Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 489: Việc tôi xuất hiện là một sai lầm sao




Sau đó cô đi siêu thị, chọn một ít trái cây xong đi ra ngoài thì nhìn thấy xe của Lang An.

Hàn Minh Thư thấy Lang An vẫy tay với mình nên đi qua.

Sau đó cô ngồi xe của anh ta đến bệnh viện.

Dọc đường đi, Lang An muốn nói lại thôi, nhưng anh ta thấy cô chuẩn bị đồ đạc thì không nói nên lời.

Khi xe đến cửa bệnh viện, Hàn Minh Thư chuẩn bị mở cửa xe rời đi thì Lang An mới không nhịn được gọi cô lại.

“Mợ, cô Shelly.”

Hàn Minh Thư nghe vậy thì động tác trên tay dừng lại, sau đó cô im lặng một chút, chậm rãi quay đầu lại.

“Nói đi, tôi thấy anh nhịn cả đường đi rồi”

Cô vừa nói như vậy thì sắc mặt Lang An lập tức đỏ lên, xấu hổ liếm miệng mình, nhưng anh ta nghĩ đến cậu Dạ thì nhanh chóng nói ra.

“Cô còn yêu cậu Dạ không?”

Câu hỏi này làm cho Hàn Minh Thư sững sờ tại chỗ.

Cô đã nghĩ tới những điều Lang An có thể hỏi mình, lại không nghĩ rằng anh ta sẽ hỏi câu này.

Cô còn yêu anh không?

“Không nói dối cô, cậu Dạ nói tôi… Vẫn gọi cô là mợ chủ”

Hàn Minh Thư: “.. “

“Cho nên tôi muốn hỏi thay cậu Dạ, cô còn yêu anh ấy không?”

Bầu không khí im lặng, yên tĩnh đến mức không có âm thanh gì.

Một lúc sau Hàn Minh Thư chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt dừng lại trên mặt Lang An.

“Lang An” Cô gọi tên anh ta: “Năm đó anh giúp tôi làm chuyện gì thì tôi đều ghi nhớ trong lòng, tôi biết năm đó anh đã bảo vệ tôi cũng biết anh thật sự coi tôi là mợ hai nhà họ Dạ. Nhưng năm năm trôi qua, đối với anh mà nói thì tôi không còn là mợ hai mà chỉ là một người xa lạ”

Hàn Minh Thư phân tích ra suy nghĩ của Lang An như vậy, trong một khoảng thời gian ngắn anh ta có chút xấu hổ cúi đầu.

“Đây là chuyện bình thường, anh có suy nghĩ này là bình thường, nhưng mà… Suy nghĩ của tôi và anh cũng giống nhau.”

Lang An nghe vậy thì đột nhiên ngẩng đầu lên.

“Hiện tại đối với tôi mà nói thì Dạ Âu Thần chỉ là một người xa lạ”

“Vậy cô..” Lang An có chút khó tin, miệng há to: “Ý của cô là cô không còn thích cậu Dạ?”

Hàn Minh Thư xoay đầu, ánh mắt xa xăm nhìn ngoài cửa sổ.

“Có rất nhiều chuyện trôi theo thời gian, cũng không cần phải cố chấp như thế”

Thời gian đúng là một liều thuốc tốt, cô nhớ trước đây… khi mình thật sự cảm thấy không thể vượt qua được, không nghĩ tới năm năm lại trôi qua một cách nhanh chóng.

Mà mặc dù… Lúc cô nhìn thấy anh thì trong lòng vẫn còn gợn sóng lớn.

Nhưng không giống như trước kia, không phải là người đàn ông này thì không được.

Hàn Minh Thư nghĩ tới đây thì mỉm cười một cái.

“Có phải anh cảm thấy hiện tại tôi và cậu Dạ nhà anh dây dưa không rõ đúng không? Lang An, hiện tại anh ấy đã cứu tôi, cho nên tôi có trách nhiệm chăm sóc anh ấy. Hơn nữa anh còn là khách hàng của tôi. Anh yên tâm, khi nào anh ấy khỏe lại, giao dịch của tôi và anh ấy hoàn thành, tôi sẽ cách xa anh ấy, từ đó trở thành người xa lạ. Cho nên anh không cần lo lẳng tôi lại gây tổn thương cho cậu Dạ nhà anh”

Lang An nghe đến đó thì cuối cùng cũng hiểu ý của Hàn Minh Thư.

Anh ta cắn chặt răng nói: “Vậy là cô không biết, cho dù hiện tại cô làm cái gì cũng sẽ tổn thương tới cậu Dạ hay không? Từ ngày cô xuất hiện ở trước mặt cậu Dạ đã định sẽ tổn thương anh ấy”

Hàn Minh Thư nghe vậy thì dừng lại, một lát sau cô sâu xa nhìn Lang An.

“Cho nên? Ý của anh là… Việc tôi xuất hiện là một sai lâm sao?”

Lang An: “Tôi…”

Hàn Minh Thư dùng ánh mắt như vậy nhìn Lang An thì anh ta cảm thấy chột dạ, vì thế chỉ có thể dời tâm mắt, thấp giọng nói: “Tôi không có ý đó”

“Vậy anh có ý gì?” Hàn Minh Thư Vi mỉm cười, ánh mắt không còn ấm áp, Hàn Minh Thư không đợi Lang An mở miệng đã nói: “Được rồi, thật ra tôi biết anh có ý gì? Nhưng suy nghĩ của anh không thay đổi được việc làm hiện tại của tôi, vừa rồi tôi nói với anh những việc làm hiện tại của tôi. Khi nào tôi làm xong mọi chuyện thì sẽ cắt đứt quan hệ với anh ấy, anh cũng không cần lo lắng, hôm nay cảm ơn anh đã đưa tôi đến đây, tôi đi vào trước”

Hàn Minh Thư nói xong, không đợi Lang An trả lời thì cô đã đẩy cửa xe đi xuống.

Cô không cho Lang An có cơ hội mở miệng nói chuyện với mình.

Mà Lang An cũng không nói nữa, anh ta chỉ muốn biết hiện tại Hàn Minh Thư nghĩ gì mà thôi, dù sao hai người vẫn luôn dây dưa cũng không phải là chuyện tốt.

Cô nói rất đúng, nhiều năm trôi qua như vậy, có rất nhiều chuyện đã sớm phai nhạt.

Nhưng cậu Dạ thì sao? Vì sao anh… Vẫn cố chấp như vậy?

Anh không chịu ly hôn, vẫn luôn đợi cô suốt năm năm.

Còn cô thì sao? Đã sớm cảnh còn người mất.

Hàn Minh Thư cầm theo bình giữ nhiệt đi vào phòng bệnh, có lẽ Dạ Âu Thần đang đợi cô, ôm lấy gối đầu năm sấp ở đó.

Hơn nữa cô không ở đây một ngày, cũng không biết ai làm cho anh một cái ghế, hình như chế tạo riêng cho anh, phía trước có thể đặt hai ba cái gối, sau đó anh có thể dựa vào đó, có vẻ rất êm ái.

Hàn Minh Thư không nhịn được sờ một chút.

Nhưng cô vẫn đặt bình giữ nhiệt ở trên bàn, sau đó nhìn Dạ Âu Thần.

Dạ Âu Thần nghe thấy tiếng động thì cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.

Dường như tỉnh thần của anh tốt hơn ban ngày, mặc dù sắc mặt vẫn tái nhợt nhưng ánh mắt lại lấp lánh sáng lên, khi anh nhìn cô giống như có ánh sáng.

“Em đến Ánh sáng trong mắt anh làm cho Hàn Minh Thư kinh ngạc, cô nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ, hôm nay anh thế nào? Vết thương đã tốt hơn chưa?”

Dạ Âu Thần không nói lời nào, chỉ ngoäc tay với cô, ra hiệu nói cô qua đó.

Hàn Minh Thư cũng không biết anh muốn làm gì, anh ra hiệu cho mình đi tới, vì thế cô đi qua: “Sao vậy?”

Cô vừa nói xong thì Dạ Âu Thần nắm chặt cổ tay cô, sau đó cả người còn chưa kịp phản ứng thì Dạ Âu Thần đè gáy cô lại hôn lên môi cô.

“?“Hàn Minh Thư khiếp sợ mở to hai mắt, đối với tình hình trước mắt này vẫn chưa kịp phản ứng lại.

Cô bị cưỡng hôn?

Môi Dạ Âu Thần mềm như bông, lại mang theo cảm giác lạnh lẽo, anh vừa chạm vào đã lập tức buông ra giống như sợ cô từ chối.

Khi Hàn Minh Thư phản ứng lại thì Dạ Âu Thần đã nằm xuống.

“Anh!” Hàn Minh Thư cắn môi dưới, giơ tay giả vờ muốn đánh anh.

Dạ Âu Thần lại cố ý ra vẻ tủi thân: “Tôi là bệnh nhân”

Hàn Minh Thư: “…”

“Không phải em hỏi vết thương của tôi tốt hơn chưa sao? Hôn một chút thì sẽ mau khỏi hơn”

Hàn Minh Thư cười lạnh: “Thật sao? Vậy thì đừng nằm viện, xuất viện về nhà dưỡng thương được không?”

Cô có chút tức giận, nhưng Dạ Âu Thần nghe xong lại thuận đường nói theo: “Nếu em bằng lòng trở thành hộ lý riêng chăm sóc cho tôi, tôi vô cùng cam tâm tình nguyện “

“Anh nằm mơ đi” Hàn Minh Thư trừng anh một cái, sau đó đứng dậy đưa tay lau miệng mình.

“Nhìn đi, là em không muốn chứ không phải là tôi không muốn xuất viện” Dạ Âu Thần cong khóe môi, dáng vẻ bất đắc dĩ.

Tên khốn này.

Trong lòng Hàn Minh Thư thầm mảng anh một câu, sau đó xoay người mở bình giữ nhiệt ra, cô nhìn bên trong chỉ có cháo trắng thì bỗng nhiên cảm thấy trước đó mình mang cá hấp cho mèo hoang là lựa chọn đúng đắn.