Trình Tố Vi ngước nhìn người đàn ông đứng trước mặt rất lâu rồi mới từ từ đứng lên, cô không muốn giải thích gì mà tiếp tục bước đi.
Tô Vận nhận thấy rõ ràng sự khác thường của cô, hắn nhanh tay kéo cô lại và gặn hỏi.
- Vi, em có biết anh đã rất lo lắng không? Sao lại một mình chạy ra ngoài thế này chứ?
Trình Tố Vi dùng sức hất tay hắn ra, không vui nói.
- Không cần anh lo! Em không muốn ở đây nữa, em muốn về nhà!
Bị thái độ này của cô làm cho kinh ngạc, Tô Vận vừa phải giữ cô lại vừa phải hỏi cho rõ ràng.
- Có phải Đường Nhã Tịnh đã nói gì với em rồi không? Vi, cô ta có nói gì thì cũng chỉ là muốn em rời khỏi anh, em đừng tin bất cứ câu nào cô ta nói!
Hai mắt long lanh của Trình Tố Vi ngước nhìn hắn, cô nở một nụ cười yếu ớt như cánh hoa sắp rơi.
- Tô Vận, em có vài điều cần xác nhận với anh. Lần đầu tiên của em, anh đã nói anh ghê tởm xử nữ, em muốn biết lý do.
Tô Vận hơi kinh ngạc khi cô đột nhiên lại hỏi như vậy, nhất thời hắn không biết nên trả lời thế nào cho phải.
Thấy hắn im lặng một hồi lâu, Trình Tố Vi lên tiếng ngay.
- Anh không nói được, vậy để em giúp anh. Hai năm trước anh và Đường Nhã Tịnh đã yêu nhau. Anh căm ghét xử nữ như vậy cũng là vì cô ta đã phản bội anh. Em nói vậy có đúng không?
Quả nhiên Tô Vận đoán không sai, nhất định là cô bị Đường Nhã Tịnh kích động nên mới như vậy.
- Tại sao em lại đề cập đến chuyện này?
Trình Tố Vi đưa tay lau đi giọt nước mắt vừa lăn xuống má, cô cười trong tuyệt vọng.
- Tô Vận, anh nói anh yêu em sao? Nếu anh thật sự yêu em thì tại sao bốn năm qua anh vẫn có thể sống hạnh phúc bên cạnh người phụ nữ khác. Anh đã bao giờ cảm nhận được em vẫn ở cạnh anh chưa? Hay anh có từng đau lòng vì em?
Ngừng một lát, cô lại nói tiếp.
- Tô Vận, anh yêu em bằng tim hay bằng trí nhớ?
Đối với sự chấn vấn của cô, Tô Vận chưa bao giờ nghĩ đến sẽ đi tới mức này, hắn không do dự mà cầm lấy tay cô đặt lên ngực trái của mình.
- Anh chưa từng quên em, Vi, em vẫn luôn ở đây, dù là bốn năm trước hay bây giờ đều không có gì thay đổi.
Trình Tố Vi cố gắng rụt tay về, cô lắc đầu và gượng cười.
- Có đấy, mọi thứ đã sớm thay đổi rồi. Trái tim em đã không còn đập vì anh nữa.
Mày kiếm đen rậm của Tô Vận theo lời cô nói mà nhíu chặt.
- Lời này của em là có ý tứ gì?
Trình Tố Vi thấy cũng không cần phải giữ trong lòng nữa, cô thẳng thắn nói ra.
- Em đã hết yêu anh. Em nghĩ chúng ta nên dừng lại thì hơn, níu kéo thêm cũng chẳng thay đổi được gì.
Những lời cô nói như lời báo tử dành cho Tô Vận, hai chân hắn lảo đảo vài bước về phía sau, khó tin mà lắc đầu liên tục.
- Em nói dối! Lần trước ở thị trấn Gordes không phải em còn nói yêu anh sao?
Trình Tố Vi cười trong nước mắt.
- Chỉ là em muốn xác nhận lại chút thôi, em muốn xem thử lúc đó trái tim em còn đập không? Nhưng em đã có câu trả lời, tình yêu mà em gìn giữ suốt bốn năm qua đã chết rồi. Em không còn yêu anh nữa nên bây giờ em muốn dừng lại.
Hai tay Tô Vận vươn đến níu giữ cô trong vô vọng, bây giờ hắn đã cảm giác được thứ quý giá nhất cuộc đời mình sắp vuột mất khỏi tầm tay.
- Vi, em đừng như vậy được không? Không phải chúng ta đang rất tốt sao?
Nước mắt vẫn lăn dài trên má Trình Tố Vi, cô gào lên nức nở.
- Tô Vận, anh dừng lại đi được không? Anh nghĩ chúng ta sẽ có tương lai ư? Em không còn yêu anh nữa, bây giờ đã không như bốn năm trước, anh tỉnh táo lại đi được không?
Dứt lời, cô giật mạnh sợi dây chuyền trên cổ xuống, đem nó nhét vào tay Tô Vận.
- Từ nay đừng gặp lại nữa.
Sợi dây chuyền trên tay Tô Vận như nặng đến ngàn cân, hắn nắm chặt nó, cả người run rẩy vì sợ hãi.
- Vi, nếu em vẫn chưa thể tha thứ cho anh thì anh sẽ đợi em. Chỉ cần, em đừng đi có được không?
Trình Tố Vi dứt khoát quay đầu, cô không còn đủ can đảm để tiếp tục đối diện với hắn nữa, nói ra những dối lòng mình khiến cô đau đến đứt cả ruột gan. Nhưng không phải đau một lần sẽ tốt hơn là phải đau cả đời sao?
Giữ cô và Tô Vận đã không thể nào quay về như bốn năm trước nữa rồi, sau bao nhiêu chuyện xảy ra thì bọn họ đã không thể nào. Có những thứ càng níu kéo chỉ càng khiến ta mệt mỏi hơn mà thôi.
Bàn tay nắm lấy tay Trình Tố Vi của Tô Vận đã không còn chút sức lực nào để giữ cô lại nữa, tận mắt chứng kiến cô từ từ rút tay rời đi như cả thế giới đang sụp đổ trước mắt hắn.
- Vi, em cho anh một cơ hội nữa được không? Chúng ta có thể làm lại từ đầu mà, Vi, anh xin em.
Hắn vẫn chưa từ bỏ, đi lên trước mặt cô và ôm lấy cô mặc cho cô có giãy giụa hay phản kháng thế nào đi nữa.
- Vi, chúng ta trở về được không? Anh sẽ không bao giờ buông tay em nữa, anh nhất định sẽ bảo vệ em.
Trình Tố Vi rất muốn khóc thật lớn, cô rất muốn gào lên và nói với hắn rằng thật ra cô vẫn còn rất yêu hắn, yêu rất nhiều.
Nhưng giữ bọn họ từ lâu đã không thể níu giữ nhau chỉ bằng tình yêu nữa rồi!
- Tô Vận, anh mau bỏ em ra! Chúng ta gặp nhau và yêu nhau đã là sai rồi. Chúng ta không nên tiếp tục sai nữa!
Vừa nói cô vừa ra sức đẩy Tô Vận ra khỏi người mình. Thừa lúc hắn còn chưa lấy lại ưu thế, cô bước đi thật nhanh về phía trước.
Tô Vận hoảng hốt nhìn cô rồi cất bước theo, giọng khàn khàn vang lên giữ bầu trời đen mịt.
- Vi, em đứng lại đi! Chúng ta đã để lỡ mất bốn năm rồi, chẳng lẽ em muốn lỡ nhau cả đời sao?
Nhưng ngay lúc hắn sắp bắt được tay cô thì một cánh tay rắn chắc đột ngột giữ lại vai hắn, sau đó là một giọng nam tức giận truyền đến.
- Tô Vận, anh không nghe cô ấy nói sao? Anh về đi!
Tô Vận ngẩng đầu lên nhìn Hứa Vĩ Thành đang chặn trước mặt mình, hắn cũng chẳng thèm đôi co với anh, tiếp tục hướng về phía Trình Tố Vi ở trước mà gọi.
- Vi, chúng ta trở về được không?
Trình Tố Vi không còn đủ can đảm để nhìn hắn nữa, cô nói gấp với Hứa Vĩ Thành.
- Vĩ Thành, chúng ta về thôi!
Hứa Vĩ Thành trừng mắt nhìn Tô Vận một cái rồi đi lên cùng Trình Tố Vi, hai người sóng vai nhau sắp rời đi thì Tô Vận liền chạy theo. Hắn kéo Trình Tố Vi lại, như khẩn cầu cô đừng đi.
- Vi, em đừng như vậy nữa, em muốn gì, em nói đi, anh đều sẽ đáp ứng em.
Tim Trình Tố Vi như rách toạc ra, cô cố gắng để không bật khóc, hất mạnh tay hắn ra.
- Ước muốn của tôi bây giờ rất đơn giản, đó chính là anh biến mất khỏi cuộc đời tôi!
Tô Vận chưa bao giờ thấy hít thở lại khó khăn như vậy, cảm giác như bị ai đó cột chặt cổ rồi ném xuống biển.
- Vi, những lời này của em là thật lòng?
Thấy Trình Tố Vi chỉ cúi đầu mà không trả lời, Hứa Vĩ Thành đứng trước mặt cô liền nói xen vào.
- Tô Vận, anh còn muốn thế nào nữa thì mới từ bỏ hả? Cô ấy đã quyết định như vậy rồi.
- Tôi không hỏi anh!
Tô Vận gằng từng tiếng với Hứa Vĩ Thành, hắn chỉ tập trung lên Trình Tố Vi đang cố tình trốn tránh kia.
- Vi, em trả lời anh đi! Em thật sự muốn như vậy?
Trình Tố Vi ngước lên nhìn thẳng vào mắt hắn, trả lời một cách lạnh nhạt dứt khoát.
- Đúng vậy! Tôi muốn anh biến mất khỏi cuộc đời tôi. Đến chết cũng đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!
Cô đau đớn hét lên từng tiếng, đừng nói là Tô Vận nghe xong những lời này sẽ đau đến chết đi sống lại, cô còn đau hơn hắn gấp trăm gấp ngàn lần.
Tô Vận lùi lại vài bước, hắn gật đầu liên tục mấy cái rồi nhả ra từng từ trong tuyệt vọng.
- Tốt! Nếu em đã quyết như vậy thì anh sẽ đi! Trình Tố Vi, anh và em có chết cũng sẽ không gặp lại.
Nói xong, hắn liền xoay người rời đi, bước chân vô cùng vững vàng nhưng không ai có thể nhìn ra sự quyến luyến không dứt của hắn.
Nhìn Tô Vận càng lúc càng đi xa, Trình Tố Vi ngồi phịch xuống cát, hai tay cô chống phía trước nắm chặt những đống cát, cô oà khóc nức nở..
- Vận, em xin lỗi.....tha thứ cho em.....
Nhìn cô khóc thê lương như vậy, trái tim Hứa Vĩ Thành cũng tan nát theo, anh ngồi xuống bên cạnh cô, lựa lời an ủi.
- Vi, nếu em đau lòng như vậy sao còn đuổi anh ta đi?
Trình Tố Vi khóc đến nước mắt nước mũi lèm nhèm, cô quay sang nhìn anh, vẫn không ngừng khóc mà kêu gào.
- Vĩ Thành, em phải làm sao đây? Em thật sự rất yêu anh ấy, em yêu anh ấy. Em phải làm sao đây, Vĩ Thành?
Hứa Vĩ Thành cười chua xót, cố nén đau đớn trong lòng mà nói.
- Nếu yêu như vậy thì em không nên để anh ta đi. Bây giờ vẫn còn kịp, giữ anh ta lại đi!
Anh vừa nói vừa định đỡ cô lên. Nhưng cô lại đẩy tay anh ra và lắc đầu.
- Vĩ Thành, anh không hiểu đâu! Có những chuyện không phải chỉ cần tha thứ là có thể quay lại. Em và anh ấy coi như đã kết thúc rồi.
Ánh mắt cô vẫn dõi theo hướng Tô Vận đã rời đi, nước mắt lại tuôn trào, làm sao cô có thể vượt qua được những ngày tháng tiếp theo đây?
- ------------------------------
Sau hai ngày hai đêm trên tàu, Hứa Vĩ Thành đã đưa Trình Tố Vi trở về thị trấn Gordes.
Vừa nhìn thấy con gái, Lâm Nhược Tranh đã xúc động nói không nên lời, bà hết ôm con rồi lại nhìn con thật kỹ, từ khóc nức nở đến cười hạnh phúc.
- Vi Vi của mẹ, con thật sự đã trở về rồi, thật tốt quá, thật tốt quá, đa tạ trời phật.
Trình Sở Uy đứng bên cạnh vợ mình cũng không kiềm được nước mắt, ông xúc động không biết bao nhiêu lần.
- Trở về là tốt rồi, mọi chuyện đã kết thúc rồi, đừng suy nghĩ nhiều nữa.
Trình Dân cũng ở bên cạnh, nhìn thấy Trình Tố Vi mà mình nâng trong tay đã lành lặn trở về, anh thật sự đã nhẹ nhõm rất nhiều.
Trình Tố Vi vừa lau nước mắt cho mẹ vừa quệt đi nước mắt của mình, cô nhìn hết ba rồi đến mẹ. Trên đầu họ đã có thêm rất nhiều sợi tóc bạc. Vì lo lắng cho cô mà họ đã già đi rất nhiều, cô lại không khỏi thấy chua xót trong lòng, khẽ gọi.
- Ba, mẹ, xin lỗi vì đã khiến hai người phải lo lắng.
Nghe cô mở miệng nói chuyện, Lâm Nhược Tranh gần như không thể tin nổi, hai tay bà run rẩy bấu chặt tay chồng mình, cổ họng nghẹn lại khó khăn lắm mới có thể mở lời.
- Vi Vi, con, con vừa nói chuyện với chúng ta sao?
Trình Sở Uy cũng rất bất ngờ và xúc động, ông nhìn sang Hứa Vĩ Thành và hỏi.
- Vi Vi đã khỏi bệnh rồi sao?
Trong mắt Hứa Vĩ Thành không che giấu nỗi sự phức tạp, anh gật đầu một cái thay cho câu trả lời.
Trình Tố Vi biết nghi vấn lớn nhất trong lòng ba mẹ bây giờ nên đã nói rõ.
- Ba, mẹ, con không sao nữa rồi. Hai người đừng quá lo lắng.
Nghe cô nói được như vậy, Trình Dân vừa kích động vừa vui mừng, vội đi tới ôm lấy cô.
- Vi Vi, thật tốt quá, anh sợ sẽ không bao giờ được nghe giọng của em nữa, bây giờ thì tốt rồi.
Trình Tố Vi cũng vòng tay ôm lấy anh, cô vỗ nhẹ lên lưng anh và nói.
- Anh hai, cảm ơn anh đã giúp em chăm sóc ba mẹ lúc em bị bệnh.
Trình Dân nở nụ cười hạnh phúc, anh vừa ôm lấy cô vừa nhìn Lâm Nhược Tranh đang tựa vào vai Trình Sở Uy mà xúc động đến rơi lệ.
- Ngốc à, ba mẹ là ba mẹ của chúng ta mà.
Câu này của anh nếu người ngoài nghe được cũng chỉ tưởng rằng lời của một anh trai đang nói với em gái về ba mẹ chúng mà thôi. Nhưng chỉ có Trình Dân biết rõ lòng mình, anh nói với Trình Tố Vi như vậy còn mang theo một nghĩa khác nữa.
Mà không chỉ anh hiểu được, Hứa Vĩ Thành cũng đã sớm nhận ra, tuy không muốn thừa nhận nhưng những gì anh thấy anh hoàn toàn tin tưởng, hơn nữa, giữa hai anh em họ lại chẳng cùng chung dòng máu nào.
- Vi Vi, chúng ta về Thượng Hải chứ?
Hứa Vĩ Thành đến gần hỏi.
Trình Tố Vi buông tay ra khỏi người Trình Dân, cô gật đầu với Hứa Vĩ Thành rồi nói với ba mẹ mình.
- Ngày mai chúng ta cùng về nhà thôi ạ.
- ----------------------------
Tô Hạ Nhiên vừa đáp xuống thì Mẫn Quan đã đến đón cô, trên đường trở về khách sạn, anh ta có nói với cô về chuyện của Trình Tố Vi và Tô Vận.
- Vậy là Vi Vi đã cùng Trình gia về Thượng Hải rồi sao?
Tô Hạ Nhiên buồn bã thở dài.
Mẫn Quan rất chú tâm vào người con gái bên cạnh, anh ta cũng thất vọng trả lời.
- Cứ tưởng rằng hai người họ có thể tốt hơn nhưng không ngờ Đường Nhã Tịnh lại đến đây, mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ.
Nghe đến tên Đường Nhã Tịnh, Tô Hạ Nhiên lại giận đến nỗi không phải ngồi yên, cô tức tối chửi.
- Con hồ ly tinh Đường Nhã Tịnh này, thật muốm bóp chết cô ta mà.
Mẫn Quan nhìn dáng vẻ nổi giận của cô không khỏi bật cười.
- Được rồi, được rồi, em chỉ lo nói chuyện của bọn họ thôi sao? Chuyện của chúng ta còn chưa giải quyết xong đấy!
Từ lúc gặp mặt đến bây giờ, Tô Hạ Nhiên đang cố tình né tránh vấn đề này nhưng không ngờ cuối cùng cũng bị khơi ra. Bộ dạng hùng hổ vừa nãy của cô đã sớm chạy mât rồi.
- A, chuyện, chuyện gì cơ?
Mẫn Quan biết cô sẽ tìm cách giả mù giả điếc nên đã sớm có sự chuẩn bị.
- Tiểu Nhiên, anh nghe ông nội và những người làm trong nhà nói em đã gọi anh là " Mẫn Quan ca" rất thân thiết, bây giờ anh muốn nghe em gọi anh như vậy.
Anh ta ghé sát môi vào bên tai Tô Hạ Nhiên mà nói.
Tim Tô Hạ Nhiên đập nhanh chưa từng thấy, cô luống cuống cả tay chân, ú ớ không biết nói gì cho đúng.
- Tiền, tiền bối, anh, anh. Cái đó, em, em chỉ là nói để ông nội bớt giận thôi.
Mẫn Quan khẽ bật cười ra tiếng, anh ta vờ gật đầu.
- Hoá ra là như vậy. Nhưng...anh vẫn muốn nghe em gọi anh một tiếng như vậy.
Lồng ngực Tô Hạ Nhiên sắp không giữ nổi trái tim nữa, cô khẩn trương đến mức sắp ngất đi.
Cô thật lòng có ý với Mẫn Quan nhưng chưa bao giờ cô dám nghĩ đến chuyện anh ta sẽ đáp trả lại tình cảm của cô, cô cũng tự cho mình vào vị trí một cô gái ngốc bị người mình yêu xem như em gái từ lâu rồi.
Mà bỗng dưng Mẫn Quan lại nói như vậy, chẳng lẽ anh ta đối với cô là.....
- Tiền, tiền...ưm....
Cô đang lắp bắp mở miệng nhưng chưa kịp nói hết câu thì môi đã bị Mẫn Quan khoá chặt bằng một nụ hôn.
Nụ hôn mang theo bao nhiêu lưu luyến, tình cảm chưa nói hết thành lời, bao nhiêu tâm tư chưa kịp giải bày.
Sau khi đã hút gần cạn mật ngọt trong miệng cô, Mẫn Quan mới từ từ buông lỏng người đẹp trong ngực ra, anh ta đưa ngón tay vuốt nhẹ lên viền môi cô, giọng khàn khàn pha chút tà mị.
- Tiểu Nhiên, chúng ta yêu nhau được không?
Tô Hạ Nhiên chưa bao giờ thấy mất bình tĩnh như bây giờ, cô có thể nghe rất rõ tiếng tim mình đập, ngẩn người ra chỉ biết gật đầu.
- Tiền....
Suỵt!
Ngón tay thon dài của người đàn ông đặt giữ môi cô như muốn ngăn cô mở miệng xưng hô không theo ý muốn của anh ta.
- Gọi anh là Mẫn Quan ca!
Tô Hạ Nhiên nuốt một ngụm nước bọt, hai mắt to tròn nhìn anh ta, cô khẽ gọi.
- Mẫn Quan ca.
Mẫn Quan xúc động kéo cô lại gần và ôm chặt lần nữa, trên môi đã sớm vẽ một nụ cười rất tươi.
- ---------------------------------
Sau khi Trình gia đưa Trình Tố Vi rời khỏi Pháp và trở về Thượng Hải không bao lâu thì Tô Vận cũng trở về.
Từ lúc về đến nhà, Tô Vận suốt ngày đâm đầu vào men rượu và chốn hộp đêm ồn ào, mỗi ngày đều như một con ma men không giây phút nào tỉnh táo.
- Tại sao cô ấy lại như vậy? Cô ấy nói tớ và cô ấy không có tương lai. Cô ấy nói cô ấy đã hết yêu tớ rồi. Tình yêu của một người có thể dễ dàng hết như vậy sao?
Cốc rượu óng ánh trước mặt đang soi rọi cả tâm trạng hiện giờ của Tô Vận, hắn than vãn trong cơn say.
- Các cậu nói thử đi! Cô ấy thật sự đã hết yêu tớ rồi sao?
Ngồi đối diện với hắn là Từ Lâm và Doãn Thiên Duật. Ngoài nghe Tô Vận lèm bèm thì hai người bọn họ cũng chỉ cùng hắn uống rượu.
Thật tình mà nói thì chuyện Tô Vận và Trình Tố Vi từng yêu nhau bốn năm trước đã khiến bọn họ rất bất ngờ, tuy là bạn bè nhưng Tô Vận lại có thể giấu bọn họ một chuyện lớn như vậy.
- Tớ đã đem cô ấy đến chỗ cậu mà cậu vẫn không giữ được, cậu thấy mình có vô dụng không?
Từ Lâm dụi thẳng hai chân lên bàn và bắt chéo vào nhau, tay cầm cốc rượu lắc đều và nói.
Ngay lập tức, Tô Vận bức xúc mắng.
- Cậu nói thật hay, nhưng tớ không giống hai cậu, đem người phụ nữ mình yêu nuôi nhốt trong lồng, chuyện này tớ không thể làm được! Làm sao tớ có thể làm cô ấy tổn thương chứ?
Câu này của hắn khiến sắc mặt Doãn Thiên Duật dần trùng xuống, người mà anh yêu bây giờ đã rời khỏi anh vì hành động bị tố giác vừa rồi của anh.
Nhưng đối với Từ Lâm, nghe xong câu này lại thấy rất tự hào, vì người đẹp đã sớm bị anh ta chinh phục.
- Nếu cậu thật sự không thể buông tay thì đi tìm cô ấy nói cho rõ ràng. Cậu sống như một gã sâu rượu thì có thể thay đổi được gì?
Từ Lâm để cốc rượu xuống bàn và nói.
Cũng lúc đó, Doãn Thiên Duật tiếp lời.
- Không phải cậu nói cô ấy vừa khỏi bệnh sao? Hơn nữa người tình cũ của cậu lại đến tìm cô ấy. Cô ấy nói ra những lời như vậy, cậu không thấy kỳ lạ sao? Nếu tớ là cậu thì sẽ tìm ra nguyên nhân trước.
Tô Vận lại uống thêm vài cốc rượu, hắn hết than vãn rồi lại khóc lóc như một đứa trẻ.
- Cô ấy từng nói cô ấy đã đợi tớ bốn năm, nhưng kết quả của cái chờ đợi ấy là cô ấy nhẫn tâm dứt áo ra đi.
Từ Lâm thật sự muốn đem chai rượu đập vào đầu hắn cho hắn tỉnh lại.
- Vận, cậu dễ dàng buông bỏ như vậy? Cậu không nghĩ xem bốn năm qua cậu đã lãng quên cô ấy, nhưng cô ấy vẫn theo cậu đến cùng, bây giờ đến lượt cậu, chỉ vì vài câu giận dỗi đó mà cậu từ bỏ? Nếu cậu từ bỏ như vậy thì cậu không xứng đáng với bốn năm chờ đợi của cô ấy.
Tô Vận càng thêm đau khổ hơn nữa, hắn một hơi uống hết chai rượu rồi tự hỏi.
- Ngay cả một cơ hội để níu giữ cô ấy cũng không cho tớ, tớ biết phải làm thế nào đây?
Doãn Thiên Duật vừa uống xong một ngụm rượu liền nói.
- Chẳng ai cho ai cơ hội cả, mà chính bản thân cậu mới là người cho cậu cơ hội..
Tô Vận chỉ nghe chứ không nói gì, hắn tiếp tục uống rượu, rồi cũng đến lúc dừng lại và lảo đảo đứng lên.
Từ Lâm và Doãn Thiên Duật đều bất ngờ đưa mắt nhìn nhau, một trong hai bọn họ gọi Tô Vận lại.
- Này, cậu định đi đâu?
Tô Vận nửa say nửa tỉnh, đứng xiêu vẹo trước cửa và vẫy tay với hai người bạn của mình.
- Tớ biết phải làm gì rồi.
Nói xong, hắn lại lảo đảo bước ra khỏi phòng bao.
Từ Lâm và Doãn Thiên Duật chỉ còn biết ngẩn người ra mà nhìn.