Sau khi mua nước quay lại thì Hứa Vĩ Thành không còn nhìn thấy Trình Tố Vi đâu nữa, mà người đang đứng ở chỗ vừa rồi cô đã ngồi lại là Đường Nhã Tịnh. Hoang mang lẫn lo lắng, anh đi đến hỏi cô ta.
- Bác sĩ Đường, sao cô lại ở đây? Cô có nhìn thấy Vi Vi không?
Nhìn thấy Hứa Vĩ Thành đi đến với hai chai nước trong tay, Đường Nhã Tịnh ồ một tiếng trong lòng, thì ra người đi cùng Trình Tố Vi là anh. Cô ta vẫn luôn giữ phong thái trang nhã của một bác sĩ, nở một nụ cười xã giao và còn đưa tay ra trước mặt Hứa Vĩ Thành.
- Hứa tổng, hân hạnh.
Hứa Vĩ Thành cũng lịch sự bắt tay với cô ta, nhưng vấn đề chính vẫn là tìm Trình Tố Vi.
Đường Nhã Tịnh cười nhẹ, lắc đầu chán nản.
- Tôi thật sự rất ngưỡng mộ anh đấy. Nhọc lòng vì một người phụ nữ trong lòng lại có một người đàn ông khác, còn là người đàn ông đã sắp có vợ. Chắc Trình tiểu thư cũng khó xử và không được thoải mái khi ở cùng anh rồi, nên cô ấy đã về trước. Bây giờ anh đuổi theo vẫn còn kịp đấy!
Điều này đương nhiên Hứa Vĩ Thành vẫn là người rõ hơn cô ta. Anh biết Trình Tố Vi vẫn chưa thể dứt ngay tình cảm với Tô Vận ngay bây giờ, anh biết bản thân chỉ đang đơn phương cô, nhưng chẳng vấn đề gì cả, anh vẫn tình nguyện đợi cô, đợi đến ngày cô chịu mở lòng đón nhận tấm chân tình này của anh. Nếu anh đã khiến cô thấy ngột ngạt thì anh sẽ để cho cô có không gian riêng một lúc. Còn về Đường Nhã Tịnh, anh luôn có một vấn đề muốn làm rõ với cô ta, thật trùng hợp là lại gặp cô ta ở đây.
- Bác sĩ Đường, lần trước trên đảo Moorae, đột nhiên Vi Vi nói chia tay với Tô Vận không phải là sau khi gặp cô sao? Cô đã tác động đến cô ấy? Bác sĩ Đường, tôi yêu Vi Vi nên có thể hiểu được cảm giác của cô. Nhưng bác sĩ Đường, cô vì yêu một người mà không từ thủ đoạn nào như vậy sao? Cô như vậy không gọi là yêu mà chỉ là chiếm hữu. Cô đã bao giờ nghĩ cho Tô Vận chưa? Cô có nghĩ đến anh ta muốn ở bên cạnh ai thì mới hạnh phúc không? Hay cô chỉ nghĩ đến cảm giác của bản thân?
Những lời này của Hứa Vĩ Thành chính xác là đang dạy đời cô ta rồi. Đường Nhã Tịnh đương nhiên rất tức giận khi nghe anh nói như vậy, hơi cao giọng quát.
- Thế thì đã sao? Tôi yêu Tô Vận và muốn anh ta phải là của tôi. Một kẻ hèn nhát thất bại như anh thì có tư cách gì mà giáo huấn tôi chứ? Không phải anh nghĩ chỉ với mấy câu vô nghĩa này thì có thể khuyên tôi hủy hôn để Trình Tố Vi của anh có thể có được Tô Vận. Anh đừng mơ tưởng nữa, nếu thật sự yêu cô ta thì nên giữ lấy cô ta đi, chứ không phải rộng lòng vị tha muốn cô ta bên cạnh một người đàn ông khác.
Đối diện với thái độ quá kích và bắt đầu mất bình tĩnh của cô ta thì Hứa Vĩ chỉ đáp lại bằng cách cười trừ và thản nhiên nói.
- Tôi không thể làm được như cô. Bác sĩ Đường, dù cô có tin hay không thì tôi hy vọng cô sẽ không phải hối hận vì quyết định hôm nay của mình. Còn một điều nữa tôi muốn nói với cô. Tôi không trói buộc người mình yêu bên cạnh mình như cô, nhưng sẽ làm tất cả để cô ấy có thể hạnh phúc. Cho nên nếu cô dám làm gì tổn thương đến cô ấy thì tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô.
Đường Nhã Tịnh tức giận không thốt nên lời. Mặt đã đỏ lên vì cơn giận
- Liên quan gì đến anh chứ? Lo mà quản tốt Trình Tố Vi của anh đi…
Hứa Vĩ Thành đã không có ý định nghe cô ta trả lời lại nữa nên vừa nói hết thì đã xoay người rời đi, khiến cô ta không thể nói trọn vẹn một câu nào.
Anh lo lắng chạy khắp công viên để tìm cô gái của mình.
Đường Nhã Tịnh vẫn đứng đấy với nỗi căm phẫn chưa thể bộc phát, có vẻ là đợi cô ta quá lâu nên Trương Định Siêu đã đi tìm, rốt cuộc cũng gặp được cô ta.
- Bác sĩ Đường, sao cô lại ở đây? Cô đừng nói với tôi là cô đi lạc đó?
Nhìn thấy Trương Định Siêu đến, Đường Nhã Tịnh nagy lập tức đã gỡ xuống vẻ mặt đầy giận dữ vừa rồi, lấy lại phong thái nhã nhặn thường ngày.
- Tôi cũng đang định đi tìm anh đây. Nhưng Trương tổng này, anh hẹn tôi gặp mặt rồi lại đi dạo công viên như vậy cũng rất lâu rồi, chẳng lẽ lí do anh hẹn tôi chỉ có như vậy thôi sao?
Khi nhận cuộc gọi của Trương Định Siêu, cô ta có chút do dự nhưng cuối cùng cũng đồng ý ra ngoài với anh ta vì nghĩ anh ta có chuyện quan trọng cần nói, nhưng hai người đã đi dạo gần hết công viên giải trí này rồi, anh ta chẳng nói gì cả mà cứ cùng cô tán gẫu linh tinh thôi. Cô ta cũng không nghĩ là sẽ trùng hợp gặp được Trình Tố Vi ở đây. Tâm trạng vốn đang khó chịu vì hành động của Trương Định Siêu vừa được xoa dịu một chút nhờ màn “đáp trả” của Trình Tố Vi lại bị Hứa Vĩ Thành chọc giận lần nữa, nên cô ta gần như sắp mất bình tĩnh rồi.
Trương Định Siêu nhìn người phụ nữ trước mặt, thầm thở dài, ánh mắt nhìn cô ta càng trở nên phức tạp, đau lòng có, đồng cảm có, thương hại có, tiếc nuối có, oán trách cũng có.
- Bác sĩ Đường, hôn lễ ngày mai cô không thể suy nghĩ lại sao?
……………………………
Trình Tố Vi cũng không biết mình đã rời khỏi công viên như thế nào, chỉ biết là suốt dọc đường đi cô đều như một người mất hồn. Nhưng thật ra cũng chưa rời khỏi công viên bao xa, cô dừng lại ở một đoạn đường khá vắng rồi cứ như vậy mà ngồi phịch xuống, một tay ôm chặt ngực trái, òa khóc thật lớn, khóc đến tê tâm liệt phế, tiếng khóc tâm thương của cô đã xé tan màn đêm tăm tối. Cô đã nghĩ rằng bản thân sẽ ổn thôi, sẽ sớm quên được người đàn ông đó. Cô đã tự nhủ với mình rằng hắn và cô đã kết thúc hết rồi, ngày mai nữa thôi hắn sẽ trở thành chồng của người phụ nữ khác. Nhưng tại sao cô vẫn không thể chấp nhận được sự thật này chứ? Tại sao vẫn đau đến như vậy? Người đã lừa dối cô, đã phản bội cô, đã khiến cô sống trong đau khổ như vậy, thậm chí là đã giết chết đứa con chưa kịp chào đời của cô, tại sao cô vẫn yêu hắn nhiều như vậy chứ?
Là trùng hợp hay ngẫu nhiên mà Trình Tố Vi đang nghĩ đến Tô Vậ thì hắn đã xuất hiện ở gần cô. Chiếc BMW dừng lại bên đường, không đợi Hàn Tiềm mà Tô Vận đã vội vàng tự mình mở cửa bước xuống, chạy nhanh đến bên cạnh người phụ nữ đang gào khóc kia.
- Vi, Vi, sao em lại ở đây? Nào, để anh đưa em về!
Nhưng khi vừa nhìn thấy hắn thì Trình Tố Vi đã giận dữ đẩy hắn ra, căm hét xu đuổi.
- Đừng giả vờ thương hại tôi nữa! Tô Vận, anh khiến tôi thấy ghê tởm thật sự. Biến tôi thành như vậy, sống không ra sống, chết cũng không thể, có phải anh hả dạ lắm không? Tô Vận, tôi thật sự, nếu thật sự có thể có một điều ước, tôi ước gì tai nạn bốn năm trước anh thật sự chết đi!
Lời này chính người phụ nữ mình yêu hơn sinh mệnh nói ra đối với Tô Vận đúng là một sự đả kích rất lớn, ngực trái nhói lên từng cơn đau đớn, cô hận hắn đến như vậy sao? Đến mức muốn hắn chết đi? Hóa ra sự xuất hiện của hắn sau bốn năm, sự trở lại của hắn đối với cô lại là một cơn ác mộng. Cô thật sự đã không còn cần hắn nữa rồi…
- Vi, em hận anh cũng được. Tất cả đều là do anh, dù anh có nói xin lỗi em ngàn lần đi nữa thì cũng không thể xóa hết những thương tổn em đã phải chịu đựng vì anh. Nhưng anh không muốn em luôn đau khổ mãi như vậy, anh chỉ muốn em có thể cười như bốn năm trước. Nếu đã hận anh như vậy thì em phải mỉm cười lên mà sống, tại sao luôn như vậy chứ? Em như vậy chính là đang trả thù anh, đang giày vò anh sao?
Trình Tố Vi vừa khóc vừa hét lên với hắn.
- Anh tưởng tôi không muốn cười sao? Nhưng tôi lại không thể cười nổi! Tôi không thể nào quên được, không cách nào buông bỏ được. Tại sao bốn năm trước chúng ta không cùng chết luôn chứ? Tại sao lại trở về nhưng lại quên hết tất cả? Chỉ ngày mai nữa thôi, tôi đã không còn tư cách để nhớ nữa, tôi phải làm thế nào đây…Tô Vận, sao lại tàn nhẫn với tôi như vậy chứ…
Nhìn cô đau đến hít thở cũng khó khăn như vậy, trái tim của Tô Vận cũng đã sớm bị xé toạc ra đau đớn không kém. Nhưng hắn dường như nhận ra điểm gì đó trong lời nói của cô.
- Vi, em nói như vậy nghĩa là sao? Em…
Khuôn mặt xinh đẹp của Trình Tố Vi đã đầy nước mắt. Cô vừa khóc vừa dùng hết sức để hét lên.
- Là vì tôi vẫn còn yêu anh. Tô Vận, tôi vẫn rất yêu anh. Có phải tôi rất ngốc không? Biết rõ chúng ta đã không thể quay lại nữa, biết rằng anh đã sắp thuộc về người khác, nhưng tôi lại không thể quên được anh. Tôi phải làm gì đây….
Vừa hạnh phúc vừa đau lòng, Tô Vận mặc kệ cô có đang bài xích hắn thì hắn vẫn ôm lấy cô vào lồng ngực rắn chắc, ôm chặt một bảo vật quý giá nhất trong đời hắn.
- Vi, anh vui lắm. Anh chỉ cần như vậy thôi…
Hàn Tiềm đứng bên cạnh nhìn hai người họ, một người đau đến bất lực vô hồn để người đàn ông ôm trong ngực, tâm tư cậu ta phức tạp khó diễn tả.
…………………………….
Tất cả những gì Trương Định Siêu muốn nói, Đường Nhã Tịnh thật sự rất tức giận và không muốn nghe thêm bất cứ câu nào anh ta nói nữa. Cô ta hầm hực bỏ ra khỏi công viên, mà Trương Định Siêu cũng đuổi theo sau, dù cô ta giận dữ vẫn cố gắng khuyên ngăn.
- Bác sĩ Đường, ai nhìn vào cũng thấy Tô Vận không hề yêu cô. Người anh ta yêu chỉ có Trình Tố Vi, cô không nên ép bản thân như vậy, nếu cô cứ cố chấp kết hôn cùng người không yêu cô thì sẽ rất thiệt thòi đấy.
Bước chân của Đường Nhã Tịnh nhanh hơn, cố gắng thoát khỏi những lời này của anh ta.
- Trương tổng, tôi thật sự không muốn thất lễ với anh nên mong anh hãy biết giữ khoảng cách. Anh đang xen vào chuyện riêng của tôi đấy. Nếu anh còn cố tình đi theo tôi nữa tôi có thể kiện anh tội quấy rối đấy.
Trương Định Siêu lại hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời cảnh cáo này, anh ta vẫn kiên trì đuổi theo cô ta ra khỏi công viên đến một đoạn đường dài.
- Bác sĩ Đường, cô cần phải tỉnh táo lại. Chuyện tình cảm không phải là cố chấp thì có thể như ý muốn được đâu. Tôi thật sự xem cô là một người bạn nên mới không thể nhắm mắt làm ngơ được, cô đang càng lúc càng đi quá xa đấy.
Hai người bọn họ vừa đuổi vừa tranh cãi thế nào lại đến rất gần chỗ của Trình Tố Vi và Tô Vận rồi. Trương Định Siêu nhìn thấy họ trước Đường Nhã Tịnh, định giấu cô ta nhưng vẫn là không được. Đường Nhã Tịnh cũng đã phát hiện ra ánh mắt kỳ lạ của anh ta và xoay người lại nhìn. Khoảnh khắc nhìn thấy vị hôn phu của mình đang ôm người phụ nữ khác trong lòng, lại còn là tình địch của cô ta nữa, Đường Nhã Tịnh không hề do dự gì mà lao đến trong cơn thịnh nộ dâng trào.
- Hai người đang làm gì đấy?
Tiếng hét của cô ta đã làm Trình Tố Vi giật mình nhìn lại, ngơ ngác nhất thời không biết nói gì.
- Bác sĩ Đường?
Tô Vận cũng không mấy ngạc nhiên về sự xuất hiện của cô ta vì lí do hắn đến đây chính là nhận được tin nhắn của cô ta, chỉ một tấm hình của Trình Tố Vi và Hứa Vĩ Thành. Không phải tất cả đều là cô ta sắp xếp hết sao, muốn hắn đến đây để nhìn thấy cảnh người phụ nữ hắn yêu đi cùng người đàn ông khác, nhưng hắn lại cho cô ta thấy cảnh hắn ở cùng người phụ nữ khác. Vậy mà cô ta còn giả vờ như mình mới biết để làm gì nữa chứ?
- Trình Tố Vi. Không ngờ cô cũng chiêu trò vậy nhỉ? Trước mặt tôi thì giả vờ chúc phúc nhưng sau lưng tôi thì dụ dỗ hôn phu của tôi! Cô đúng là mặt dày không biết xấu hổ mà.
Bị bắt gian như vậy nên Trình Tố Vi vừa xấu hổ vừa có chút tức giận. Đồng thời đã giữ một khoảng cách nhất định với Tô Vận.
- Bác sĩ Đường, tôi nghĩ cô hiểu lầm gì rồi. Tôi không hề dụ dỗ vị hôn phu của cô.
Nhưng Đường Nhã Tịnh vừa nghe thì đã không thể lọt tai được chữ nào.
- Trình tiểu thư, cô đừng cố gắng giả vờ thanh cao nữa. Cô biết rõ ngày mai là ngày cử hành hôn lễ của tôi nhưng lại ở nơi này thân mật với vị hôn phu của tôi. Không ngờ cô lại nóng lòng làm tiểu tam như vậy.
Bị xúc phạm vô lí như vậy, Trình Tố Vi cũng không muốn nhẫn nhịn nữa. Cô cũng tức giận đáp trả
- Bác sĩ Đường, cô nên suy nghĩ cẩn thận trước khi nói. Rốt cuộc ai là tiểu tam thì chắc trong lòng cô đã biết rõ.
Trình Tố Vi chính xác là đang cố tình khiêu khích nên mới làm cho Đường Nhã Tịnh mất đi chút bình tĩnh cuối cùng, vừa chửi vừa đưa tay lên chuẩn bị tặng cho cô gái này một bạt tai.
- Hồ ly tinh! Quyến rũ hôn phu của tôi còn dám mở miệng nói những lời như vậy à?
Nhưng ngay khi cô ta vừa hạ tay thì cổ tay lại bị nắm chặt. Cô ta và Trình Tố Vi cùng kinh ngạc nhìn lại, người đang giữ cổ tay Đường Nhã Tịnh không phải ai khác mà chính là Tô Vận. Ánh mắt của hắn đầy sát khí nhìn người phụ nữ hung hăng trước mặt, lạnh lùng nói.
- Tịnh Tịnh, em gây chuyện đủ chưa?
Vốn đang rất tức giận rồi mà vị hôn phu này của cô ta lại đang bảo vệ người phụ nữ đã gây ra chuyện này nữa nên vừa giận vừa đau lòng hỏi.
- Vận, anh đang bảo vệ cô ta sao? Em mới là vị hôn thê của anh đấy. Ngày mai em sẽ là vợ danh chính ngôn thuận của anh. Vậy mà tối nay anh lại ở cùng ả tiện nhân này, còn bảo vệ cô ta ngay trước mặt em? Vận, anh có biết anh đang làm gì không vậy?
Khi nào mà cô ta chưa bỏ ý định đánh Trình Tố Vi thì Tô Vận sẽ không thả tay ra, hắn hất nhẹ cằm về phía Trương Định Siêu đang lo lắng nãy giờ, buông lời chế giễu
- Không phải em cũng đang đi cùng người đàn ông khác sao? Tịnh Tịnh, tôi nghĩ em nên biết rõ tôi đối với em như thế nào rồi? Em đang làm trò cười sao? Nếu không muốn mất mặt thì tốt nhất em nên ngoan ngoãn đi về đi.
Đường Nhã Tịnh đau lòng nhìn người đàn ông trước mặt, nước mắt đã lăn dọc hai bên má, nghẹn ngào hỏi.
- Vận, anh còn yêu cô ta? Vậy tại sao lại đồng ý kết hôn với em?
Đối diện với câu hỏi này của cô ta, Tô Vận lại không trả lời một cách công khai mà ghé vào tai cô ta nói.
- Bởi vì tôi muốn nhìn thấy bộ dạng đáng thương này của cô!
Vì không biết hắn đã nói gì và vì hắn không trả lời câu hỏi kia của Đường Nhã Tịnh nên Trình Tố Vi đã có một chút thất vọng lẫn mất mát trong lòng. Cô lùi lại phía sau mấy bước, do không chút ý nên gót giày kẹt vào một vết nứt trên mặt đường khiến cô mất thăng bằng ngã về phía sau.
Tô Vận phản ứng rất nhanh, vừa bỏ tay ra khỏi cổ tay của Đường Nhã Tịnh liền lập tức đưa tay ra đỡ kịp được Trình Tố Vi. Sau đó còn xem cô có bị thương ở đâu không.
- Vi, em không sao chứ?
Nhưng Trình Tố Vi lại đẩy hắn ra lần nữa, lạnh lùng xa cách.
- Không cần anh lo.
Đường Nhã Tịnh nhìn thấy cảnh này lại thêm mất bình tĩnh, không chút kiêng nể gì nữa đi đến muốn túm tóc của Trình Tố Vi. Hàn Tiềm thấy Tô Vận ra hiệu liền đi đến kéo cô ta ra, Tô Vận cũng vừa định đi đến đỡ Trình Tố Vi thì một người xuất hiện đẩy hắn ra rồi kéo cô gái về phía mình.
- Đã làm phiền đến Tô tổng rồi. Tôi đến đón Vi Vi.
Tiếng tranh cãi của bọn họ đã giúp cho Hứa Vĩ Thành tìm được đến đây. Nhìn thấy cô gái anh yêu bị một đám người này bắt nạt thì anh không thể nhẫn nhịn nữa, đã lập tức đến giải vây cho cô.
Nhìn tình địch đang nắm tay người phụ nữ của mình, Tô Vận nhíu mày không vui, thấp giọng hỏi cô
- Vi, em đi cùng anh ta?
Trình Tố Vi cũng không còn quan tâm phản ứng của hắn như thế nào nữa rồi. Cô càng lùi lại phái sau lưng Hứa Vĩ Thành.
- Tô Vận, làm ơn đừng phiền tôi thêm nữa. Ngày mai anh đã là chồng của người khác rồi. Chúng ta không còn gì liên quan nữa, xin anh hãy tự trọng.
Bị cô từ chối thẳng thừng như vậy, Tô Vận vừa bất ngờ vừa phẫn nộ, nghiến răng nhả ra từng chữ.
- Vi, em đang làm gì vậy? Em vừa nói yêu anh mà vừa quay lưng em đã muốn đi cùng anh ta?
Trình Tố Vi mệt mỏi nhìn hắn và Đường Nhã Tịnh, cô níu tay áo của Hứa Vĩ Thành, nhẹ giọng gọi.
- Vĩ Thành, chúng ta về thôi.
Mặc dù rất muốn mắng Tô Vận một trận nhưng Hứa Vĩ Thành vẫn lo cho Trình Tố Vi hơn, anh gật đầu rồi nắm tay cô rời đi.
Nhìn bọn họ đi như vậy, Tô Vận nóng lòng định đuổi theo thì Đường Nhã Tịnh liền chạy đến ôm lấy hắn, vừa là cầu xin vừa là nhắc nhở.
- Vận, anh không thể đii được, ngày mai là ngày cử hành hôn lễ của chúng ta rồi đấy!
Chuyện quan trọng hơn vẫn còn đợi hắn. Được thôi, hắn sẽ nhẫn nhịn một chút nữa thôi, tất cả đã sắp kết thúc rồi.
Trình Tố Vi đi được vài bước thì quay đầu nhìn lại và thấy Đường Nhã Tịnh đang ôm Tô Vận từ phía sau, vẻ mặt cô không chút biểu cảm quay đầu dứt khoát bước đi.
Nhìn bóng lưng của cô càng lúc càng xa dần, trong lòng Tô Vận trùng xuống nặng nề và cô đơn. Hãy đợi thêm chút nữa, xin cô hãy tin hắn và đợi thêm một chút nữa thôi…
…………………………………….
Hôn lễ đã được chuẩn bị trong suốt một tháng rồi nên không còn gì đáng lo, nhưng bọn họ đều không biết hôm nay một cuộc chiến đẫm máu sẽ bắt đầu.
Trong phòng thay đồ của cô dâu, Đường Nhã Tịnh mặc một chiếc váy rất lộng lẫy được thiết kế sang trọng, tỉ mỉ đến từng chi tiết. Thợ trang điểm được chọn cũng là những người với trình độ cao, bọn họ đang đánh phấn cho cô ta. Trong phòng còn rất nhiều người khác nữa, trợ lý của Đường Nhã Tịnh ngồi bên cạnh cô ta không ngừng khen ngợi
- Bác sĩ Đường của em đúng là xinh đẹp hơn người mà, hôm nay càng rực rỡ hơn nữa. Tô tiên sinh chắc phải may mắn lắm mới cưới được chị đấy.
Những đồng nghiệp khác của cô ta cũng gật đầu tán đồng.
Riêng chỉ có bà Đường vẫn thấy bồn chồn không yên, luôn có dự cảm gì đó không lành sắp xảy ra. Nhưng dù sao con gái bà cũng đã đưa ra quyết định rồi. Bà cũng chỉ còn có thể chúc phúc cho cô ta, thầm cầu nguyện hôn lễ sẽ diễn ra suông sẻ.
Ở một phòng khác, Tô Vận vừa thắt carvat trước gương vừa hỏi Hàn Tiềm về tiến trình chuẩn bị.
- Tất cả đều vào vị trí rồi chứ?
Hàn Tiềm cung kính gật đầu báo cáo.
- Chỉ còn đợi lệnh của ngài thì sẽ cùng hành động. Nhưng Tô tiên sinh, có cần đưa Trình tiểu thư đến không?
Tô Vận chỉnh lại cổ áo cho đều, thẳng thừng lắc đầu.
- Tôi không muốn cô ấy gặp nguy hiểm. Sau khi mọi chuyện kết thúc, tôi sẽ tự đến đón cô ấy về Tô gia.
Hắn đã chuẩn bị xong xuôi hết, trước khi đi ra khỏi phòng thay đồ còn nói
- Hôm nay là ngày quyết định tất cả, sống hoặc chết.