Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 508: Bé đậu nành tức giận




Ánh mắt của anh nóng rực, Hàn Minh Thư bị anh nhìn chằm chằm đến mức da đầu tê dại, chỉ có thể khô cằn nói: “Hôm nay anh không có chuyện gì thì trước hết anh nghỉ ngơi đi, tôi đi về trước.”

“Sớm như vậy?” Dạ Âu Thần nhìn thoáng qua thời gian: “Ở lại với tôi một chút nữa.”

Ngữ khí tự nhiên như thế khiến cho Hàn Minh Thư nóng lòng.

Rõ ràng một giây trước đang nghiêm túc chất vấn cô, mặt mũi tràn đầy nghiêm túc, lúc này lại trở nên thả lỏng, quả thực giống như biến thành người khác.

Trở mặt nhanh như vậy sao?

Hàn Minh Thư ở trong lòng lặng lẽ quở trách vài câu, sau đó lên tiếng nói: “Không được, buổi chiều tôi có chuyện, trước tiên tôi cần phải trở về.”

“Chuyện gì?” Dạ Âu Thần hỏi nhiều một câu, lại khiến cho trái tim của Hàn Minh Thư chệch nửa nhịp.

Cô đã hứa buổi chiều sẽ đi đón Bé đậu nành tan học, vừa nghĩ tới Bé đậu nành, Hàn Minh Thư liền cảm giác mặt mũi của cậu bé dường như trùng điệp với Dạ Âu Thần.

Nghĩ tới đây, Hàn Minh Thư liền ho nhẹ một tiếng: “Không phải chuyện lớn, nhưng tôi phải đi, trước tiên anh ở bệnh viện dưỡng thương cho tốt, ngày mai tôi rảnh sẽ tới thăm anh.”

“Vậy bữa tối của tôi đâu? Người không đến, đến cả bữa tối cũng không cho sao?” Trong lời này, đều là oán khí nồng đậm.

Hàn Minh Thư suy nghĩ, trong nhà anh có vẻ như không có người biết nấu cơm, để Lang An đưa cơm cho anh không quá thực tế, loại đàn ông giống như Lang An, đoán chừng sẽ chỉ đi mua cơm?

Không đúng, Hàn Minh Thư lắc lắc đầu của mình.

Làm sao cô lại hồ đồ rồi, Dạ Âu Thần là danh môn vọng tộc, trong nhà có đầu bếp hàng đầu, anh muốn ăn cái gì còn cần lo lắng không có ăn sao?

Nghĩ tới đây, Hàn Minh Thư nhân tiện nói: “Trước hết anh để tôi ngẫm lại, nếu như có thời gian rảnh sẽ mang cơm cho anh.”

Nói xong, Hàn Minh Thư rốt cuộc không cho anh cơ hội mở miệng, cầm lấy túi xách liền trực tiếp quay người đi.

Sau khi ra khỏi phòng bệnh, Hàn Minh Thư mới thở ra một hơi.

May mắn cô trốn nhanh, nếu như cô không đi ra, câu tiếp theo của Dạ Âu Thần chắc chắn sẽ hỏi, nếu như không rảnh thì sao.

Đến lúc đó cô lại phải nói lý do thoái thác.

Thật sự là rất đáng sợ.

Nghĩ tới đây, Hàn Minh Thư liền bước nhanh rời đi bệnh viện.

Trường học.

Lúc này cổng trường có rất nhiều người, Hàn Minh Thư giơ tay nhìn thoáng qua thời gian trên đồng hồ, cách thời gian Bé đậu nành tan học còn có năm phút, vậy thì cô chờ một lát nữa đi.

Đợi gần năm phút, bên trong rốt cục vang lên tiếng chuông tan học.

Ngay sau đó liền có cô giáo mang theo một đám nhóc con xếp hàng dài đi ra.

Bởi vì cân nhắc đến vấn đề an toàn, cho nên cô giáo ở đây đều quen biết cha mẹ của trẻ, sau đó lần lượt phân biệt, gọi đến tên thì đi ra từ trong đội ngũ. Bóng dáng Hàn Minh Thư ở trong đám người thực sự quá xuất sắc, cô giáo vừa ra ngoài, liếc mắt liền thấy được cô, sau đó mỉm cười: “Bé đậu nành, hôm nay mẹ em tới đón em đó.”

Số lần Hàn Minh Thư tới trường học không nhiều, nhưng bởi vì dung mạo của cô xuất chúng, lại thêm Bé đậu nành bình thường ở trường học rất được các thầy cô yêu thích, cho nên nhớ rất kĩ.

Bé đậu nành được gọi tên, một cái đầu nhỏ nhô ra từ trong đội ngũ, sau đó nhìn ra bên ngoài.

Ánh mắt của hai mẹ con ở giữa không trung chậm rãi gặp nhau, vốn dĩ đôi mắt đen của Bé đậu nành bình tĩnh không lay động, lại nở rộ một vòng hào quang xán lạn, sau đó cậu bé chạy vội về phía Hàn Minh Thư.

“Chậm một chút, đừng ngã.” Cô giáo nhìn vậy, vội vàng dặn dò một câu, liền sợ cậu bé ngã.

Thế nhưng là Bé đậu nành đã chờ nhiều ngày rốt cục nhìn thấy Hàn Minh Thư tới đón cậu bé, bởi vì những ngày này người cậu bé thấy đều là dì Tiểu Nhan, mặc dù cậu bé cũng rất thích dì Tiểu Nhan, nhưng thân thiết nhất đương nhiên vẫn là mẹ ruột của mình.

Cho nên Bé đậu nành nhanh chóng chạy tới, rất nhanh liền đến trước mặt Hàn Minh Thư.

Hàn Minh Thư nhìn thấy cậu bé chạy mà sợ, chỉ sợ cậu bé ngã, đành phải vội vàng ngồi xổm xuống đón lấy cậu bé, Bé đậu nành lập tức nhào vào trong ngực của cô, nhìn như dùng sức, thế nhưng thời điểm Bé đậu nành đến trước mặt cô đột nhiên chậm lại, cho nên Hàn Minh Thư đi giày cao gót ngồi xổm xuống cũng không bị cậu bé đập đến mà lùi về phía sau.

Bé đậu nành đặc biệt thân mật ôm cổ của cô: “Mẹ ơi rốt cuộc mẹ cũng đến rồi.”

“Đúng vậy, có phải mẹ rất giữ uy tín không?” Hàn Minh Thư đưa tay nhéo nhéo bàn tay mềm mềm của Bé đậu nành.

“Vâng!” Bé đậu nành dùng sức gật đầu.

“Đi nào!” Hàn Minh Thư đứng lên, dắt tay Bé đậu nành: “Hôm nay chúng ta đi dạo siêu thị.”

Khó mà có thời gian, Hàn Minh Thư quyết định dẫn cậu bé đi siêu thị dạo chơi một chuyến, trân quý thời gian hai người ở chung một chút.

Hai mẹ con vừa cười vừa đi xa, người chung quanh lấy lại tinh thần, mới phát hiện mình đã nhìn đến ngây người.

“Lát nữa sau khi chúng ta mua đồ ăn liền về nhà, sau đó ban đêm mẹ sẽ tự mình xuống bếp nấu cơm cho Bé đậu nành ăn, có được hay không?” Hai người trực tiếp đi đến siêu thị gần đó, siêu thị này chính là siêu thị cách nhà của bọn họ không xa, đi bộ một lúc liền đến, hơn nữa còn là siêu thị khá lớn.

Hai người ở trong siêu thị mua mua mua, đại khái là bởi vì cao hứng đi, Hàn Minh Thư quyết định ban đêm làm nhiều vài món thức ăn, cho nên mua rất nhiều thứ.

Đợi đến khi cô mua xong đồ vật, đột nhiên nhớ ra cái gì đó.

Cô mỉm cười đưa điện thoại di động cho Bé đậu nành.

“Gọi điện thoại cho cậu đi, để ban đêm cậu tới ăn cơm.”

Nghe vậy, Bé đậu nành ngẩng đầu, cũng không đưa tay nhận điện thoại di động của cô, mà là nghi hoặc nói: “Mẹ ơi, vì sao mẹ không tự gọi điện cho chú?”

Nụ cười bên môi Hàn Minh Thư cứng đờ, có chút lúng túng chọc chọc gương mặt Bé đậu nành một chút: “Làm sao? Bảo con giúp mẹ gọi điện thoại, con cũng không nguyện ý?”

Bé đậu nành lắc đầu: “Có phải là mẹ làm cho cậu tức giận? Không dám gọi điện thoại cho cậu?”

Lời nói này khiến cho Hàn Minh Thư nghẹn lại.

Cô quả thật đã khiến Hàn Đông tức giận.

Bởi vì Hàn Đông không đồng ý để cô đi lại với Dạ Âu Thần, thế nhưng gần đây khi Dạ Âu Thần bị thương, cô vẫn luôn chạy về bệnh viện, mỗi ngày có rất nhiều chuyện, căn bản là cô không nghĩ đến Hàn Đông.

Hiện tại yên tĩnh lại, ngẫm lại trước đó những lời mà cô nói cùng với Hàn Đông, quả thật là đã quá đáng rồi.

Anh ấy là anh trai cô, là hậu thuẫn kiên cường nhất của cô.

Lúc trước bị tổn thương nặng như vậy, chính là dựa vào người anh trai này giúp đỡ đến bây giờ.

Thế nhưng hiện tại cô lại muốn xoay người sang chỗ khác, đi chăm sóc người đàn ông đã từng gây tổn thương cho cô, cũng trách không được Hàn Đông sẽ tức giận.

Nghĩ tới đây, Hàn Minh Thư mấp máy môi mỏng, nhất thời cầm điện thoại không quyết định được.

“Mẹ ơi, nếu như mẹ không dám gọi, thì Bé đậu nành thay mẹ gọi, sau khi gọi, mẹ phải tự nghe.”

Hàn Minh Thư: “…Vậy thì bỏ đi.” Cô cười cười muốn thu điện thoại lại, quyết định muộn một chút nữa lại nhắn tin Messenger hỏi thăm một chút.

Thế nhưng không nghĩ tới Bé đậu nành thế mà lại tức giận, cậu bé chu miệng: “Mẹ thật xấu, bình thường cậu đối tốt với mẹ như vậy, thế mà mẹ lại không gọi điện thoại cho cậu.”

Nói xong, Bé đậu nành thế mà trực tiếp nhảy xuống từ trên giỏ hàng: “Bé đậu nành không để ý tới mẹ nữa.”

Sau đó thân thể nho nhỏ chạy về phía trước, tốc độ nhanh đến mức Hàn Minh Thư không kịp ngăn cản, không chờ cô kịp phản ứng, Bé đậu nành liền biến mất không thấy.

Hàn Minh Thư sửng sốt mấy giây, bất đắc dĩ cong môi cười cười: “Tên tiểu quỷ này…”