Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 549: Những thủ đoạn ngầm khó phòng bị




Hàn Minh Thư nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu để cho cô tỉnh táo lại, mặc dù biểu hiện của cô rất bình tĩnh, thế nhưng mà lúc này trên mặt của cô vẫn không có chút máu nào.

Một lát sau, cô mở mắt ra một lần nữa, giọng nói lạnh lùng: “Báo cảnh sát đi”

Sau khi mở chiếc hộp ra, không có gì khác, chỉ có một con thỏ đã chết.

Hơn nữa con thỏ cũng không phải chết bình thường, trạng thái tử vong của con thỏ cực kì thảm liệt, hai mắt còn bị hai đầu gỗ đâm vào, hơn nữa lỗ tai còn bị cắt đi, máu me đầm đìa, và những cái khác…

Hàn Minh Thư không đành lòng nhớ lại nữa, dù sao trạng thái tử vong kia cực kỳ đáng sợ, cảnh tượng máu me này đều khiến cho cô và Tiểu Nhan có chút choáng ngợp.

Đặc biệt là Tiểu Nhan, không những cô sợ hãi, mà đôi chân đã mềm nhũn, yên lặng ngồi ở dưới đất không thể cử động được.

Sau khi Hàn Minh Thư nói báo cảnh sát, cô suýt chút nữa đã khóc ra thành tiếng.

“Tớ, tớ không đứng lên nổi nữa.”

Hàn Minh Thư: “…”

Cô mím đôi môi đã tái nhợt bước lên đỡ lấy Tiểu Nhan, sau đó thuận thế đưa tay đóng chiếc hộp lại, sau đó mới đỡ Tiểu Nhan ngồi xuống.

“Tớ, tớ, tớ, tớ…” Tiểu Nhan ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, lời nói cũng không quá lưu loát: “Làm tớ sợ muốn chết … Minh, Minh Thư”

Hàn Minh Thư đã lấy điện thoại di động ra, tỉnh táo gọi điện thoại cho phòng quản lí cư xá.

“Xin hỏi đây có phải là phòng quản lí? À, nơi này là căn nhà số 18XX, vừa rồi tôi có nhận được một đơn hàng từ chỗ mấy người khi đi vào khu biệt thự, đơn hàng kia có kỳ lạ, hi vọng mấy người có thể gọi người đến xử lý một chút. Được rồi… Là một con thỏ chết. Xin cảm ơn, làm ơn đến nhanh một chút.”

Sau khi tắt điện thoại, Tiểu Nhan lập tức nhìn về phía cô đầy ngưỡng mộ.

Tuy nhiên cô cũng nhanh chóng phản ứng lại, lên tiếng dò hỏi: “Cậu, không bảo cậu định báo cảnh sát sao. Tại sao lại…

Không báo cảnh sát nữa?”

Mặc dù lúc trước cô đã tỉnh táo lại, lập tức muốn báo cảnh sát, dù sao tình trạng tử vong của con thỏ này cũng quá mức bi thảm, có vẻ như có người cố ý, hơn nữa tuyệt đối không phải trùng hợp”

Thế nhưng, nếu như chỉ vì một con thỏ như thế này mà đi báo cảnh sát, có thể sẽ không đủ chứng cứ.

Cho nên, lựa chọn cuối cùng của cô là để phòng quản lí cư xá đến giải quyết.

Hàn Minh Thư suy nghĩ một chút, cũng không có trực tiếp trả lời vấn đề này của Tiểu Nhan. mà hỏi lại: “Cậu nói cậu mua nguyên liệu nấu ăn ở trên mạng sao? Mua cái gì?”

Biểu hiện của Tiểu Nhan lập tức trở nên đáng thương: “Cậu sẽ không nghỉ ngờ tớ chứ? Tớ không có thói quen ăn thịt thỏ, càng sẽ không để chủ shop gửi một con thỏ với tình trạng tử vong bi thảm như vậy”

Hàn Minh Thư: “Tớ không phải nói cậu.”

“Tớ mua một miếng thịt bê đặc biệt, không có cái gì khác. Ý của cậu là, chủ quán kia đã chơi tớ, gửi cho tớ một con thỏ đã chết sao?”

Lúc này cô mới nguôi ngoai cơn sốc cho nên nói chuyện cũng rất nhanh, mặc dù hai người ngồi đó với sắc mặt trắng bệch.

“Cậu có thù oán với chủ quán sao?”

Tiểu Nhan lắc đầu.

“Hay là chủ quán có thù oán với cậu sao?”

Tiểu Nhan lại dùng sức lắc đầu “Tuyệt đối không có, đây là lần thứ nhất tớ liên hệ, hơn nữa còn là một nhà rất nổi danh.”

Hàn Minh Thư không thể nhịn được nói: “Cậu vẫn không hiểu rõ hai cái vấn đề tớ vừa mới nói hay sao? Nếu như hai người không có thù oán, thì làm sao cậu có thể nghỉ ngờ chủ quán đã cố ý gửi một con thỏ chết cho cậu được?”

Lúc đầu Tiểu Nhan vẫn còn sững sờ, thế nhưng mà sau một lúc, cô cũng kịp phản ứng, sau đó mạnh mẽ mở to hai mắt: “Cậu, ý của cậu là có người cố ý bỏ con thỏ này vào bên trong thùng chuyển phát nhanh để dọa chúng ta, hơn nữa người này còn có thù với chúng ta!”

“Còn vẫn ổn, chưa quá ngu ngốc”

“Minh Thư!”

“Làm sao?”

“Bây giờ mà cậu còn có tâm trạng để nói đùa, cậu có biết vừa rồi tớ suýt chút nữa sợ tè ra quần hay không. Mẹ ơi, con thỏ đã chết vậy thì thôi, đôi mắt lại còn bị đâm…”

“Đừng nói nữa” Hàn Minh Thư ngắt lời cô, Tiểu Nhan vừa miêu tả lại, cô lại bắt đầu nghĩ đến cái chết của con thỏ, thực sự quá tàn nhẫn.

Nghĩ đi nghĩ lại, cô còn có một chút buồn nôn, chỉ có thể ngậm miệng lại ngồi im ở chỗ đó.

Người của phòng quản lí cư xá rất nhanh đã đi lên, bởi vì Tiểu Nhan không thể di chuyển, cho nên Hàn Minh Thư đi ra mở cửa.

Sau khi người kiểm cho đơn hàng của phòng quản lí cư xá đến, mấy người đàn ông to lớn đều bị một màn máu tanh này dọa cho sắc mặt tái đi, sau đó đều nhìn về chủ phòng Hàn Minh Thư.

“Cô Hàn, đây chính là đơn hàng mà cô mới lấy được sao?”

“Nó không phải đơn hàng” Hàn Minh Thư lắc đầu, ánh mắt dừng lại trên chiếc hộp, chắc hẳn đã có người mượn danh nghĩa đơn đặt hàng đặt ở phòng quản lí cư xá của biệt thự”

Người của phòng quản lí cư xá nghe thấy thì khẽ gật đầu: “Được rồi cô Hàn, chúng tôi đã hiểu ý của cô, chúng ta sẽ lập tức xử lý những việc này, về phần chuyện của cô, chúng ta sẽ điều tra rõ ràng, và giải thích với cô sau.”

Biểu hiện của Hàn Minh Thư lãnh đạm: “Cảm ơn”

Bọn họ nhanh chóng thu dọn xong cái hộp rồi rời đi, sau đó Hàn Minh Thư đóng cửa lại, dựa vào tường thở dốc.

Tiểu Nhan còn ngồi ở chỗ đó nhìn chằm chằm cô.

Hàn Minh Thư trầm mặc một lúc, đi về phía trước: “Sắc mặc của cậu nhìn không được tốt lắm, đi nghỉ ngơi trước đi, trước.

tiên cũng đừng làm cơm tối nữa, tối nay chúng ta ra ngoài ăn hoặc là gọi đồ ăn ở bên ngoài.”

Tiểu Nhan lại nói nhỏ: “Nhỡ đâu đồ ăn ở bên ngoài bị hạ độc thì làm sao bây giờ?”

Hàn Minh Thư: “…”

Tiểu Nhan chớp chớp đôi mắt một chút: “Tớ cảm thấy chúng ta đã bị theo dõi.”

Hàn Minh Thư không trả lời, cô kéo hai chân đã mềm nhũn ngồi xuống sô pha, tự mình rót một cốc nước lạnh để kìm nén cảm xúc đang lộn xộn ở trong lòng.

“Gần đây chúng ta đã đắc tội với người nào vậy. Ai lại thất đức làm loại chuyện này như vậy? Cậu nói xem dạo này chúng ta phải làm như thế nào …” Tiểu Nhan phàn nàn với cô, cô đột nhiên dừng lại, đột nhiên nghĩ đến cái gì, cô trừng to mắt nhìn về phía Hàn Minh Thư.

Ánh mắt kia quả thực khiến cho da đầu người ta run lên.

“Nghĩ được cái gì thì nói, đừng nhìn tớ như vậy.”

Sau khi trải qua chuyện vừa rồi, bây giờ phòng ngự trong lòng của Hàn Minh Thư rất yếu đuối.

“Có phải là Lâm Ân Ân hay không? Trước đó cô ta cũng muốn hại cậu!”

Lâm Ân Ân sao?

Hàn Minh Thư nghĩ đến người trước đó cùng mẹ đã đến phòng làm việc xin lỗi cô, đôi môi tái nhợt mấp máy, không trả lời.

“Có phải cậu đã nghĩ là cô ta có thể sẽ không hại cậu nữa, nhưng nhỡ đâu… Cô ta thay đổi chủ ý thì sao? Nếu không, sau khi chúng ta trở về nước cũng không hề đắc tội với người nào, làm sao lại làm ra chuyện cực đoan như vậy, hơn nữa còn trong thời điểm này”

Hàn Minh Thư ngắt lời cô: “Chúng ta không chỉ đắc tội với mỗi mình Lâm Ân Ân, còn có những người khác nữa”

Nhín thấy Tiểu Nhan vẫn đang nhìn chăm chằm cô, Hàn Minh Thư chậm rãi mở miệng nói: “Cậu đã quên chuyện trước đó của công ty rồi sao.”

“Cũng đúng nha, kia có phải là Triệu Ý Như hay không? Mẹ nó, đồ rác rưởi này chắc không phải bị mất mặt, sau đó mới ra tay với chúng ta chứ?”

Hàn Minh Thư mấp máy môi, suy nghĩ một lúc nhưng sau đó lại không nghĩ ra cái gì, bây giờ đầu óc của cô vẫn đang là một mảng hỗn loạn.

Đối với Lâm Ân Ân, lúc ấy có thể nhìn ra thành ý của cô ta, thế nhưng ai có thể cam đoan rằng cô ta sẽ không thay đổi chủ ý? Dù sao cô ta cũng đã nói muốn cạnh tranh công bằng Dạ Âu Thần với cô.

Hơn nữa, cô ta đã nói… Sẽ không làm tổn thương cô, cũng không phải là sẽ không đe dọa cô.

Hoặc là có thể Triệu Ý Như ghi hận trong lòng, nhờ người khác tìm địa chỉ của cô, cho nên đặc biệt gửi con thỏ chết này đến?

Hàn Minh Thư cảm thấy đau nhói ở mi tâm, đưa tay xoa xoa, cảm thấy đau đầu.

Đến cùng là người nào?