Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 167: Coi như là hối lộ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Nghiêm khắc như vậy sao.” Thẩm Cửu nói.

Nghe vậy, Tiểu Nhan không kìm được lườm cô một cái: “Tôi xin, nếu không cô cho rằng làm sao nhà họ Dạ lại trở thành tập đoàn công ty lớn nhất Mạc Thành? Chính là dựa vào điểm này, mọi người tới đây mua đồ đều có thể mua được đồ tốt nhất, hơn nữa đảm bảo nhất.”

Thẩm Cửu: “… chẳng trách lợi nhuận một tháng có thể lên tới mấy chục tỷ, hơn nữa còn là thời điểm làm ăn bình thường…”

“Cái gì? Cô nói lợi nhuận gì mấy chục tỷ?”

“Không có gì.” Thẩm Cửu phản ứng kịp: “Chúng ta đi trung tâm thương mại đó xem một chút đi. Đúng rồi, những thứ đó đều không rẻ, thật chỉ vì tham gia hoạt động mà cô phải tốn nhiều tiền như vậy mua một bộ lễ phục sao?”

Thẩm Cửu còn nhớ rõ trước kia cô có làm hỏng một chiếc váy, nhân viên phục vụ đã nói chiếc váy đó trị giá hơn chín trăm triệu. Vì một buổi hoạt động mà mua một chiếc váy trị giá mấy trăm triệu, những người này… thật là có tiền.

“Không tồi, chiếc váy giá mấy trăm triệu để tham gia một lần hoạt động, tôi cảm thấy rất đáng, hơn nữa con gái ở tuổi này phải đẹp một chút, không phải sao? Nếu không sau khi già đi, mà còn thích chưng diện sẽ bị người ta nói này nói nọ, hơn nữa bản thân chúng ta cũng sẽ cảm thấy rất tiếc nuối.”

Hai người tiến vào một cửa hàng, Tiểu Nhan rất sành sỏi, sau khi đi vào đã giải thích rõ ý định khi đến đây.

“Xin lỗi, tôi và người chị em muốn một chiếc váy có giá khoảng một trăm năm mươi triệu trở xuống, thiết kế độc đáo một chút, màu sắc tươi sáng một chút, đúng …cảm ơn.”

Sau khi nghe các cô nói giá trị, nhân viên hướng dẫn mua hàng không tỏ vẻ khinh bỉ, nhanh chóng dẫn các cô tới một khu vực nhỏ bên trong.

“Xin chào hai cô, khu vực này này chắc phù hợp yêu cầu của các cô, các cô có thể xem kiểu dáng trước, bên cạnh có phòng thử áo, có vấn đề gì bất cứ lúc nào cũng có thể hỏi tôi.”

“Được, cảm ơn, chúng tôi sẽ xem trước một chút.” Nhân viên hướng dẫn mua hàng lập tức yên lặng rời đi, Tiểu Nhan nhếch môi: “Thấy không? Ngay cả nhân viên hướng dẫn mua hàng cũng đã được huấn luyện, vô cùng lễ phép.”

Thẩm Cửu: “…” Lần trước sao cô không gặp được nhân viên hướng dẫn mua hàng tốt như vậy chứ? Xem ra giữa người tốt cũng có người xấu, nhưng có lẽ cô gái đó bây giờ đã sửa đổi rồi.

“Cửu Cửu, cô mau đến xem món này, váy màu lam cảm giác rất thích hợp với cô, khá giống khí chất của cô.”

Thẩm Cửu hơi gượng cười: “Tôi không mua, cô cứ mua cho mình là được.”

Sắc mặt Tiểu Nhan thay đổi, nhìn cô chằm chằm: “Tại sao? Chẳng lẽ cô không tham gia?”

“Ừm.” Thẩm Cửu gật đầu, cô không hứng thú với hoạt động kỷ niệm một năm khoe sắc đó. Cô không mua nổi váy, cũng không cạnh tranh được vẻ đẹp, vẫn nên ngoan ngoãn ở tại công ty, hoặc là trong nhà.

“Chết tiệt, cô không tham gia, vậy mình tôi tham gia có ý nghĩ gì chứ?” Tiểu Nhan lập tức mất hứng, bĩu môi.

Thẩm Cửu khẽ cười: “Tôi và cô khác nhau mà, cô xinh đẹp lại có sức sống như thế, cô đi tham gia, nói không chừng thật đúng là có thể tìm được chân mệnh thiên tử của cô.”

Nghe thấy chân mệnh thiên tử, lúc này sắc mặt Tiểu Nhan mới dễ coi một chút:

“Như vậy còn tạm được, vậy cô đợi tôi chút, tôi đi thử váy.”

Nhân lúc rảnh rỗi khi Tiểu Nhan đi thử lễ phục, Thẩm Cửu tự mình tìm chỗ chỉnh lý bút ký, thỉnh thoảng Tiểu Nhan chạy đến trước mặt cô hỏi tình hình chiếc váy một chút. Tiểu Nhan vóc người đẹp, làn da lại trắng, gương mặt cũng ngọt ngào, Thẩm Cửu cảm thấy cô ấy mặc cái nào cũng khá đẹp.

Khi hai người từ cửa hàng đi ra, lại gặp phải Dạ Y Viễn.

“Là phó tổng giám đốc Dạ.” Tiểu Nhan căng thẳng nắm lấy tay áo cô: “Không ngờ lại đụng phải anh ta ở đây, chà, anh ta đi tới rồi.”

Nghe vậy, trái tim Thẩm Cửu bị bóp chặt, Dạ Y Viễn?

Vừa ngẩng đầu, Thẩm Cửu đã nhìn thấy Dạ Y Viễn thong thả bước về phía các cô, trên mặt vẫn nở nụ cười tươi tắn dịu dàng, nhìn hết sức lịch thiệp thân thiện.

“Sao hai người lại ở đây?” Dạ Y Viễn hỏi hai người, nhưng ánh mắt lại bất giác dừng lại trên mặt Thẩm Cửu.

Lại một lần nữa đối mặt Dạ Y Viễn, Thẩm Cửu vẫn cảm thấy khó xử. Lần trước, sau khi anh đưa cô tấm thẻ có chín trăm triệu đó, cô càng cảm thấy áp lực, càng không muốn gặp anh. Hiện cô chỉ muốn cố gắng kiếm tiền, mau trả lại tiền cho anh thì sẽ không cảm thấy áp lực lớn như vậy nữa.

Tiểu Nhan đáp: “Chúng tôi tới mua lễ phục, phó tổng giám đốc Dạ, sao anh lại ở chỗ này?”

Dạ Y Viễn khẽ cười: “Tôi cũng tới mua đồ, xem ra hai người đã mua xong rồi, định đi đâu, tôi đưa hai người đi.”

“Được! đúng lúc tôi muốn về nhà, vậy làm phiền Phó tổng giám đốc Dạ.”

“Việc nhỏ.”

chapter content

chapter content



Thẩm Cửu: “… Đừng làm loạn, tôi thật có việc, chỉ là đột nhiên nhớ ra mà thôi.” Cô không hề nói sai, chuyện này đúng là đột nhiên nhớ tới.

“Thật sao?” Tiểu Nhan nghi ngờ nhìn cô chằm chằm.

Thẩm Cửu cũng khó xử, vốn rất lúng túng. Tiểu Nhan hỏi như vậy, khiến cô rất xấu hổ, chỉ có thể nói: “Thật, đúng là tôi có việc, hai người đi về trước đi, tôi đi trước.”

Nói xong, không đợi hai người kịp phản, Thẩm Cửu lập tức quay người rời đi.

Tiểu Nhan buồn bực nhìn chằm chằm bóng lưng của cô: “Chuyện gì xảy ra thế?”

Quay đầu lại, Tiểu Nhan lại phát hiện ánh mắt Dạ Y Viễn vẫn luôn bám theo Thẩm Cửu, đến tận khi cô biến mất không thấy gì nữa, ánh mắt của anh mới dần dần thu lại, đáy mắt vẫn còn dao động.

“Trước kia, Phó tổng giám đốc Dạ và Thẩm Cửu có quen biết phải không? Quan hệ giữa hai người như thế nào?” Cô tò mò hỏi một câu. Dạ Y Viễn khẽ mỉm cười: “Không phải muốn về nhà sao? Đi thôi, tôi đưa cô về.”

Tiểu Nhan thè lưỡi: “Người sáng suốt đều có thể nhìn ra được người anh muốn đưa về không phải là tôi, tôi chỉ là thuận đường, hiện tại người anh muốn đưa đã đi rồi, tôi cũng không dám đi nhờ xe anh nữa.”

“Không sao, cô là bạn thân của cô ấy, đưa tiễn cô cũng không sao.”

Hàm ý trong lời này rất lớn, Tiểu Nhan nghiêng đầu: “Phó tổng giám đốc Dạ, anh đây là đang theo đuổi Thẩm Cửu sao?” Nghe vậy, Dạ Y Viễn cười không nói gì.

“Mẹ kiếp, chẳng lẽ tôi đoán đúng rồi? Anh thật đang theo đuổi Thẩm Cửu ư? Nhưng mà cô ấy…” rõ ràng cô ấy không hứng thú với anh, chẳng lẽ là bị cự tuyệt rồi?

“Đi thôi.” Dạ Y Viễn cũng không trả lời vấn đề của cô, nhưng cũng không phủ nhận, chỉ quay người đi về bãi đỗ xe.

Tiểu Nhan đuổi theo bước chân của anh, vừa chạy chậm vừa gặng hỏi anh: “Phó tổng giám đốc Dạ, anh thật đang theo đuổi Thẩm Cửu sao? Có cần tôi giúp anh gọi Thẩm Cửu trở lại hay không, cô ấy không đi, một mình tôi đi rất ngại.

“Không sao.” Dạ Y Viễn quay đầu lại: “Coi như là hối lộ.”