Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 2185




Từ sau ngày đó, Tiêu Túc giống như là biết sai, không tiếp tục đến gần Giang Tiểu Bạch, gây thêm phiên phức cho cô nữa, bình thường, khi cô cần cậu ta thì cậu ta mới xuất hiện, sau khi mọi chuyện song xuôi, Tiêu Túc lại tự giác biến mất trước mặt cô.

Khác hẳn với Tiêu Túc luôn gắt gao quản lý cô lúc trước, lúc đầu Tiểu Bạch cũng bị bộ dạng này của Tiêu Túc dọa sợ, chẳng lẽ là anh ấy sợ mình lại tức giận một lân nữa, cho nên không dám đến gần mình nữa?

Nhưng mà sau khi ngẫm lại, Giang Tiểu Bạch lại cảm thấy, chắc là Tiêu Túc đã thay đổi chiến lược.

Hừ, mặc kệ anh ấy dùng chiếc lược gì, suy nghĩ của Giang Tiểu Bạch cũng không hề thay đổi.

Cô đã suy nghĩ kỹ rồi, cô vẫn muốn rời đi một đoạn thời gian.

Chỉ là trong khoảng thời gian này cô lại sống chung với đứa bé rất tốt, hình như đứa bé cũng rất thích dính lấy cô, người ta thường nói mẹ con tâm linh tương thông, cũng không biết có phải thật hay không nữa.

Bởi vì cô luôn có cảm giác rằng đứa bé giống như biết cô muốn rời đi, mỗi lần nhìn cô đều tỏ vẻ đáng thương, luôn luôn thể hiện mình là một đứa trẻ rất ngoan.

Hoàn toàn chính là cái loại mà biểu hiện của con tốt như thế, mẹ đừng đi có được hay không?

Có thể là bởi vì Giang Tiểu Bạch suy nghĩ nhiều, cho nên mới có loại cảm giác này, trên thực tế có thể là con của cô vốn đã rất ngoan.

Có đôi khi, Giang Tiểu Bạch sẽ ôm đứa bé, nhẹ vỗ về gương mặt của nó, sau đó nhéo nhéo, bất lực hỏi: “Nếu để cho con lựa chọn, con sẽ chọn ba hay là mẹ?”

Đương nhiên, đứa bé vừa ra đời không bao lâu sẽ không thể nào trả lời vấn đề của cô, Giang Tiểu Bạch cười khổ nói: “Mình thật là khờ, sao lại hỏi con cái vấn đề này chứ? Bây giờ con căn bản nghe không hiểu mẹ nói cái gì, càng đừng nói đến trả lời”

Nói xong, Giang Tiểu Bạch lại đưa tay khẽ vuốt đầu của nó, lúc này tóc của con cô không quá dày, nhưng lại rất mềm mại, sờ một chút thì sẽ bị nghiện, muốn sờ tiếp lần thứ hai.

“Thật sự là không nỡ rời ra cục cưng của mẹ, con nói nếu như mẹ mang theo con rời đi, ba của con sẽ tức giận đến mức nào? Mà nếu như mẹ mang theo con, nhất định anh ấy sẽ không tùy tiện thả mẹ đi”

Giang Tiểu Bạch nhẹ nhàng thở dài, sau đó dán mặt lên mặt của đứa bé, một giọt nước mắt khẽ rơi xuống.

Cô mới sinh nó chưa được bao lâu, bây giờ đã phải chia xa, trước đó Giang Tiểu Bạch cho là mình làm được, thế nhưng trong khoảng thời gian này, sau khi tiếp xúc với nó, cô mới phát hiện mình càng ngày càng không nỡ.

Cho nên nói, trước đó cô sợ mình không nỡ, cho nên không đi đón, sờ, thậm chí không ôm đứa bé là đúng.

Nhưng đáng chết, sao hôm đó cô lại mềm lòng chứ?

Dù biết rất rõ đó là kế sách của bọn họ, nhưng cô vẫn chui vào, cũng bởi vì cô là mẹ của đứa bé.

Từng ngày từng ngày trôi qua, rất nhanh đã qua một tháng, mọi người không còn lý do gì mà không thả cô nữa, trong khoảng thời gian này, Giang Tiểu Bạch chuẩn bị mọi thứ rất đầy đủ.

Mua rất nhiều đồ cho đứa bé, lên mạng tra rất nhiều tư liệu, cuối cùng chuẩn bị hết những thứ mà đứa bé sẽ dùng trong mười tám năm.

Những chuyện này Tiêu Túc cũng biết, nhưng trong khoảng thời gian này cậu ta cũng đã suy nghĩ rất kỹ, cho nên cũng không ngăn cản cô.

Cho đến khi Giang Tiểu Bạch chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, mua vé máy bay, thu dọn quần áo, kéo va li yên lặng đi xuống lầu, đúng lúc gặp phải Tiêu Túc.

Tiêu Túc thấy cô kéo va li đi ra, trong nháy mắt đó, lòng đau như dao cắt.

Trong khoảng thời gian này, cậu ta cố gắng giảm cảm giác tồn tại của mình, không đi quấy rầy cô, cũng hi vọng có thể mượn cơ hội này để cô bình ổn lại một chút.

Cậu ta ôm hi vọng xa vời, hi vọng cô có thể suy nghĩ lại.

Quả nhiên là hi vọng xa vời!

Giang Tiểu Bạch cũng không nghĩ rằng sẽ đụng phải cậu ta ở đây, anh ấy muốn ngăn cô, không cho cô đi sao?

“Không đi không được sao?”

Nhưng mà điều khiến cô rất ngạc nhiên chính là giọng nói của Tiêu Túc rất bình tĩnh, cô nghe không ra bất cứ cảm xúc gì, giống như là đã sớm chuẩn bị tâm lý xong rồi.