Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 2299




Đến gần, Đường Viên Viên mới thấy cô ta còn trang điểm, hơn nữa màu sắc son môi rất đẹp, giống hệt với màu quả mơ, hai cái khuyên tai lớn cũng hấp dẫn sự chú ý của Đường Viên Viên.

Quan trọng nhất là cô ta rất gầy.

Đường Viên Viên nhìn cô ta với ánh mắt hâm mộ.

“Bé Viên!”

Chung Sở Phong vừa nhìn thấy cô bé thì đi tới chào hỏi, cửa sổ xe vừa hạ xuống, chuyện đầu tiên Chung Sở Phong làm chính là tới xách cái mũ của cô bé.

“Ôi chao, sao hôm nay bé Viên mặc giống như cô bé quàng khăn đỏ vậy?”

Đường Viên Viên mấp máy môi rồi nhỏ giọng nói: “Quà năm mới mẹ em mua cho.”

“Không tệ, mắt thẩm mỹ của dì Đường thật tốt”“

“Chung Sở Phong, sao anh không giới thiệu em đi?”

Sau lưng Chung Sở Phong truyền đến một giọng nữ bất mãn.

Lúc này Chung Sở Phong mới nép người qua: “Nhà cậu anh, An Thiến”“

An Thiến cong môi vẫy vẫy tay với Đường Viên Viên: “Chào cậu, tôi là An Thiến, con gái của cậu Chung Sở Phong.”

“Không biết lớn nhỏ, ai cho phép em gọi thẳng họ tên anh? Gọi anh?”

An Thiến mặc kệ cậu.

Đường Viên Viên ngoan ngoãn chào hỏi cô ấy.

“Chào An Thiến, tớ là Viên Viên”

An Thiến cười lễ phép, sau đó ánh mắt xuyên qua Đường Viên Viên nhìn Uất Trì Diệc Thù ngồi chỗ tài xế, trong mắt lóe lên ánh sáng mãnh liệt.

“Chào anh Diệc Thù, em là An Thiến”“

Cô ta biểu hiện rất nhiệt tình, nhưng Uất Trì Diệc Thù là khối băng nên mặt không thay đổi, anh chỉ gật đầu, sau đó lạnh lùng nói: “Lên xe đi”

“Được”

Chung Sở Phong kéo An Thiến lên xe.

Bởi vì là tự lái cho nên hai nam sinh ngồi ở phía trước thay phiên lái xe, những người khác cũng có thể nghỉ ngơi.

Vào lúc này đã là buổi tối, nhưng bởi vì là năm mới cho nên trên đường vô cùng náo nhiệt.

Ban đầu Đường Viên Viên còn có thể nằm ở bên cửa sổ xem pháo hoa vô cùng vui vẻ, thậm chí còn lấy điện thoại di động ra quay phát lên vòng bạn bè.

An Thiến bên cạnh nhìn thấy không nhịn được hỏi cô bé: “Trước kia cậu chưa từng thấy pháo hoa sao?”

“Không phải.’ Đường Viên Viên lắc đầu: “Thật ra thì hàng năm đều có thể thấy, nhưng pháo hoa hàng năm đều khác nhau”

“Khác cái gì?” Vẻ mặt An Thiến có chút xem thường, cô ta nhìn ra bên ngoài rồi nói: “Không phải pháo hoa đều như vậy sao, không có gì đẹp, thật nhàm chán.”

Đường Viên Viên thấy cô ta không thích cũng không cãi cọ với cô ta nữa mà tự chơi một mình.

An Thiến thấy cô bé như vậy cảm thấy bây giờ cô bé giống như con ngốc, nhưng bởi vì cùng đi nên cô ta cũng không nói thẳng ra.

Dọc theo đường đi Đường Viên Viên rất hưng phấn, thấy cái gì cũng hưng phấn giống như một đứa trẻ, cô bé tràn ngập tò mò và nhiệt tình đối với tất cả mọi thứ.

Chung Sở Phong luôn nhìn chằm chằm cô bé xuyên qua kính chiếu hậu, trong mắt luôn có vẻ cưng chiều, thậm chí mỗi lần Đường Viên Viên hoan hô thì cậu đều không kiềm được lên tiếng đáp lại cô bé.

An Thiến ở bên cạnh nghe thấy mà phiền, cô ta lấy tai nghe ra nhét vào tai, sau đó nghe nhạc D.).