Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

CHƯƠNG 238: PHẢI NHỚ TỚI TÌM TÔI.




Thẩm Cửu nhìn bản thân trong gương tới mức đăm chiêu.

Hẳn là ngày hôm qua nhìn thấy đôi bông tai kia, sau đó bản thân cô suy nghĩ quá nhiều cho nên mới nằm mơ.

Cô nhanh chóng lau nước trên mặt, sau đó xoay người rời khỏi phòng tắm.

Giường của Dạ Âu Thần không có ai, người đã rời đi từ lâu, Thẩm Cửu liếc nhìn thời gian liền phát hiện đã quá giờ đi làm, vậy cô...không phải đến muộn sao?"

Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu nhanh chóng đi thay quần áo, bay thẳng đến công ty.

Đợi tới khi cô chạy tới công ty, vừa đúng lúc gặp Dạ Âu Thần và Lang An đang chuẩn bị tiến vào phòng họp, Thẩm Cửu đang từ thang máy đi ra mà bọn họ lại muốn vào thang máy.

Nhìn thấy Thẩm Cửu, lông mày của Dạ Âu Thần lập tức cau lại, bất mãn nhìn chằm chằm cô, nói: "Không ở nhà nghỉ ngơi cho thật tốt, chạy đến công ty làm gì?"

"Hả?" Thẩm Cửu không rõ cho nên mới lên tiếng hỏi.

"Cô đang bị thương." Dạ Âu Thần nhìn chằm chằm vào quần áo của cô, ánh mắt rơi vào trên cổ cô, nơi đó có rất nhiều vết thương, nghĩ đến điều gì đó, anh liền hỏi: "Ngày hôm nay có bôi thuốc chưa?"

Nghe vậy, Thẩm Cửu nhận ra điều gì đó, đưa tay sờ cổ mình, "Chưa có bôi."

"Trở về bôi thuốc rồi nghỉ ngơi đi."

Đinh-----

Ngay lúc thang máy sắp đóng cửa, Thẩm Cửu phải nhanh chóng bước ra ngoài, Lang An đã đẩy Dạ Âu Thần vào.

Sau khi Dạ Âu Thần tiến vào, trực tiếp vươn tay kéo Thẩm Cửu đi vào: "Lang An, đưa cô ấy trở về đi."

Lang An sửng sốt một chút: "Nhưng mà cuộc họp..."

"Tôi không sao." Thẩm Cửu nhanh chóng ngắt lời anh: “Vết thương trên người tôi chỉ là vết thương ngoài da, thuốc do dì nhỏ cho tôi cũng rất hiệu nghiệm. Vết thương của tôi gần như đã lành hẳn nên có thể đi làm được rồi.”

Dạ Âu Thần khi nghe những lời đó liền cười lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn cô đầy chế giễu: "Cho dù thuốc của dì nhỏ cho có hiệu quả tới đâu thì cũng không phải là linh đan diệu dược gì, hôm qua mới bị thương, cô lại nói với tôi hôm nay vết thương đã lành rồi? Là cô ngốc hay là tôi ngốc hả?"

Thẩm Cửu: "...Nhưng mà...thực sự không còn đau nữa mà"

Cô mang theo ánh mắt sợ hãi nhìn về phía anh, trong đôi mắt trong trẻo lạnh lùng hiện lên nét oan ức và khẩn cầu, trông có vẻ ủy khuất, rất đáng thương.

Ai nhìn cũng không đành lòng nổi.

Lông mày của Dạ Âu Thần càng nhíu chặt hơn, cô gái này sao lại thế này...lại có thể tỏ vẻ đáng thương trước mặt anh?

"Chết tiệt, Lang An, mau đưa người trở về đi."

Lang An: "..."

"Mợ hai, tôi đưa mợ về."

Thẩm Cửu thấy anh không còn nhìn cô, nhịn không được nói: "Vậy thì hôm nay tôi không đi làm, lát tôi cũng có thể tự mình trở về, nhưng hiện tại tôi muốn đi xem tình hình của Tiểu Nhan, có được hay không hả?"

Nghe vậy, Dạ Âu Thần rốt cuộc cũng ngẩng đầu nhìn cô: "Tiểu Nhan?"

"Ừm, hôm qua cậu ấy giúp tôi, bây giờ tôi muốn đi xem tình hình hiện tại của cậu ấy ra sao rồi, có được không hả?" Câu cuối cùng này, Thẩm Cửu cẩn thận hỏi.

Dạ Âu Thần nhíu chặt mày, gương mặt thâm thúy chăm chú nhìn thẳng vào cô, một lát sau mưới trầm giọng nói.

"Đi đi, nửa tiếng sau quay lại tìm tôi."

"Không phải anh đang bận họp sao?"

Ánh mắt của Dạ Âu Thần bí hiểm: "Nửa tiếng là đủ rồi."

"Vậy tôi đi nhìn Tiểu Nhan trước, chút nữa sẽ quay về tìm anh."

Cửa thang máy đóng lại, khi đến phòng họp, Thẩm Cửu nhìn Dạ Âu Thần ra khỏi thang máy, trước khi rời đi, anh ta dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, như thể đang nhắc nhở cô nửa tiếng sau phải quay lại tìm anh.

Khi Thẩm Cửu tìm Tiểu Nhan, Tiểu Nhan vừa lúc đang buồn chán ngồi trước máy tính, nghe được tiếng động thì lập tức ngẩng đầu lên, kết quả thấy được Thẩm Cửu.

"Cửu à?"

Cô lập tức đứng dậy đi về phía Thẩm Cửu, khi cô định chạm vào Thẩm Cửu, kết quả vừa nhấc cánh tay lên thì sắc mặt của cô lập tức thay đổi.

Thẩm Cửu thay đổi sắc mặt, cô bước tới: "Không sao chứ?"

Lúc này Tiểu Nhan mới xấu hổ, nhếch môi nói: "Không sao."

"Thực xin lỗi, cậu bị thương ở chỗ nào rồi?"

Tiểu Nhan không có gì nói: "Chẳng qua là bản thân không cẩn thận bị trẹo cánh tay, bác sĩ nói cũng không có gì trở ngại, chỉ đau vài ngày thôi, mình không có sao."

"Thật sự không có việc gì?"Thẩm Cửu lo lắng nhìn cô: "Thực xin lỗi, là do mình làm liên lụy tới cậu, hơn nữa chiều hôm qua..."

"Chiều hôm qua chẳng phải cậu đi cùng với cậu Dạ rồi sao? Mình biết mà, cậu không cần xin lỗi mình nữa, Lang An nói lúc đó cậu cũng bị thương nặng."

Đúng nha, Thẩm Cửu thiếu chút nữa thì quên, lúc ấy là Lang An canh giữ ở trước cửa phòng cấp cứu.

Vậy sau khi Dạ Y Viễn cùng với Tiểu Nhan trở về thì chắc chắn sẽ gặp được anh ấy, theo tính cách của Tiểu Nhan nhất định cô sẽ hỏi.

"Mình không có sao cả mà." Tiểu Nhan hững hờ nhún vai, nhưng sau đó lại cười khổ: "Chẳng qua chỉ làm khổ thêm phó tổng mà thôi, lúc mình quay lại thì không thấy cậu đâu rồi, sau lại thấy được cái dáng vẻ thất hồn lạc phách kia của anh ta, giống như là một người mất hết hồn phách vậy."

Thẩm Cửu: "Đừng có nhắc tới chyện này nữa mà."

"Thực sự cảm thấy không theo lẽ thường mà, bởi vì cậu không thích anh ta cho nên anh ta có đau lòng đến mấy thì cậu cũng thờ ơ lạnh nhạt, ngay cả mình nhìn thấy còn cảm thấy đau lòng dùm, còn cậu lại có thể nghe xong mà một chút cảm giác cũng không có."

Thẩm Cửu cúi đầu, trầm ngâm nhìn mặt đất.

"Thờ ơ mới là cách thức tốt nhất để đáp trả lại, mình là em dâu của anh ấy, cũng không phải là bạn gái anh ấy, nếu có đáp lại tình cảm của anh ấy, ngược lại đó mới thật sự là làm hại anh ấy đó?"

"Nói như vậy cũng đúng, chúng ta đi tìm một chỗ yên tĩnh để nói chuyện, cậu đi theo mình."

Tiểu Nhan kéo Thẩm Cửu vào phòng làm việc, nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó nói: "Hôm qua mình nghe nói người phụ nữ kia cũng không có sao, mẹ con bình an, có phải là sự thật không hả?"

Thẩm Cửu gật đầu: "Ừm."

“Vậy thì chuyện này không liên quan gì đến chúng ta?” Tiểu Nhan càng lo lắng chuyện này, theo tính cách ngày hôm qua của cô hận không thể chết ngay tại chỗ, dù sao cũng khiến cho hai người bọn họ bị thương thành như thế này.

Nhưng bây giờ khi bình tĩnh lại, Tiểu Nhan mới nhận ra sự nghiêm trọng của sự việc.

Hai mẹ con không sao, cô còn tưởng rằng ... Chảy nhiều máu như vậy, đứa trẻ chắc chắn sẽ không được giữ lại được.

Ai biết...

“Ừm, lẽ ra không liên quan gì đến chúng ta. Nhưng… Đối phương hẳn là sẽ không chịu để yên.” Nhìn bộ dạng ngày hôm qua của Lâm Tuấn, có lẽ anh ta vẫn sẽ làm ra chuyện.

"Hả? Đối phương còn muốn làm cái gì, chính bọn họ cũng không sao mà!"

Thẩm Cửu cười nhạt: "Có gây ra chuyện gì hay không thì vẫn chưa biết, nhưng mà chuyện này cậu cứ an tâm đi, mình sẽ không làm liên lụy đến cậu đâu."

"Cậu nói bậy bạ gì đó? Mình không chỉ vì bản thân, mình cũng lo lắng cho cậu nữa mà. Dù sao thì mình cũng liên quan đến chuyện này rồi. Nếu cậu gánh vác một mình, mình sẽ không đồng ý!"

"Được, đừng lo lắng chuyện này nữa, mình chỉ tới xem thương thế của cậu như thế nào thôi, lát nữa phải trở về rồi."

Tiểu Nhan lập tức nói chuyện phiếm: "Quay trở về bên người của cậu Dạ? Ngày hôm qua anh ta đưa cậu đi, không phải là cậu rất vui sao?"

Nói đến chuyện của ngày hôm qua, sắc mặt Thẩm Cửu có chút đỏ lên, "Đừng nói chuyện của ngày hôm qua nữa, một lát nữa mình sẽ trở về rồi."

"Này, trước tiên đừng rời đi, nghe mình nói với cậu một chuyện. Hôm đó không phải chúng ta đi trung tâm mua sắm sao? Ngày đó cậu Dạ đi cùng chúng ta, cặp bông tai mà cậu nhìn thấy kia, mình đã có hỏi qua, vốn định mua nó để lén tặng cậu nhưng cậu có biết người bán hàng nói thế nào không? Cô ấy nói đã bị một người đàn ông mua đi rồi, cậu đoán người đó là ai?