Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 420: Tôi bây giờ muốn gặp em




“Không tiện.”

Dạ Âu Thần trực tiếp từ chối cô.

“Tôi bây giờ muốn nhìn thấy em”

Một câu nói khiến tâm thần của Hàn Minh Thư dao động, huyệt thái dương cũng theo đó mà đau nhói.

“Nói địa điểm, tôi đích thân đến đón em”

“Anh Dạ”

“Muốn biết vị trí bây giờ của em cũng không khó” Dạ Âu Thần cười trầm thấp: “Có điều, em thật sự chắc chắn?”

Hàn Minh Thư hít sâu một hơi, khẽ mỉm cười: “Xin hãy gửi địa chỉ cho tôi, tôi bây giờ bắt xe qua”

Nói xong, cô trực tiếp cúp máy.

Cái tên khốn Dạ Âu Thần?

Hàn Minh Thư tức đến nghiến răng nghiến lợi, anh căn bản chính là cố ý!

Không sai, dựa vào bản lĩnh che trời ở Mạc Thành ở Dạ Âu Thần, anh quả thật có thể điều tra được hành tung của cô bây giờ, nhưng cô còn dẫn theo Bé Đậu Nành, cô không muốn để Dạ Âu Thần biết sự tồn tại của Bé Đậu Nành.

Cho nên, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp.

Sau khi cúp máy, Hàn Minh Thư liền thu nhiễm cảm xúc trên người mình, sau đó đi về phía trước.

“Sao thế? Sáng sớm ai đã gọi rồi?”

Sau khi đi tới gần, Hàn Đông liền hỏi một câu.

Hàn Minh Thư khẽ mỉm cười: “Không có gì, chỉ là một khách hàng mà thôi”

“Khách hàng? Công ty gần đây rất bận sao?”

“Vẫn tạm, tiếp một ngôi sao, đã giới thiệu nhiều khách hàng cho”

Hàn Đông lúc này gật đầu: “Không tồi, là một khởi đầu tốt”

“Anh, Tiểu Nhan, em có chút việc phải rời khỏi trước, Bé Đậu Nành nhờ hai người chăm sóc rồi”

Tiểu Nhan vốn còn tò mò hiểu cô, lúc này nghe cô nói như thế, vẻ mặt lập tức kinh ngạc thất sắc, vội vàng đi tới kéo cô sang một bên.

“Chuyện gì thế? Dạ Âu Thần lại gọi cậu qua đó?”

Hàn Minh Thư nhún vai, bày tỏ mình cũng bất lực.

Tiểu Nhan tức tối nói: “Vậy cậu đi rồi, há không phải chỉ còn lại tớ với anh cậu sao? Ngại ngùng cỡ nào chứ!”

Nghe vậy, Hàn Minh Thư lập tức bật cười: “Vậy không phải vừa đúng tâm ý của cậu sao? Ở riêng với nhau, cơ hội nhiều”

Nói đến đây, Hàn Minh Thư còn đưa tay vỗ vỗ vai của Tiểu Nhan, nháy mắt: ‘Cố lên, tớ đánh giá cao ở cậu”

“Oa, Minh Thư cậu thật quá đáng!” Tiểu Nhan bị cô trêu đùa thì mặt mày lập tức đỏ bừng, cẳn môi dưới nói: “Anh cậu không nhìn trúng tớ, huống chỉ… Chuyện tớ lần trước mất mặt ở trước mặt anh ấy còn lù lù đó, tớ… tớ bây giờ căn bản không có da mặt tiếp tục đối mặt với anh ấy”

“Tùy cậu thôi. Dù sao anh tớ bây giờ vẫn độc thân, cậu nếu như dũng cảm một chút có thể còn có cơ hội, ngộ nhỡ ngày nào.

đó anh ấy đột nhiên nghĩ thông muốn kết hôn rồi, đến lúc đó… cơ hội hết rồi”

Dứt lời, điện thoại lại rung lên, Hàn Minh Thư liếc nhìn, là tin nhắn Dạ Âu Thần gửi tới.

“Được rồi, địa chỉ nhận được rồi, tớ bây giờ phải đi đây. Bé Đậu Nành và anh tớ nhờ cả vào cậu rồi, điện thoại cho tớ mượn”

“Được rồi, vậy cậu nhớ về sớm, có chuyện gì nhớ gọi điện cho anh cậu.”

“Biết rồi”

Hàn Minh Thư vừa ra khỏi trường học, sau đó đi đến bên đường bắt xe, đợi sau khi ngồi lên xe cô mới mở điện thoại ra xem địa chỉ.

Tuy nhiên sau khi nhìn thấy một dãy địa chỉ đó, thần sắc trong đáy mắt của Hàn Minh Thư lại lập tức biến mất.

Biệt thự Hải Giang…

Đây là nơi cô 5 năm trước từng ở.

Bốn chữ này vừa xuất hiện ở trước mắt Hàn Minh Thư, tất cả những chuyện xảy ra vào 5 năm trước giống như sóng biển đánh vào bờ từ từ xuất hiện ở trong đầu cô, va chạm, sau đó nổ ra.

“Cô ơi? Cô ơi?”

Chú tài xế gọi cô.

Hàn Minh Thư hoàn hồn lại.

“Đi đâu thế?” Chú tài xế nhìn bộ dạng của cô, thấp thoáng có hơi lo lắng.

Hàn Minh Thư lúc này mới nói một dãy địa chỉ.

Sau đó cô hoàn toàn trầm mặc, sau đó tắt điện thoại đi, nhìn bên ngoài cửa mà thất thần.

Biệt thự Hải Giang.

Anh tại sao muốn gọi cô đến chỗ đó? Bởi vì nơi đó là nơi cô đã từng ở, cho nên anh quyết định gọi cô đến chỗ đó, cố ý sỉ nhục cô sao?

Vốn dĩ bởi vì anh hôm qua đã giúp cô, mà đối với anh nảy sinh một chút cảm xúc dao động bất định lúc này biến mất sạch sẽ, ánh mắt Hàn Minh Thư lạnh lẽo giống như băng sương, ngay cả chú tài xế lái xe cũng cảm thấy nhiệt độ xung quanh hình như hạ thấp không ít, băn khoăn nói một câu.

“Kỳ lạ, vừa rồi còn nóng không chịu được, thế nào đột nhiên cảm thấy có hơi lạnh rồi… lẽ nào, là điều hòa mở thấp quá?”

“Cô ơi, cô có lạnh không? Có cần chỉnh điều hòa không?”

Không có ai trả lời ông ta, chú tài xế xuyên qua gương chiếu hậu liếc nhìn người đằng sau.

Cô thất thần nhìn ra ngoài cửa, không biết đang nghĩ cái gì.

Thật là một người kỳ lạ.

Chú tài xế bối rối nghĩ.

Sau khi đến biệt thự Hải Giang, Hàn Minh Thư trả tiền xe, sau đó xuống xe.

Quang cảnh 5 năm đã qua đi, người giữ cổng lớn của biệt thự Hải Giang đã đổi, toàn bộ đều là người vô cùng xa lạ.

Khi Hàn Minh Thư đi tới, những người đó còn đang đánh giá cô.

“Cô là ai? Đến làm gì?”

Sắc mặt của Hàn Minh Thư không thay đổi, lạnh giọng nói: “Shelly nhà thiết kế của công ty Tử Xuyên, tôi với anh Dạ đã hẹn hôm nay qua đây bàn việc”

Cô nói rất chân thành, nhưng mấy người đó lại vẫn là nghỉ ngờ liếc nhìn cô: “Chúng tôi không có nhận được thông báo, cô liệu có nhầm không?”

Hàn Minh Thư nhàn nhạt nói: “Các anh vào hỏi thử là biết rồi, tôi ở đây chờ”

Nói xong, Hàn Minh Thư liền tự mình đứng đợi ở một bên.

Bộ dạng không nóng không vội của cô hoàn toàn khác với những người phụ nữ muốn bắt quan hệ với Dạ Âu Thần, cộng thêm tướng mạo và khí chất của cô đều xuất sắc, chắc không phải là loại phụ nữ thấy người sang bắt quàng làm họ.

Vì thế liền có người vào trong hỏi.

Gió ở bờ biển rất lớn, Hàn Minh Thư mặc một chiếc váy dệt kim thoải mái đứng ở đó, nhìn trông vô cùng yên tĩnh.

Mà mái tóc đen chưa kịp buộc bị gió thổi bay như thế, ở trong không trung vẽ ra một độ cong tuyệt đẹp.

Mọi người nhìn mà có hơi sững người.

Qua vài phút, người đi vào trong hỏi đã chạy ra, có chút thở hổn hển.

“Cô ơi, ông chủ của chúng tôi bảo cô vào”

“Cảm ơn”

Hàn Minh Thư xoay người, động tác giống con rối bị điều khiển dắt đi, trên mặt cô không có mang theo bất cứ ý cười nào, nhìn trông rất lạnh lùng, nhưng… lại rất đẹp.

Đợi sau khi cô đi, mấy người không nhịn được mà trở nên nhiều chuyện.

“Chuyện gì thế? Cậu Dạ từ khi nào lại gọi người đến đây bàn công việc thế?”

“Anh ngốc à? Bàn công việc chỉ là một cái cớ, cậu Dạ của chúng ta là muốn ở riêng với nhau”

“Vậy thì càng kỳ lạ rồi, cậu Dạ không phải là không gần nữ sắc hay sao? Nhiều năm như vậy đâu có người phụ nữ nào chạm vào được…”

“Ai nói không gần nữ sắc? Đám người trước bọn họ khi còn ở đây đã nói, 5 năm trước nơi này đã từng có một người phụ nữ ở, đó chính là bảo bối trong tay cậu Dạ, chỉ có điều… sau này hình như đã xảy ra chuyện gì đó, không có nhìn thấy người phụ nữ đó xuất hiện nữa. Có điều hiện nay vừa nhìn, cậu Dạ của chúng ta đâu phải là không cần nữ sắc, rõ ràng là mắt nhìn tốt”

*… Nói cũng phải, cô gái này trông rất xinh đẹp, chỉ là… có hơi lạnh”

“Va, anh hiểu cái gì… nói không chừng cậu Dạ là thích kiểu mỹ nhân lạnh lùng này”

Mà Hàn Minh Thư hoàn toàn không biết mình đã trở thành đối tượng được bàn luận, vẫn tự mình đi về phía trước.