Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 433: Hôn cũng hôn rồi




Giọng nói đột nhiên dịu dàng khiến cho Hàn Minh Thư sững sờ, cô ngước mắt lên nhìn Dạ Âu Thần.

Người này bị sao vậy?

Đột nhiên trở nên như vậy? Thật khó hiểu.

Hàn Minh Thư rút tay về, không chấp nhận.

Nhưng giây tiếp theo, Dạ Âu Thần đưa tay đỡ cô dậy, động tác nhẹ nhàng, nhưng không thể phản kháng.

Hàn Minh Thư: “……”

Trong mắt cô giận sôi sục, cay đắng liếc nhìn Dạ Âu Thần.

Nhưng Dạ Âu Thần dường như không cảm nhận được sự tức giận của cô, một tay bưng lấy chén cháo, một tay cầm muỗng, anh nhẹ nhàng múc một ngụm nước cháo đưa lên môi của Hàn Minh Thư.

“Đừng dòm tôi, mau uống đi.”

Câu này khiến cho Hàn Minh Thư muốn nổi điên, nhưng do cơ thể cô khá yếu, nên cho dù nổi nóng, tiếng cũng không lớn.

“Ai dòm anh chứ?”

Cô ta đang liếc mà? Anh ta lại hiểu như vậy?

Nhìn khuôn mặt cô nổi giận, Dạ Âu Thần càng muốn cười, khuôn mặt cô những ngày tháng gần đây đều thiếu chân thực, có cảm giác xa lạ với anh ta, không ngờ cô bị bệnh, thì khoảng cách của hai người lại được kéo gần nhau hơn.

Dạ Âu Thần nhỏ nhẹ: “Được, em không dòm tôi, vậy uống nước cháo đi được chưa?”

Nghe câu này càng khiến Hàn Minh Thư sững sờ, cô có nghe lầm không?

Tại sao trong câu nói của Dạ Âu Thần lại nghe ra sự cưng chiều, nhìn thêm biểu cảm của anh ta, thì đúng là khuôn mặt nịnh nọt.

Anh ta muốn nịnh mình ư? Chỉ vì uống cô ăn cháo?

Tại sao?

Là vì lo lắng cho cô sao?

Tại sao lại phải lo lắng cho cô? Anh ta cũng là một người đã có gia đình? Tại sao còn phải làm những chuyện này? Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư cắn môi dưới, không chịu uống muỗng nước cháo được đưa sát miệng cô.

Thời gian cứ trôi qua từng phút từng giây, Dạ Âu Thần vẫn giữ nguyên động tác đó, nhưng Hàn Minh Thư không chịu mở miệng, hai người cứng đơ.

Sau một hồi, Dạ Âu Thần bất lực bỏ chén cháo xuống: “Em rốt cục muốn gì đây?”

Hàn Minh Thư ngoan cố nhìn anh ta.

“Câu này tôi hỏi anh mới đúng?” Nói đến đây, Hàn Minh Thư cười ngượng ngạo, nghiêng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường: “Muộn như vậy rồi, anh Dạ còn không về, sợ vợ của anh ở nhà đợi quá lâu?”

Dạ Âu Thần im lặng.

Ánh mắt anh ta tối sầm lại một chút, hình như người phụ nữ này không biết mình và cô ta chưa ly hôn với nhau, cho nên mới nói những lời này, nhưng mà, bộ dạng nghiêng đầu nói chuyện của cô ta, xem ra…

“Anh Dạ.” Hàn Minh Thư nhấn mạnh từng chữ một: “Tôi không biết anh đang muốn gì mà còn ở đây, hôm nay anh đưa tôi đi viện, tôi vô cùng cảm kích, nhưng anh có thể đừng ở lại đây nữa…ưm.”

Hàn Minh Thư chưa nói xong, thì miệng đã bị người kia dùng tay bịt lại, sau đó người cô xoay một cái, trước mặt tối sầm, môi cô bị người kia hôn chặt.

Trong phút chốc, mắt Hàn Minh Thư mở to nhìn người sát mặt mình, quên mất cách phản ứng.

Sau khi hôn xong, Dạ Âu Thần thả môi ra, hơi thở nóng ran: “Tôi thích ở lại đây, em làm gì được tôi?”

Mắt Hàn Minh Thư co rút lại, lúc này cô liền phản ứng, giơ tay muốn tát Dạ Âu Thần, ai ngờ lại anh ta giữ chặt tay, không cách nào cử động.

“Rốt cuộc anh muốn gì đây?”

Sau khi bị hôn xong, bờ môi của Hàn Minh Thư từ trắng nhạt chuyển sang màu đỏ nhẹ, nhưng sắc cô vẫn trắng bệch, giống như vừa chịu một cú sốc rất lớn.

“Không muốn gì cả, em ăn cháo đi.” Dạ Âu Thần vẫn bám víu lấy chén cháo, Hàn Minh Thư dùng tay quẹt môi, nhìn anh ta chằm chằm: “Tôi uống xong thì anh về?”

Dạ Âu Thần không phủ nhận, Hàn Minh Thư im lặng, sau đó cầm lấy chén cháo, định ngước đầu chuẩn bị đổ vào miệng.

Kết quả bị tay Dạ Âu Thần giữ lại: “Không được uống vội như vậy.”

Cô bị đau dạ dày, bây giờ vừa mới tỉnh dậy, uống vội sẽ khiến dạ dày tiêu hóa kém.

Hàn Minh Thư khựng lại, không ngờ anh ta lại giống Tiểu Nhan như vậy, chẳng lẽ Tiểu Nhan đã dặn anh ta làm như vậy? Cô ta thật là bán đứng bạn bè, biết cô đang ở đây mà còn không đến giải cứu, lại còn đem chi tiết quan trọng này nói với anh ta.

Mỗi lần bệnh dạ dày tái phát, thì Tiểu Nhan sẽ nấu cháo, cho cô uống nước cháo, nhưng Hàn Minh Thư không thích mùi vị này, nên mỗi lần đều đổ hết vào miệng, vì thế lần nào cũng bị Tiểu Nhan ngăn cản.

Thế là Hàn Minh Thư chỉ đành uống từ từ, uống xong đưa lại chén cho Dạ Âu Thần, sau đó lạnh nhạt nói: “Ngồi tí đi, sau đó nằm nghỉ.”

Hàn Minh Thư nhìn anh ta với ánh mắt nghi hoặc: “Anh không về sao?”

Bây giờ cô đang từ từ phục hồi thể lực.

“Về?” Dạ Âu Thần nhíu nhíu mày, cười lạnh nhạt: “Tôi về rồi thì ai chăm sóc em?”

“Anh Dạ! Trai đơn gái chiếc bất tiện lắm, anh về đi, tôi kêu người khác tới chăm sóc tôi.”

Nghe vậy, mắt Dạ Âu Thần lóe lên, ghé sát người vào cô: “Hôn cũng hôn rồi, còn gì bất tiện chứ?”

Hàn Minh Thư: “Anh!”

Dạ Âu Thần cười lạnh nhạt: “Thôi đi ngủ đi, thấy chỗ nào không khỏe nhớ gọi tôi.”

Trong phòng bệnh còn một chiếc giường, là dành cho thân nhân, Dạ Âu Thần sau khi khóa cửa cẩn thận bèn nằm xuống giường.

Tuy rằng hai chiếc giường cách nhau một khoảng ngắn, nhưng Hàn Minh Thư dường như nghe được hơi thở của Dạ Âu Thần trong phòng bệnh.

Chắc là do nụ hôn lúc nãy, cô cảm nhận được hơi thở của Dạ Âu Thần dường như đang vây lấy cả người cô, làm sao cũng không bay hết, cô có chút buồn bực, liền cắn môi dưới.

Cô không muốn, ở chung phòng với một người đã kết hôn.

Nhưng, anh ta lại không chịu về.

Hàn Minh Thư từ từ khép đôi mắt lại, trong lòng tự ra một quyết định.

Nửa đêm, bác sĩ tới tuần tra phòng bệnh, kiểm tra Hàn Minh Thư không có triệu chứng nào khác thì liền rời khỏi.

Hàn Minh Thư ban đầu không ngủ được, nhưng tới nửa đêm đôi mắt cô nặng trĩu, rất nhanh thì ngủ ngay.

Khi thức dậy, thì trời đã sáng, trong phòng bệnh không thấy Dạ Âu Thần đâu, vô cùng im ắng.

Cô khựng lại một chút, sau đó kéo tấm chăn ra ngồi dậy.

Hôm qua dạ dày còn rất đau, hôm nay thì đỡ hơn nhiều, Hàn Minh Thư nhìn xung quanh, sau đó mang dép chuẩn bị vào nhà vệ sinh.

Cửa nhà vệ sinh mở ra, cô liền nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc – Dạ Âu Thần.

Có lẽ vì trông cô cả đêm, nên mắt anh ta có chút viền đen, khuôn mặt vẫn còn nước đọng lại trên đó, nhưng cho dù như vậy, anh ta vẫn rất tuấn tú.

Vừa nhìn, Hàn Minh Thư đã hướng mắt sang chỗ khác.

“Dùng nhà vệ sinh à?” Chưa kịp đợi cô mở miệng, thì Dạ Âu Thần đã hỏi trước.

Hàn Minh Thư không nói gì, chỉ gật đầu nhẹ.

Anh Dạ nghiêng người sang một bên, đẩy cửa ra giùm cô: “Vào đi, cẩn thận, dạ dày còn đau không? Có nhức đầu không?”

Anh ta hỏi cô liên tục, Hàn Minh Thư bước vào trong, liền đóng sầm cửa lại, để Dạ Âu Thần ở ngoài cửa.