Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 2214




Nghĩ tới đây, Tiểu Nhan không nhịn được mà cười một tiếng.

“Cười cái Hàn Thanh ngồi bên cạnh nghe tiếng cười của cô, thì lại gân thấp giọng hỏi một câu.

Nghe vậy, sắc mặt Tiểu Nhan đỏ hồng hơn.

“Không cười gì cả, vừa nấy em mới cười sao?”

Cô cực lực phủ nhận, sau đó ánh mắt cô né tránh, gương mặt cũng đỏ theo.

“Mặt đỏ thành như vậy, em còn nói em không cười?”

Cô đỏ mặt sao? Tiểu Nhan không ngờ mình lại không giữ vững được, cô chỉ có thể mạnh mẽ giải thích: “Em thật sự không cười, mặt đỏ có thể là bởi vì trời hơi nóng, vừa rồi em ôm đứa bé”

“Đưa cho anh hết đi”

Hàn Thanh ôm mấy đứa nhỏ từ trong lòng cô, sau đó anh ta lại thấp giọng hỏi: “Vừa rồi có phải đang suy nghĩ chuyện gì xấu đúng không?”

Tiểu Nhan: “Anh nói bậy bạ gì đó?”

Nói xong, cô chột dạ nhìn chú Nam lái xe phía trước, cô rất sợ chú Nam nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, mà lúng túng.

“Nói bậy?” Hàn Thanh thở nhẹ nhàng ở gò má của cô: “Khuôn mặt và lỗ tai đều đỏ, thân thể em không biết nói dối”

“Được rồi, đang ở bên ngoài, anh đừng nói nữa.”

“Ừm, ăn cơm tối xong về nhà nói.”

Trong bữa cơm tối, Tiểu Nhan phát hiện có thêm một người nữa là Đường Viên Viên, bạn của Đậu Nành.

Cô chủ của tập đoàn nhà họ Đường.

Tiểu Nhan nhìn khuôn mặt tròn vo của Đường Viên Viên thì cô không nhịn được mà cười nói: “Viên Viên, lâu rồi cô không gặp cháu rồi, không ngờ cháu vẫn tròn như thế đó?”

Đường Viên Viên bé nhỏ chớp chớp đôi mắt tròn xoe Tiểu Nhan. Làn da của cô ngày càng trắng nõn, ngồi bên cạnh Đậu Nành thì trông cô như một nắm bông trắng muốt.

Đường Viên Viên nghe Tiểu Nhan trêu đùa với mình cũng không hiểu, chỉ biết mở đôi mắt to tròn nhìn cô cười vui vẻ.

Nụ cười này…

Tiểu Nhan đứng sửng sốt một chút rồi sau đó nhìn về phía Đậu Nành đang ngồi bên cạnh cô bé, cậu cũng nở nụ cười ngây ngô.

Khoé miệng Tiểu Nhan không chịu được giật giật, cô nhớ rất rõ trước kia khi gặp Đường Viên Viên thì cô bé này luôn nở nụ cười hồn nhiên đáng yêu, nhưng vì sao khi cô bé này ở chung với Đậu Nành không lâu đã trở nên ngốc nghếch như vậy.

Chẳng lẽ bệnh ngốc nghếch cũng có thể lây nhau sao?

Nhưng mà thời gian trôi quá nhanh, trước đây Đậu Nành chỉ còn là một cậu bé chỉ có thể bế trên tay, nhưng trong nháy mắt cậu đã có thể tự ngồi một mình rồi.

Sau khi Hàn Minh Thư nhờ Dạ Âu Thần đem hết đồ ăn đặt lên bàn, cô mới cởi áo khoác ra rồi ngồi xuống bàn ăn.

“Anh, Tiểu Nhan, buổi tối hôm nay do em tự mình xuống bếp nấu ăn nên hai người ăn nhiều một chút nhé.

Bởi vì Hàn Minh Thư và Tiểu Nhan đã quen biết với nhau từ trước nên cô cũng gọi Tiểu Nhan là chị dâu như những gia đình bình thường khác mà gọi thẳng tên của Tiểu Nhan.

Dạ Âu Thần thấy vậy thì khó chịu xen vào một câu: “Lúc bình thường sao anh không thấy em tích cực như vậy hả? Anh trai của em vừa đến thì em đã xuống bếp nấu cơm”

Tiểu Nhan trừng mắt nhìn, cô không đợi Hàn Minh Thư trả lời thì đã xen vào nói: “Em rể, Hàn Thanh lại không phải người ngoài, hơn nữa anh ấy lại còn là anh trai của Minh Thư. Sao em rể vẫn thích ghen tuông như vậy chứ?”

Dạ Âu Thần nghe thấy lời Tiểu Nhan nói thì thay đổi sắc mặt, anh híp mắt lại nhìn về phía Tiểu Nhan. Nhưng Tiểu Nhan bị Dạ Âu Thần nhìn cũng không sợ hãi chút nào. Nếu là trước đây, cô không dám nhổ tóc trên đầu hổ thì bây giờ cô đã là chị dâu của Dạ Âu Thần rồi, cô còn gì phải sợ anh nữa?

Quả nhiên, Dạ Âu Thần chỉ dùng ánh mắt hung ác nhìn Tiểu Nhan một cái rồi một lúc lâu sau cũng không nói thêm gì nữa, thu ánh mắt lại.