Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1470




Trong túi là một cái áo sơ mi màu đen. Tiểu Nhan chỉ nhìn thoáng qua đã đỏ mặt.

Chỗ này làm gì có người đàn ông khác? Cái áo này hẳn là của anh ta? Anh ta lấy áo sơ mi của mình cho cô mặc? Tiểu Nhan cắn môi dưới, trong lòng hơi thấp thỏm.

Phải làm sao đây? Cô muốn mặc nó sao?

Mặc áo sơ mi của anh có phải hơi kỳ không?

Nhưng thực tế không cho phép cô do dự. Quần áo của cô đã bị bẩn vì bụi đất, còn bị nước hắt vào ướt đẫm.

Đáng ra cô không nên đi tắm.

Nên làm thế nào bây giờ?

Chần chừ mãi, Tiểu Nhan mới lau khô thân mình và mặc chiếc áo sơ mi đen kia vào.

Vóc dáng Hàn Thanh rất cao trong khi thân hình Tiểu Nhan lại nhỏ xinh. Áo sơ mi bao kín đầu gối trắng ngần của cô, hơn nữa áo màu tối nên không có vẻ hở quá.

Tiểu Nhan soi mình trong gương một lát mới an tâm Cô hít sâu một hơi, mở cửa phòng tắm bước ra ngoài.

Trong phòng im ắng, chỉ nghe được tiếng hít thở của cô. Cô để chân trần bước ra, trên nền nhà lưu lại những dấu chân ướt sũng. “Tắm xong rồi à?”Giọng đàn ông thanh lãnh từ cửa truyền đến dọa cho Tiểu Nhan nhảy dựng lên. Cô theo bản năng dùng tay che trước người.

Động tác này khiến Hàn Thanh hơi xấu hổ. Anh nhấp đôi môi mỏng, vẻ mặt không được tự nhiên mà dời ánh mắt: “Trên sô pha có một cái áo khoác. Mặc vào đi.”

Bây giờ Tiểu Nhan là một con rối gỗ, mà người giật dây điều khiển chính là Hàn Thanh. Về cơ bản thì anh nói gì cô làm nấy.

Cho nên nghe Hàn Thanh nói xong, Tiểu Nhan qua số pha lấy áo khoác mặc vào.

Đây là kiểu áo khoác dành cho mùa xuân, mỏng và nhẹ. Mặc nó vào giúp Tiểu Nhan cảm thấy đỡ xấu hổ phần nào.

Nhìn cô mặc xong rồi, Hàn Thanh cầm đôi dép lê, kh lưng đặt cạnh chân cô, giọng nói trầm thấp: “Nhà không thừa dép nên đi tạm của tôi vậy.”

Nghe vậy, Tiểu Nhan cúi đầu. Trước mắt cô là một đôi dép lê màu xám đi trong nhà dành cho nam. Kích thước chân của đàn ông lớn hơn phụ nữ nhiều, Tiểu Nhan đi vào rồi vẫn còn dư ra một khoảng. “Tôi đi của anh rồi thì anh đi bằng gì?”

Tiểu Nhan liếc anh một cái. Anh không có mang giày.

Lạ thiệt. Chẳng lẽ trong nhà cũng chỉ có một đôi giày?

Hàn Thanh biết cô đang nghĩ gì, thấp giọng trả lời thắc mắc của cô: “Tôi ít đến đây nên chỉ có một đôithôi.”

Hàn Thanh nói xong liền nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô: “Qua đây bôi thuốc”

Hàn Thanh kéo cô qua sô pha ngồi. Anh mở hộp thuốc, lấy thuốc trị thương ra. Trước tiên anh lau miệng vết thương giúp cô Anh lau rất cẩn thận. Bởi vì khoảng cách gần mà hô hấp cả hai như hòa quyện lại. Tiểu Nhan chỉ có thể khống chế bản thân, không để hơi thở phả lên mặt đối phương.

Lau xong rồi, Hàn Thanh nhìn cô hỏi. “Trên người cô còn chỗ nào bị thương?”

Tiểu Nhan cứng đờ. Trên người? Chẳng lẽ anh ta muốn thay cô sát trùng cả thân thể? Thật ra trên người cô vốn không có vết thương. Hàn Thanh xuất hiện gần như kịp thời nên cô chỉ hứng chịu một bạt tai và bị xé quần áo. Ngoài ra không bị tổn thương gì hết.

Nhưng lúc nãy tắm rửa, sau lưng cô hơi xót. Không biết có phải vì cọ trúng tường hay không?

Nhưng dù sao cũng nằm ở vị trí lưng, cô không thể nói cho Hàn Thanh.

Đâu thể cởi áo sơ mi ra nhờ anh ta lau lưng hộ?

Hàn Thanh quan sát cô gái nhỏ đỏ mặt một lúc lâu. Anh bỗng dưng nghĩ đến điều gì, trầm giọng dò hỏi: “Không tiền sao?”

Tiểu Nhan ngơ ngác gật đầu, sau đó lại nhanh chóng lắc đầu: “Không, không phải không tiện… Tôi, tôi không bị thương.

Nghe vậy, Hàn Thanh nhăn mày. Anh từng thấy cô bị ấn trên mặt tường thô ráp. Da cô gái này mềm mịn, thể nào cũng bị thương một chút.

Tuy nhiên, nam nữ với nhau kể cũng không tiện.