Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1496




Trong lúc Tiểu Nhan đang nghi hoặc chưa thể đưa ra quyết định, thì từ bên ngoài văn phòng có tiếng gõ cửa truyền tới. “Cậu Hàn.”

Một giọng nam từ bên ngoài truyền vào trong, phávỡ toàn bộ bầu không khí ở bên trong.

Tiểu Nhan sững sờ ngây người ra ba giây, rồi cô ấy đột ngột đứng dậy, cách Hàn Thanh rất xa, khi cô ấy cuống cuồng đến mức không biết chạy đi đâu để trốn, thì trông thấy bên cạnh có một chỗ nghỉ ngơi, cô ấy liền đẩy cửa bước vào trốn luôn mà không cần suy nghĩ thêm gì cả.

Hàn Thanh: “…

Mắt anh ấy đã chứng kiến toàn bộ hành động của cô gái nhỏ từ nãy đến giờ, nhìn chẳng khác gì một chú chuột kho thóc đi ăn vụng rồi bị bắt quả tang.

Anh ấy khẽ họ một tiếng, giọng nói khàn khàn, vừa chỉnh trang lại cúc áo sơ mi của mình vừa mở miệng nói: “Vào đi.” Chẳng qua chỉ là ngay lúc anh ấy mở miệng, anh ấy đã hoàn toàn trở lại với khuôn mặt vô cảm, giọng điệu thì lạnh nhạt, bộ dạng không chút dao động. Cao Tầng đứng đợi ở cửa cuối cùng cũng đẩy cửa ra đi vào bên trong.

Khi Cao Tầng bước vào bên trong, anh ta cảm thấy rõ ràng có gì đó không hợp lý cho lắm, bởi vì bình thường khi anh ta đến, thì cậu Hàn vẫn luôn ngồi ở bàn làm việc phía bên kia. Nhưng hôm nay anh ta lại ngồi trên sofa, hơn nữa quần áo thoạt nhìn dường như có vẻ hơi xộc xệch?

Cao Tầng có chút hoảng hốt!

Tin đồn truyền đi dạo gần đây anh ta cũng không phải chưa từng nghe thấy, chẳng qua anh ta chỉ cười trừ cho xong, dù sao một đám người bọn họ đều đãnói rằng, cậu Hàn cái người này dự định là muốn sống một mình cho đến già.

Nhưng mà bây giờ thì sao? Cao Tầng đã linh xảo bắt gặp phát hiện ra rằng, bên cạnh bộ đồ vest của Hàn Thanh còn có một chiếc túi tua rua màu trắng của phụ nữ, là loại túi đeo một bên vai.

Nhưng mà chỉ nhìn thấy vật khác, chứ không nhìn thấy người khác.

Vì vậy, Cao Tầng lại chuyển tầm mắt của mình sang căn phòng nghỉ ngơi.

Rõ ràng là ở trong đây, nhưng lại núp vào, là vì không muốn người khác nhìn thấy sao? Mà tại sao lại không muốn người khác nhìn thấy? Vậy chắc chắn là đã làm… “Cậu đang nhìn cái gì vậy?”

Một giọng nói trầm thấp đã cắt ngang mọi suy nghĩ của Cao Tầng Cao Tầng tỉnh táo trở lại, mắt không còn dám liếc nhìn lung tung nữa, lúng túng cười nói: “Không có chuyện gì, cậu Hàn, văn kiện này cần có chữ ký của anh.”

Nghe nói, nhưng Hàn Thanh lại chưa tiếp nhận văn kiện từ trong tay anh ta, Cao Tầng đặt văn bản lên bàn làm việc trước mặt anh ta một cách ngượng ngùng. “Trước tiên cứ để văn kiện ở đó đã.” Hàn Thanh nhẹ giọng lên tiếng.

Cao Tầng hiểu ý anh ta, đặt văn kiện xuống sau đó liền rời khỏi văn phòng.Tiêu Nhan trốn ở trong phòng nghỉ ngơi, không dám phát ra một tiếng động nào, cô ấy lén lút ghé sát vào bên cửa để nghe cuộc nói chuyện bên ngoài, phát hiện Hàn Thanh lúc mà nói chuyện với người mới đi vào là Cao Tầng thì giọng nói hết sức lạnh lùng, liền quay trở lại thái độ lạnh nhạt và xa cách.

Haiz, cho nên người đàn ông có chút vẻ phóng túng đó, người đàn ông giọng khàn nói chuyện điềm đạm, sau này sẽ chỉ thuộc về một mình cô ấy hay không?

Đang nghĩ ngợi như vậy, Tiểu Nhan liền cảm thấy hạnh phúc như thể là trái tim của cô ấy được lấp đầy bởi bọt bong bóng màu hồng vậy.

Mặc dù tất cả mọi thứ vẫn chân thực như thể đang mơ.

Tiểu Nhan ở lại trong phòng làm việc đến tối thì mới rời đi, lúc cô ấy rời đi thì Hàn Thanh đã đưa cô ấy về nhà, sau khi chiếc xe dừng lại ở dưới lầu, cô ngây người ngồi ở trên vị trí ghế dành cho khách.

Hàn Thanh vươn người lại gần cởi dây an toàn cho cô ấy, hơi thở thuộc về người đàn ông liền ập tới vây quanh lấy cô ấy vào bên trong.

Sau khi anh ấy cởi dây an toàn ra, cũng không hề vội lùi người trở lại, mà lại nhìn cô gái nhỏ trước mặt rồi hỏi: “Em đang suy nghĩ gì vậy?”

Giọng nam trầm thấp đã kéo tư tưởng của Tiểu Nhan đang bay lên tận chín tầng mây quay trở lại, sau khi định thần lại cô ấy liền nhìn thấy khuôn mặt khôi ngô tuấn tú đang ở rất gần, cô ấy sửng sốt, nói chuyện lại bắt đầu lắp bắp.”Không, em không nghĩ gì cả.”

“Không nghĩ gì cả? Vậy em có biết bây giờ mình đang ở đâu không?”

Bây giờ đang ở đâu? Tiểu Nhan nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thì mới nhận ra rằng cô ấy đang ở dưới lầu của nhà mình, sắc mặt đột nhiên đỏ lên: “Hóa ra là đã đến rồi, em vừa rồi chỉ là đang suy nghĩ vài chuyện mà thôi.”

“Hả?”

Hàn Thanh hơi híp mắt lại: “Không phải em nói là không nghĩ gì cả sao? 11 Tiểu Nhan ngẩng đầu lên, lại một lần nữa bắt gặp đôi mắt đen láy của anh ta, mặc dù hôm nay trải qua rất êm đềm, thế nhưng đó lại phải là ngày hư ảo nhất trong cuộc đời của cô ấy.

Cô nhìn Hàn Thanh đang ở rất gần mình, đột nhiên vươn hai tay với lấy cổ Hàn Thanh ôm chặt lấy anh, cô vùi khuôn mặt nhỏ vào cổ ngực anh, hít một hơi thật sâu, sau đó lại ôm chặt lấy anh ta một chút.