Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

CHƯƠNG 242: SỰ THẬT CHE DẤU




Trong một thoáng, Thẩm Cửu còn tưởng rằng chính mình đã nhìn nhầm rồi.

Bởi vì cô thực sự thấy đôi bông tai mà Hàn Mai Linh đang đeo rất giống với đôi bông tai mà Dạ Âu Thần đã mua.

"Thưa cô, xin hỏi cô cần gì?" Giọng nói của người phục vụ truyền xuống, cuối cùng cũng kéo được thần hồn của Thẩm Cửu trở lại, lúc này Thẩm Cửu mới lấy lại tinh thần, lúng túng nhìn người phục vụ, nói: "Cho tôi một ly cà phê là được rồi."

“Được rồi.” Sau khi người phục vụ rời đi, Hàn Mai Linh nở nụ cười ngọt ngào nhìn Thẩm Cửu, thân mật nắm tay cô: “Cửu, cảm ơn cậu, cậu thật tốt, rõ ràng bản thân cậu không thích ăn đồ ngọt, nhưng vẫn luôn chiều theo ý của tớ mà đến ăn đồ ngọt, chúng ta phải vĩnh viễn làm bạn tốt của nhau.”

Ánh mắt của Thẩm Cửu vẫn luôn dừng trên tai của Hàn Mai Linh.

Đôi bông tai có màu hồng phấn rất đáng yêu, dưới ánh đèn phát ánh sáng đến động lòng người, lúc ấy Thẩm Cửu cũng rất thích đôi bông tai này, chẳng qua về sau... ...

Cô không nhịn được hỏi: "Đôi bông tai của cậu..."

Nghe được câu này, Hàn Mai Linh như phục hồi lại tinh thần, vươn tay sờ lên đôi bông tai trên tai, sau đó cong lên khóe môi, "Không xinh sao?"

Thẩm Cửu không biết nên phản ứng thế nào mới tốt, nên cô ngây người gật đầu.

“Rất đẹp.” Cô cười nhẹ, nhưng nụ cười này chua xót đến tận đáy lòng, cũng chỉ có cô rõ ràng.

Sau khi nói xong, Thẩm Cửu nhìn thấy Hàn Mai Linh vươn tay ôm lấy khuôn mặt của cô, nghịch ngợm đôi hoa tai, vẻ mặt ngượng ngùng: "Tớ cũng nghĩ là nó đẹp."

Trong lòng Thẩm Cửu cảm thấy đau khổ, hai tay dưới gầm bàn đã đan chặt vào nhau, móng tay gần như ăn sâu vào da thịt, sau đó lại nới lỏng ra, nhìn vào cặp bông tai, hỏi: "Là cậu ...Chính cậu tự mình mua hả? "

Hàn Mai Linh có vẻ sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu: "Đương nhiên không phải, là ... người khác tặng!"

Vừa nói xong, khuôn mặt của Hàn Mai Linh càng đỏ hơn, vẻ mặt đầy thẹn thùng.

Dáng vẻ này của cô, đương nhiên Thẩm Cửu biết nó đại biểu cho cái gì, đây là dáng vẻ của một người đang yêu.

Chỉ là...Hiện tại Thẩm Cửu đang suy nghĩ, đôi hoa tai kia có phải do Dạ Âu Thần tặng không? Cho dù Dạ Âu Thần có phần tâm tư kia đi nữa, nhưng Hàn Mai Linh không phải là loại người như vậy sao? Rõ ràng cô biết rất rõ Dạ Âu Thần là chồng của Thẩm Cửu cô, Hàn Mai Linh sao lại có thể nhận quà của Dạ Âu Thần được chứ, còn tỏ ra một dáng vẻ thẹn thùng xấu hổ như vậy, cô ấy không phải loại người như vậy.

Nghĩ đến đây, Cuối cùng Thẩm Cửu cũng thở phào nhẹ nhõm, rồi buông bàn tay đang nắm chặt của cô ra.

“Chúc mừng cậu.” Tự đáy lòng của Thẩm Cửu muốn chúc mừng, trong lòng cô nghĩ chắc đây chỉ là một sự trùng hợp.

Khi nghe Thẩm Cửu nói lời chúc mừng, nét mặt của Hàn Mai Linh ngưng lại một chút, sau đó cô chớp mắt, đột nhiên nhìn Thẩm Cửu một cách lặng lẽ.

Thẩm Cửu bị cô ta nhìn cho có chút kỳ quái, không khỏi hỏi: "Sao vậy?"

Hàn Mai Linh hả một tiếng, rồi lắc đầu nói không có gì, tiếp đó nhân viên phục vụ mang món bánh ngọt đến, Hàn Mai Linh cầm thìa lên, đào một miếng bơ rồi ăn: "Thật ngon."

Cà phê của Thẩm Cửu cũng được bưng lên, cô nhấp một ngụm đã thấy đắng tận cõi lòng.

Mặc cho cô an ủi bản thân thế nào đi nữa nhưng trong lòng cô vẫn rất quan tâm, đôi hoa tai kia thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao?

Khi hai người vừa tạm biệt nhau, Hàn Mai Linh đột nhiên nắm lấy tay Thẩm Thẩm Cửu, nhỏ giọng hỏi: "Cửu, tớ muốn nói với cậu một chuyện, nhưng ... Lại không biết phải nói thế nào với cậu."

Nghe thấy vậy, Thẩm Cửu chỉ cảm thấy giữa lông mày cô nhảy dựng kịch liệt, giọng nói run run.

"Sao, có chuyện gì vậy?"

Hàn Mai Linh nhìn chằm chằm cô một lúc, vẻ mặt không còn dịu dàng như vừa rồi mà trở nên thương cảm, nhìn ánh mắt của cô như thể cô ta đã làm gì đó có lỗi với Thẩm Cửu vậy, ánh mắt này khiến lòng Thẩm Cửu trở nên hồi hộp.

“Quên đi, hay là không nói vẫn tốt hơn.” Hàn Mai Linh thở dài, rũ mắt xuống, đè lại lời nói vừa thốt ra trên môi.

Thẩm Cửu: "... Nói cho tớ biết, dựa vào quan hệ của chúng ta, không có gì không thể nói ra được."

Hàn Mai Linh lắc đầu: "Thời cơ còn chưa tới, đợi tới thời gian thích hợp tớ sẽ nói cho cậu biết, Cửu, Bất kể lúc nào thì cậu cũng phải nhớ kỹ chúng ta là bạn tốt, cậu nhất định...Nhất định phải tin tưởng tớ!"

Cô ta giữ chặt cánh tay của Thẩm Cửu, nghiêm túc nhìn Thẩm Cửu nói.

Vốn dĩ Thẩm Cửu tự an ủi bản thân, nhưng bây giờ tâm tình muốn nói của Hàn Mai Linh lại khiến trái tim cô ngưng trọng, cắn chặt môi dưới khó xử nhìn Hàn Mai Linh: "Mai Linh, chúng ta là chị em tốt, đương nhiên tớ tin cậu, nhưng ... Cái gì là thời cơ chưa tới hả? Rốt cuộc thì cậu đang giấu diếm tớ cái gì đây?"

"Không có chuyện gì, Cửu đừng có nghĩ bậy nữa, sau này tớ sẽ nói cho cậu nghe, dù sao thì cậu nhất định phải tin tưởng tớ, chúng ta vĩnh viễn là chị em tốt."

Cuối cùng Hàn Mai Linh vẫn không nói gì với cô, Thẩm Cửu cũng không thể làm gì thêm, sau khi chia tay cô tuyệt vọng trở về nhà.

Đi được nửa đường, Thẩm Cửu đột nhiên nhớ tới cửa hàng lần trước, vì vậy vội vàng nói với tài xế: “Bác tài, xin quay đầu lại!

Sau khi Thẩm Cửu nói cho tài xế biết địa chỉ mới, tài xế đưa cô đến địa điểm mới.

Sau khi xuống xe, Thẩm Cửu trực tiếp đi đến cửa hàng trang sức trước đó.

Khi vừa bước vào, cô đã tình cờ gặp cô nhân viên hướng dẫn mua hàng đã giúp cô thử chiếc hoa tai lần trước, cô nhân viên ấy nhận ra Thẩm Cửu, vừa thấy cô thì lập tức nở ra khuôn mặt tươi cười.

"Xin chào quý khách."

Bởi vì sự việc ngày hôm đó, Thẩm Cửu có chút xấu hổ cười với cô.

Cô nhân viên lên tiếng trước: "Xin chào cô, cô là người xem đôi hoa tai lần trước có phải không ạ?"

Không ngờ cô ấy thật sự nhớ rõ Thẩm Cửu cô, Thẩm Cửu đành phải gật đầu: "Đúng vậy."

"Cô muốn mua lại sao?"

Thẩm Cửu lắc đầu: "Chỉ là tôi muốn hỏi, đôi hoa tai đó..."

"Chào cô, ngày ấy ngài quý ông kia qua ngày hôm sau đã đến mua lại đôi bông tai đó rồi. Chắc là mua cho cô. Cô thực hạnh phúc nha, người bạn cô cũng đã đến đây, nhưng không ngờ cô cũng ... "

Thẩm Cửu nhếch môi, cảm thấy xấu hổ lạ thường.

“Thật ra, tôi chỉ muốn hỏi, đôi hoa tai đó… Còn có đôi nào nữa không?” Cô rất tò mò không biết đôi hoa tai đó có kiểu dáng giống nhau không, cô thực sự hy vọng đó chỉ là sự trùng hợp.

“Kiểu giống nhau à?” Ban đầu cô nhân viên sửng sốt, nhưng chỉ một lúc sau cô mới nhận ra ý của Thẩm Cửu: “Cô ơi, xin cô yên tâm, đôi hoa tai đó được thiết kế riêng, chỉ có một đôi duy nhất trên thị trường . "

Hiện tại chỉ có một đôi duy nhất trên thị trường?

"Hiện tại sao?"

"Đúng vậy, chỉ có một sản phẩm trong khu mua sắm của chúng tôi, sau khi bán đi đôi đầu tiên mới xem xét việc thiết kế đôi hoa tai tương tự."

Nghe vậy, Thẩm Cửu hiểu ra, liền hỏi: "Vậy nếu tôi muốn một đôi thứ hai, thì mất bao lâu để có được nó?"

Cô nhân viên suy nghĩ một chút, sau đó mới cho cô câu trả lời thỏa đáng.

"Từ lúc đưa đi sản xuất cho tới khi sản phẩm tới tay của cô, tính thêm việc qua trung gian cũng mất khoảng một tháng."

Một tháng...

Thẩm Cửu vẫn không chịu thua: "Vậy kiểu dáng có giống nhau không?"

"Cho đến tận bây giờ, đây là chiếc hoa tai màu hồng duy nhất."

Chút hy vọng trong lòng Thẩm Cửu cuối cùng cũng tan thành mây khói.

Cho nên mới nói ... Có phải sự do dự của Hàn Mai Linh là đang nói về đôi hoa tai này à?

Đôi hoa tai kia, thực sự là Dạ Âu Thần tặng cho Hàn Mai Linh sao?

Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu cắn môi dưới, cô thấy trời đất như quay cuồng.

Trong phút chốc, cô cảm thấy bản thân dường như muốn té ngã, may mà cô nhân viên bên cạnh nhìn thấy sắc mặt cô không ổn liền vội vàng đỡ cô.

"Cô ơi, cô có sao không?"