Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 2115




Bây giờ thì hay rồi, anh giờ không cần phải xé nữa, bản thân cô cũng không mặc những bộ đồ hở đi ra ngoài nữa.

Chỉ là…

Khi Giang Tiểu Bạch nổi lửa giận với Tiêu Túc, đột nhiên ánh mắt thay đổi lóe lên một tia sáng, ánh mắt cô nhìn Tiêu Túc có thêm phần giảo hoạt, trong lòng anh dâng lên một dự cảm không lành, quả nhiên, không đợi dự cảm của anh hình thành, đã nhìn thấy Giang Tiểu Bạch cong khóe môi lên nói: “Anh chắc sẽ không thật sự cho là, em sẽ không dám mặc những bộ váy sexy đi ra ngoài đó chứ? Em nói cho anh biết, anh đi cùng em, em ăn mặc như thế đi ra ngoài, đến lúc mọi người nhìn thấy thì người họ chú ý không phải em mà là anh, anh có tin không?”

Tiêu Túc yếu ớt ôm lấy eo của cô: “Cho nên ý của em là, vẫn mặc như vậy? Không sợ người khác nhìn thấy sẽ thấy xấu hổ?”

“Giang Tiểu Bạch em da mặt rất dày, anh cảm thấy em sẽ sợ sao?

Ngược lại là anh…”

Giang Tiểu Bạch đưa tay nhéo tai anh đến đỏ hồng lên: “Chỉ sợ anh sẽ ngượng ngùng hơn cả em thôi?”

Lời này nói thật đúng, nhưng Tiêu Túc nghĩ là mình sao có thể để mặc cho Giang Tiểu Bách ngông cuồng tới đây để cười nhạo bản thân chứ, thế là anh cứng đầu cứng cổ nói: “Không có, nếu như em thấy không sao, anh cũng không ngại người khác nhìn thấy kiệt tác của anh”

Giang Tiểu Bạch ngẩn ra, đại khái là không nghĩ đến Tiêu Túc sẽ mở miệng nói như thế, cho nên nhất thời không phản ứng lại kịp.

Có điều cô cũng chỉ là bướng thôi, ngày thứ hai sau khi đi cùng với Tiêu Túc ra ngoài, thật vẫn mặc cái váy hai dây đó, chỉ thoa chút kem chống nắng, những thứ phòng vệ khác đều không có dùng.

Trước đó một ngày Tiêu Túc còn muốn chống đối với cô đến cùng.

Khi thấy người phụ nữ của mình chỉ mặc như thế để lộ ra dấu vết, cùng cặp đùi trắng như tuyết đi ra khỏi khách sạn, cả người anh đều cảm thấy không tốt.

Không đợi Giang Tiểu Bạch đi hẳn ra ngoài, Tiêu Túc đã kéo cô quay lại.

“Anh chịu thua, đổi một cái áo khác đi”

Giang Tiểu Bạch liếc anh: “Cái gì?

Hôm qua không phải còn có người nói không để ý mà? Sao nhanh vậy đã hối hận rồi?”

Là đàn ông con trai có thể nhấc lên được bỏ xuống được, hơn nữa còn là ở trước mặt vợ mình, dù cho có mất mặt.

Tiêu Túc cũng không quan tâm, anh vừa nghĩ đến cô đi ra sẽ bị những người khác chú ý đã chịu không nổi rồi.

Suy nghĩ như vậy, anh đạp một cái bốp vào cửa rồi đóng lại.

“Đúng, hối hận rồi, thay xong áo mới ra ngoài.’ Giang Tiểu Bạch hừ một tiếng, hất tay anh ra, trực tiếp đi đến ghế sô pha ngồi xuống: “Anh muốn em thay là em phải thay sao? Em không thay, không thể cái gì cũng nghe anh nói được”

Tiêu Túc thiếu điều muốn gọi cô là bà cố nội luôn rồi, từ lúc bắt đầu cho đến giờ, cô có mấy lần nghe anh đâu chứ? Không phải đều là anh nghe cô sao?

Anh biết tính cách của cô, chịu mềm không chịu cứng, cho nên Tiêu Túc cũng không muốn cương với cô, mà đi đến ghê sô pha ngồi bên cạnh cô, đưa tay kéo cô vào, giọng nói có mấy phần trâm xuống: “Vậy em muốn như thế nào mới chịu thay bộ khác đây?”

Chu cha? Giọng điệu này cũng thay đổi nhanh quá đó chứ, Giang Tiểu Bạch đúng là không ngờ, bèn nhìn anh đầy thích thú: “Hiện giờ anh lật mặt cũng nhanh qua, bỗng chốc thay đổi dịu dàng kiểu này, khiến em cũng không quên nha”

Nói xong, Giang Tiểu Bạch đưa tay ra chủ động khoác lên cánh tay của Tiêu Túc: “Muốn em thay bộ khác cũng được, hôm nay anh phải cống em đi suốt một đường”

Cống cô đi suốt một đường?

“Không vấn đề”

Tiêu Túc đồng ý rất nhanh, nhanh đến độ khiến Giang Tiểu Bạch thấy quái lạ, vốn dĩ cô cũng nghĩ gây khó dễ cho anh chút, dù sao hai người ở bên cạnh nhau không có chuyện gì khác thì thật nhàm chán, dùng cách này để trêu chọc nhau cũng không tệ.

Nhưng anh lại đồng ý quá nhanh rồi, Giang Tiểu Bạch không thể tiếp tục dở trò rồi.

“Đi, anh thay đồ giúp em” Cuối cùng vẫn là Tiểu Túc bế Giang Tiểu Bạch lên, sau đó đích thân thay bộ đồ khác tương đối bảo thủ cho cô, nhưng nhìn chúng cũng là một chiếc váy nhẹ nhàng mát mẻ, bộ này là do mẹ của Tiêu Túc mua cho Tiểu Bạch, màu hồng phấn pha chút xíu màu xanh, đặc biệt dịu dàng thục nữ.

Giang Tiểu Bạch mặc vào có chút không quen, cô đứng trước gương nhìn mình trong đó, tuy cảm giác không quen, nhưng trông rất đẹp.