Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

CHƯƠNG 179: SẼ KHÔNG BẬN TÂM ĐẾN SUY NGHĨ CỦA ANH!




Dạ Âu Thần nhìn cô chằm chằm, ánh mắt kia hung ác như thú dữ.

Thẩm Cửu hơi rụt cổ lại, cắn môi nói: "Tôi sẽ không đổi!"

"Chẳng lẽ tối nay cô cứ ăn mặc như vậy để đi rêu rao khắp nơi?"

Thẩm Cửu đứng thẳng lưng, hơi nâng cằm lên, lộ ra cái cổ thon dài trắng nõn: "Ai cũng mặc thế này, sao anh lại nói tôi là rêu rao khắp nơi? Chỉ vì trong mắt anh tôi là người phụ nữ lẳng lơ cho nên tôi mặc thế nào anh cũng thấy chướng mắt. Nếu đã như vậy tại sao tôi phải để ý đến ý nghĩ của anh?”

Dạ Âu Thần nhíu mày.

Thẩm Cửu nói xong những lời này còn cố ý ở trước mặt anh kéo áo choàng trễ xuống một chút, lộ ra bờ vai trắng mịn mê người sau đó xoay người rời đi.

Lang An: "..." Mợ chủ đây là đang đùa với lửa mà!

Hơi thở trên người Dạ Âu Thần đột nhiên trở nên lạnh lẽo, hai tay đặt hai bên hông nắm chặt thành nắm đấm.

Nhìn dáng người tinh tế kia, ánh mắt Dạ Âu Thần trở nên sắc bén đáng sợ, nghe được Lang An đứng phía sau lắp bắp hỏi một câu: "Cậu, cậu chủ Dạ, có cần đuổi theo mợ hai không?"

"Ai cho phép cậu gọi cô ta như vậy?"

Lang An lo lắng nuốt nước bọt: "Tôi, tôi gọi sai rồi sao?"

Rõ ràng lúc trước anh ta đã gọi mợ hai trước mặt Dạ Âu Thần, lúc đó anh cũng đâu có tức giận, sao bây giờ lại…

"Cô ấy không phải là mợ hai, cô ấy chỉ là một người phụ nữ lẳng lơ, không biết liêm sỉ."

Nói tới đây, Dạ Âu Thần nhếch môi: "Nếu cô ta muốn khoe thì tôi sẽ khiến cho cô ấy khoe cho đủ!"

Lang An: "..."

Tôi sợ là tối nay nếu mọi người thật sự thấy hết trơn của mợ hai, đến lúc đó cậu lại móc hết mắt của bọn họ.

Có điều anh ta chỉ lẩm bẩm trong lòng, không dám nói ra cho Dạ Âu Thần nghe. Thẩm Cửu trở lại chỗ ngồi, ngồi xuống, Tiểu Nhan liền sán tới.

"Sao cậu đi lâu vậy? Tớ gọi di động cho cậu, cậu cũng không nghe."

Điện thoại di động? Thẩm Cửu vội vàng lấy di động trong túi xách ra mới phát hiện điện thoại bị tắt nguồn.

Gay go!

Hình như cô đã quên một chuyện rất quan trọng.

Hàn Đông bảo Tô Cửu hôm nay giao lễ phục đến đây nhưng điện thoại của cô vẫn luôn gọi không được, vậy chẳng phải Tô Cửu...

Nghĩ tới đây, Thẩm Cửu vội vàng hỏi: "Các cậu có ai mang theo sạc điện thoại và dây cáp không? Điện thoại của tớ hết pin tắt nguồn rồi."

Tiểu Nhan chớp mắt: "Hôm nay là tiệc rượu, ai sẽ mang thứ này theo bên người chứ...?"

"Tớ có mang theo." Hàn Mai Linh để túi xách của mình lên bàn, sau đó lấy ra dây cáp và sạc điện cho cô: "Cho cậu này."

"Mai Linh, cảm ơn cậu." Thẩm Cửu vội vàng gắn dây vào, sạc một hồi mới mở máy.

May là điện thoại của cô có chức năng sạc nhanh. Sau khi Thẩm Cửu mở máy, quả nhiên phát hiện có rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa xem.

Trừ số điện thoại của Tiểu Nhan ra tất cả những cuộc gọi khác là của Tô Cửu gọi tới.

Hàn Mai Linh ngồi cạnh cô, lơ đãng nhìn qua, chợt nhìn thấy một cái tên quen thuộc, ngẩn ra một lúc rồi hỏi: "Tô Cửu? Đó không phải là thư ký của anh trai tớ sao?"

Nghe vậy Thẩm Cửu cũng sửng sốt, sau đó gật đầu: "Đúng rồi."

Trong lòng Hàn Mai Linh hơi hồi hộp: "Thư ký Tô tìm cậu làm gì? Hơn nữa còn gọi nhiều lần như vậy?"

Thẩm Cửu nhớ tới chuyện Hàn Đông bảo cô ấy tặng lễ phục cho mình, nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy vẫn là không nên nói cho Hàn Mai Linh biết liền giải thích: "Có lẽ là muốn bàn về chuyện hợp tác lần trước."

"Ồ." Nghe được là bàn chuyện hợp tác, Hàn Mai Linh mới thở phào nhẹ nhõm: "Hóa ra là như vậy."

"Ừm, để tớ gọi điện thoại cho cô ấy."

Thẩm Cửu đứng lên cầm theo sạc điện thoại đi ra ra ngoài, sau đó gọi điện thoại cho Tô Cửu.

"Cô Thẩm."

"Thư ký Tô, xin lỗi…Điện thoại của tôi sập nguồn."

Đầu điện thoại bên kia truyền tới tiếng cười của thư ký Tô: "Không sao, tôi vốn muốn đưa tới công ty cho cô, nhưng sau đó tôi thấy hình như cô đã mặc lễ phục rồi cho nên không liên hệ với cô nữa."

"Nhờ cô cảm ơn chủ tịch Hàn giúp tôi."

"Cô thật sự không cần khách sáo như vậy đâu."

"Nếu không có chuyện gì tôi cúp máy trước đây."

Sau khi Thẩm Cửu cúp điện, Hàn Mai Linh liền xán tới: "Cảm ơn ý tốt của anh trai tớ, ý tốt gì chứ?"

Cô bỗng nhiên xuất hiện sau lưng cô, Thẩm Cửu bị dọa giật mình, lấy tay ôm ngực.

"Mai Linh, cậu định dọa tợ sợ chết khiếp đấy à?"

Mặc dù trên mặt Hàn Mai Linh đang cười nhưng nụ cười của cô rất gượng gạo: "Tớ đang hỏi cậu đấy? Tại sao cậu bảo thư ký Tô cảm ơn ý tốt của anh trai tớ thay cậu chứ? Cửu Cửu, có phải cậu giấu tớ thương lượng chuyện gì với anh tớ không? "

Nghe Hàn Mai Linh nói vậy, Thẩm Cửu chau mày.

Thương lượng cái gì? Thật ra cô không muốn nói chuyện này cho Hàn Mai Linh biết là vì cô cảm thấy không thỏa đáng lắm.

Bởi vì cô cũng không có nhận bộ lễ phục kia. Nếu không có chuyện này thì cô không cần phải nói lại nữa. Nhưng Hàn Mai Linh lại là bạn thân của cô, Hàn Đông lại là anh trai của cô, nếu bây giờ Thẩm Cửu không nói cho đối phương biết, có phải là không tử tế lắm không?

Trong lúc cô còn đang cân nhắc thì Tiểu Nhan đã bước tới.

"Hai người các cô ở đây làm gì? Tối nay là buổi tiệc kỷ niệm ngày thành lập công ty, đừng thì thầm riêng tư nữa. Đi thôi, tôi dẫn các cô đi qua hồ bơi bên kia tham quan."

Cô ta nói xong cũng mặc kệ phản ứng của hai người, kéo tay hai người rời đi.

Bị cô ta lôi kéo cho nên cuộc nói chuyện giữa Thẩm Cửu và Hàn Mai Linh liền bị cắt ngang. Hàn Mai Linh cảm thấy hơi khó chịu, có lẽ là do chột dạ cho nên luôn có dự cảm rất xấu, chính là Thẩm Cửu đang làm chuyện xấu sau lưng cô ta.

Bể bơi khổng lồ lấp lánh dưới ánh đèn chiếu sáng, nước trong hồ xanh mát, sạch sẽ. Cách đó không xa có tiếng đàn dương cầm vang lên. Một cô gái mặc váy trắng tựa như tiên nữ đang ngồi chơi đàn, tiếng đàn du dương hòa lẫn với tiếng cười nói rôm rả của những người đàn ông và phụ nữ đang mặc trên người những bộ lễ phục sang trọng.

Bầu không khí nơi này cực kỳ tốt.

Tiểu Nhan đi đến bên cạnh hồ bơi: "Chúng ta cứ đứng chỗ này đừng đi đâu cả, chốc nữa sẽ có tiết mục hay cho chúng ta xem."

Tiết mục hay? Cả Thẩm Cửu và Hàn Mai Linh đều lộ ra vẻ mặt không hiểu?

"Hai người, một là không phải người của công ty chúng tôi, hai là một người mới đến cho nên không biết cũng là chuyện bình thường. Trong bữa tiệc rượu thường niên của công ty, phó chủ tịch Dạ và các cậu ấm nhà giàu khác sẽ tiến hành một cuộc thi bơi."

Thẩm Cửu nghe vậy hơi nghệch mặt ra: "Đây là tiết mục hay sao?"

"Đương nhiên rồi!" Tiểu Nhan rất kích động cầm lấy tay cô: "Vóc người của phó chủ tịch Dạ rất tuyệt! Hơn nữa không chỉ có anh ta mà còn có rất nhiều cậu ấm con nhà giàu của các công ty tập đoàn đều đẹp trai ưa nhìn. Việc này đối với đám si mê sắc đẹp chúng ta mà nói có phải là một bữa tiệc thị giác no nê không?"

Thẩm Cửu: "..."

Hàn Mai Linh: "..."

Một lát sau, Hàn Mai Linh chống cằm hỏi: "Dạ Âu Thần sẽ tới chứ?"

"Cái gì?" Tiểu Nhan không khỏi mở to mắt, liếc mắt nhìn Hàn Mai Linh:" Cô là cố ý hỏi tôi về vấn đề này sao? "

"Hả?"

"Mọi người đều biết cậu Dạ của chúng tôi ngồi xe lăn, sao cậu ấy có thể so tài được chứ?"

Hàn Mai Linh đột nhiên phản ứng lại, cũng đúng, Dạ Âu Thần là người tàn tật.

Có lẽ là bình thường anh khiến cô cảm quá mức uy nghiêm, cho nên có rất nhiều lúc Hàn Mai Linh sẽ quên sự thật anh ta là người tàn tật.

Nhắc đến Dạ Âu Thần, Thẩm Cửu lại nhớ tới cuộc cãi vã trước đó của bọn họ ở hành lang nhà vệ sinh.

Vốn dĩ mối quan hệ giữa hai người đã kém, sau tối hôm nay...chắc hẳn anh ta sẽ càng thêm ghét mình hơn.