Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 2256




Cậu nói xong thì dắt Đường Viên Viên đến khoảng đất trống bên cạnh nghỉ ngơi, những người khác thấy vậy chỉ đành dừng lại theo, Chung Sở Phong cười chế giễu và nói: “Vẫn chưa được bao lâu mà anh đã mệt rồi hả? Anh Thù, anh có còn ổn không đấy?”

Chung Sở Phong vừa dứt lời, nhìn sang thấy khuôn mặt đỏ ửng của Đường Viên Viên đang ngồi bên cạnh cậu thì lập tức hiểu ra, cậu ta cười với vẻ xấu xa rồi buông lời trêu chọc: “Thì ra là Viên Viên mệt rồi ä, đó cần anh Sở Phong cõng em không?” – Cậu vừa nói xong câu nói đó thì mặt của Đường Viên Viên lại càng đỏ hơn, cô bé vội vã lắc đầu.

“Không cần đâu anh Sở Phong, Viên Viên nặng lắm, anh không cõng nỗi đâu”

“Ai nói anh cõng không nỗi hả? Em Viên, vai anh Sở Phong của em có sức mạnh kinh người, đừng nói là cõng em, một tay vác em lên đến đỉnh núi cũng không thành vấn đề”

“Cậu không nói dốc một ngày thì sẽ chết sao?” Giọng nói lạnh lùng của Uất Trì Diệc Thù vọng lại.

Chung Sở Phong bĩu môi nói: “Tớ chỉ nói vài câu với em Viên thôi, cậu làm gì mà lần nào cũng chen ngang thế? May mà cô bé không phải là em ruột của cậu, nếu cô bé mà là em ruột của cậu thì chắc cậu còn quản nhiều chuyện hơn nữa rồi nhỉ?”

Chung Sở Phong nói xong thì ngồi xuống bên cạnh Đường Viên Viên, kéo dây kéo ba lô của mình ra rồi lấy ra một bình sữa chua từ bên trong, đưa qua cho cô bé.

“Cho em.” Mới đầu Đường Viên Viên còn thấy đau đầu vì cậu tiến lại gần cô bé, không biết tiếp theo đó anh Sở Phong sẽ lại nói gì để làm khó mình nữa nhưng khi cô bé nhìn thấy cậu lấy bình sữa chua ra cho mình, hơn nữa còn là loại vị đào vàng mà cô bé thích nhất thì cô bé lập tức cười rạng rỡ và nhận lấy.

“Cảm ơn anh Sở Phong!”

Chung Sở Phong nhìn bộ dạng vui vẻ ôm lấy bình sữa chua của cô bé thì ánh mắt sáng lên, lấp lánh như những vì sao, sáng đến mức người khác phải thấy kinh ngạc. ề “Cảm ơn gì chứ! Mau uống đi”

Uất Trì Diệc Thù ngồi bên cạnh nhìn hành động của cậu rồi lại nhìn sang bình sữa chua vị đào vàng đang được Đường Viên Viên ôm trong lòng, ánh mắt của cậu nhìn Chung Sở Phong lại nặng nề hơn.

Mạnh Khả Phi cũng đưa mắt nhìn Chung Sở Phong với vẻ dò xét, ý đồ của cậu… Thật sự đã quá rõ ràng, hoàn toàn không thể giấu được.

Hai thanh niên nhà họ Hàn đứng đó và không nói gì, Giá Nhỏ thì lại ngây ngô chạy lên.

“Anh Sở Phong, Giá Nhỏ cũng muốn uống!”

“Giá Nhỏ? Sao anh Sở Phong có thể để em thiếu phần được. Nào, nào, nào, đây là vị việt quất mà em thích nhất”

Sau khi Giá Nhỏ chạy lên thì không khí đã lập tức được dịu lại vài phần. Cô bé nhận lấy bình sữa chua xong thì Chụng Sở Phong lại lấy ra một bình nữa và nói với Mạnh Khả Phi: “Em Khả Phi, em cũng có phần, nhưng anh Sở Phong mới vừa quen biết em, không biết em thích vị gì, vì vậy em uống cùng vị với Viên Viên được không?”

Mạnh Khả Phi bị gọi tên thì ngây ra, một lúc sau mới phản ứng lại và nói: “Em, em sao cũng được”

Cô bé nói xong thì tiến lên trước nhận lấy bình sữa chua rồi nói: “Cảm ơn”

“Khả Phi, qua đây ngồi nè”

Đường Viên Viên ngoắt tay gọi Mạnh Khả Phi, sau đó đẩy Chung Sở Phong ra và nói: “Anh Sở Phong, anh ngồi qua kia một chút, để Khả Phi qua đây ngồi”

“Chậc, em thật là không có lương tâm, vẫn còn chưa uống hết sữa chua trong bình thì đã bắt đầu gạt anh đi rồi”

Mặc dù nói như thế nhưng Chung Sở Phong vẫn mỉm cười đầy vẻ đầy yêu thương, sau đó đứng dậy, nhường chỗ cho Mạnh Khả Phi.

Giá Nhỏ thì chạy đến trước mặt Uất Trì Diệc Thù và nói: “Anh mau đứng dậy, em muốn ngồi chung với chị Viên Viên” Uất Trì Diệc Thù từ đầu đến cuối đều không rục rịch cuối cùng cũng phải chống tay xuống, ngồi dịch ra ngoài một chút.

Ba cô gái nhỏ cùng ngồi xuống một chỗ.

Bốn chàng trai chỉ có thể đứng chờ bên cạnh.

Các cô gái nhỏ không thể tránh khỏi yếu ớt mỏng manh hơn một chút, mọi người đều sẵn lòng cả.

Sau khi uống xong đồ uống và nghỉ ngơi tốt rồi, mọi người lại tiếp tục lên đường.

Cứ vừa đi vừa ngừng như vậy, tổng cộng nghỉ ngơi hai ba lần cuối cùng mọi người cũng lên tới đỉnh núi.

Không khí trên đỉnh núi rất tốt. Đứng trên cao nhìn xuống, thành phố bên dưới đã thu nhỏ lại rất nhiều, quan sát núi sông cũng đặc biệt tráng lệ hơn.

Đây là lần đầu tiên Mạnh Khả Phi đến một nơi như vậy, cô bé không nhịn được quay đầu lại nhìn cảnh núi non sông nước hùng vĩ, trong lòng cực kỳ chấn động.