đã đồng ý để thuộc hạ đưa cô đến gặp Trình Dân.
Nhận được lệnh nên hai chiếc xe dần nối đuôi nhau rời khỏi chung cư.
……………………………………
Từ sau khi trở về Tô gia đến giờ, tâm tư của Tô Hạ Nhiên hình như đã có gì đó khác đi. Cô chẳng tập trung vào bất cứ chuyện gì cả, thất thần cả ngày, đến cả ăn uống cũng không màng.
Sau khi kết thúc phẫu thuật, Mẫn Quan lại lo lắng chạy khắp bệnh viện tìm cô gái nhỏ của mình. Không biết đã tìm hết bao nhiêu chỗ cô có thể đến nhưng vẫn không thấy cô đâu. Lúc này anh mới lấy điện thoại gọi cho cô, vừa gọi vừa đi dọc hành lang, bất ngờ là tiếng chuông điện thoại quen thuộc lại vang lên trong kho thuốc. Anh vừa nghe đã nhận ra ngay đấy chính là chuông điện thoại của Tô Hạ Nhiên, tò mò bước đến cạnh cửa sổ của phòng kho, nhìn qua một khe hở nhỏ và đúng là đã nhìn thấy cô gái anh đang tìm bên trong đó.
Nhưng cô đang làm gì trong kho thuốc đây?
Anh tiến sát lại hơn để có thể nhìn rõ cô đang làm gì trong đó, hình như cô đang tìm thuốc gì thì phải? Nhưng sao phải lén lút như vậy chứ?
Suy nghĩ một lúc lâu, cộng với những biểu hiện kỳ lạ từ sáng đến giờ của cô, anh đã đưa ra được một suy đoán. Lẽ nào cô chính là đang muốn giúp người mẹ đang nằm liệt trên giường kia? Khả năng này hoàn toàn có thể vì dù sao người đó cũng là người đã sinh ra cô.
………………………………….
Gặp được Trình Tố Vi trong tình trạng hoàn toàn lành lặn nên Trình Dân cũng thầm thở phào được một chút, nhưng anh vẫn không thể tin được bây giờ đứa em gái này của mình lại trở lại như bốn năm trước, mặc kệ mọi người có khuyên ngăn thế nào thì cũng nhất quyết ở lại cùng Tô Vận, lại còn tin tờ giấy đăng ký kết hôn vớ vẩn mà hắn đưa ra kia nữa.
- Vi Vi, anh thật sự không hiểu rốt cuộc tại sao em lại một lần nữa lặp lại sai lầm của bốn năm trước như vậy chứ? Vi Vi à, em đừng ngốc nữa có được không?
Trình Tố Vi biết anh là vì lo lắng cho cô nên mới nói như vậy, nhưng cô đã quyết định rồi và sẽ không thay đổi, đây là lựa chọn của cô thì cô sẽ tự chịu trách nhiệm đến cùng.
- Anh hai, em tin rằng lựa chọn lần này của em là đúng. Em đã bỏ lỡ bốn năm rồi, bây giờ đã đến lúc em phải tìm lại hạnh phúc của mình.
Nhưng Trình Dân vẫn không thể nào yên tâm về chuyện này được, anh định tiếp tục tranh luận với cô thì đã bị cô đẩy lên xe.
- Thôi nào anh hai, anh đừng lải nhải nữa, mau về đi để cha mẹ lại sốt ruột nữa đấy. Chăm sóc cho cha mẹ giúp em.
Sau khi tiễn Trình Dân đi, Trình Tố Vi đứng nhìn chiếc xe biến mất hẳn rồi mới xoay người chuẩn bị về thì thấy Tô Vận đã đến đón mình.