Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 2303




Thật ra thì An Thiến không muốn đi, sao mà ăn thứ đó được? Nhưng nơi này chỉ có bốn người, ba người khác đều đi xuống nên nếu chỉ còn lại một mình cô ta thì sẽ trông có vẻ cô †a rất không hợp với mọi người.

“Lát nữa em xuống, các anh đi trước đi”

Sau đó An Thiến lấy gương ra dặm lại lớp trang điểm.

Sau khi cô ta xác định mình gọn gàng xinh đẹp mới từ từ mở cửa xe.

Cũng chỉ trong mấy giây đó, một cơn gió lạnh thổi qua.

Thiếu chút nữa An Thiến đã bị đông thành tượng đá.

Dù sao cô ta mặc một cái váy ngắn, mặc dù phía trên là áo lông nhưng nửa người dưới lại mặc loại tất chân tương đối mỏng.

Mặc thứ này ở phía Nam thì còn được, nếu đi tới phía Bắc mà mặc vậy thì lực sát thương sẽ ở cấp mười.

An Thiến đứng run rẩy mấy cái trong gió rét, cô ta không nhịn được lại chui vào lại trong xe.

Con mẹ nó lạnh quá.

Cảnh tượng đó bị Chung Sở Phong thấy nên không nhịn được ôm bụng cười to.

“Trời má, cười chết mình rồi, ra Bắc mà mang tất chân, mình phục thật.”

Đường Viên Viên quay đầu lại nói Chung Sở Phong một câu: “Anh Sở Phong, sao anh lại cười? Cậu ấy không phải là em gái anh sao?”

Chung Sở Phong nghe vậy thì sắc mặt thay đổi, vội vàng cứu vãn hình tượng của mình.

“Thật xin lỗi, vừa rồi anh chỉ không nhịn được chứ không phải cố ý cười em ấy”

“Vậy giờ phải làm sao? Nếu không anh Sở Phong mua sữa đậu nành bánh quẩy về cho cậu ấy ăn đi”

“Chuyện đó còn có thể làm thế nào được đây, chỉ có thể làm như thế thôi.”

Nói xong, Chung Sở Phong lại tiếp lời: “Bọn anh đi ăn trước đây, sau khi ăn xong sẽ mang về cho em. Dù sao em cũng không xuống được xe, cứ đợi một lát nữa rồi hằng ăn cũng được. Bây giờ trong xe không lạnh lắm, bọn anh ra ngoài ăn xong trước rồi nói chuyện sau.”

Phía bên này đang nói chuyện thì ở bên kia, Uất Trì Diệc Thù đã gọi chủ quán ăn nhỏ cho một bát sữa đậu nành nóng hổi đưa cho Đường Viên Viên.

“Uống một ngụm cho ấm người.”

“Cảm ơn anh”

Sau khi Đường Viên Viên nhận lấy nhấp môi một ngụm mới phát hiện nhiệt độ vừa đủ ấm, vẻ mặt cô bé tươi tỉnh hẳn.

Quả nhiên chỉ có anh trai là hiểu mình nhất.

Chung Sở Phong vốn muốn thể hiện cho thật tốt, không ngờ lại bị Uất Trì Diệc Thù cướp mất cơ hội của mình. Vì thế cho nên cậu đã gọi ông chủ đưa mấy cái bánh bao mà Đường Viên Viên thích ăn, sau đó chen ngang vào giữa hai người.

“Viên Viên à, không thể chỉ uống mỗi sữa đậu nành, uống sữa cũng chưa thể no bụng được. Nào, đến đây ăn mấy miếng bánh bao trước đi.”

Đường Viên Viên lại duỗi một bàn tay khác ra nhận lấy bánh bao, sau khi cắn một cái rồi mới há miệng hét to: “Cảm ơn anh Sở Phong!”

“Ha ha”

Nhìn cô bé ăn phúng phính hai má, Chung Sở Phong cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Cô nhóc này đúng là dễ nuôi nhỉ, ăn gì cũng nhai rất ngon lành.

Giọng nói kín đáo của Uất Trì Diệc Thù vang lên từ phía Sau: “Cần phải vội vã đến vậy sao?”

Chung Sở Phong nghe xong liền quay đầu lại, hạ giọng nói: “Cậu làm gì hiểu được chứ, mấy cái biểu hiện ngoài mặt này, cậu chưa từng thích cô gái nào thì đương nhiên là không hiểu được tình cảm của tớ rồi”

Đôi môi mỏng của Uất Trì Diệc Thù khẽ mím lại, liếc qua bả vai Chung Sở Phong mà nhìn Đường Viên Viên.

Cô bé đúng là rất đơn thuần, chưa hiểu bất cứ chuyện gì cả nhưng lại rất thông minh. Sống vô cùng nhiệt tình, khiến cho người ta nhìn vào đã thấy tuổi trẻ tràn đầy sức sống.