Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 490: Ho ra máu tươi




"Mẹ, mẹ làm sao vậy?"

Hoàng Mai Diễm cố gắng thở dốc mấy cái, hàng lông mày cau chặt từ từ giãn ra."Không, mẹ không có chuyện gì, chỉ là hơi mệt chút thôi! Nếu không có chuyện gì khác, để mẹ gọi điện thoại cho chú Bùi nói chú ấy đến đón mẹ !"

"Mẹ, nếu thân thể mẹ không thoải mái, vậy mẹ hãy về nhà nghỉ ngơi đi! Con không có chuyện gì đâu, trong nhà đã có người hầu, cũng còn bảo mẫu nữa!" Vũ Nghê lo lắng nhìn mẹ nói!

"Vậy là tốt rồi, nếu có chuyện gì con hãy gọi điện cho mẹ nhé!" Hoàng Mai Diễm nói xong, trực tiếp gọi điện thoại cho Bùi Chấn Lương. Mười phút sau, Bùi Chấn Lương đã dừng xe trước cửa lớn của biệt thự ...

"Đứa nhỏ kia thật đáng yêu, đúng không?" Đang lúc lái xe Bùi Chấn Lương nghiêng đầu, liếc mắt nhìn người phụ nữ ở bên cạnh một cái.

Hoàng Mai Diễm gật gật đầu."Rất giống Lạc Dật, ha ha, có thể tưởng tượng tương lai nó cũng sẽ là một thằng bé bướng bỉnh!" Nói chuyện về cháu ngoại, vẻ mặt tươi cười của Hoàng Mai Diễm không khỏi rạng rỡ nhiều thêm!"Bảo Tạp Tư cùng Tư Vũ khẩn trương sinh cục cưng đi, thừa dịp tuổi còn trẻ ..."

"Hiện tại bọn thanh niên trai tráng đều đã trưởng thành cả, có một đứa trẻ đã đủ quấy rầy thế giới hai người của chúng nó rồi. Ha ha, sinh hay không sinh nữa cũng chỉ cần chính bọn nó cảm thấy được hạnh phúc là tốt rồi!" Bùi Chấn Lương nói chuyện khác hẳn lớp người cũ, tư tưởng của ông luôn luôn theo sát trào lưu mới!

Hoàng Mai Diễm lại bị bộ dáng chỉ sợ thiên hạ không loạn của ông làm cho bật cười, nhưng bà vừa mới cười, trong ngực lại bắt đầu truyền đến cảm giác đau tức khó chịu."Khụ khụ. . . Khụ khụ. . . Khụ khụ. . . Nôn. . ."

Một ngụm máu tươi phun ra trên chiếc khăn tay màu trắng, giữa chiếc khăn tay tuyết trắng là màu đỏ chói mắt!

Két...két...!

"Mai Diễm, em làm sao vậy? Làm sao lại có thể ho ra máu thế kia?" Cho xe đột ngột dừng lại ở một bên đường cái, Bùi Chấn Lương khẩn trương dò hỏi.

Hoàng Mai Diễm vỗ vỗ vào trước ngực, tức thì bị vết máu trên chiếc khăn tay làm cho sợ tới mức sắc mặt trắng bệch."Em cũng không biết nữa, chỉ thấy trong ngực có cảm giác cực kỳ khó chịu ... "

"Không được, hiện giờ chúng ta phải đến bệnh viện!" Nói xong, ông lại khởi động xe, chạy về hướng bệnh viện.

Bác sĩ đặt tập phim chụp CT xuống, vẻ mặt tự nhiên nói: "Uh`m, xem trong phim cũng không có vấn đề gì nhiều lắm, chỉ là có chút triệu chứng viêm, để tôi kê cho bà mấy đơn thuốc về nhà uống trước, trải qua một đợt điều trị này sau đó đến bệnh viện kiểm tra lại một lần nữa xem sao!"

Ngồi ở bên cạnh, Hoàng Mai Diễm thở một hơi dài nhẹ nhõm, sợ hãi vỗ vỗ vào ngực của mình."Tốt quá, vừa mới rồi nhìn thấy một khối máu như thế, tôi lại nghĩ rằng mình đã bị bệnh nặng rồi! Không có chuyện gì là tốt rồi, cám ơn bác sĩ!"

Không phải là bà sợ chết, mà là bà vừa mới nhìn thấy con gái lớn không được bao lâu, con gái nhỏ còn chưa lấy chồng, cộng thêm bên người bà còn có ba đứa bé dễ thương, lại còn có người đàn ông ở bên cạnh bà nữa, những chuyện này đều làm cho bà nhớ thương, bà không nỡ rời xa bọn họ!

"Bình thường nên nghỉ ngơi nhiều, rất nhiều bệnh tật đều đã là do việc nghỉ ngơi không tốt mà ra, ngày thường có thể dễ dàng bị sự gấp gáp làm cho tức giận mà phát sinh ra bệnh! Giữ gìn tâm tình thỏa mái như vậy thân thể mới được khỏe mạnh!" Bác sĩ đẩy đẩy mắt kính, ôn hòa nói, sau đó bắt đầu kê đơn thuốc!"Ái chà, thiếu chút nữa tôi quên, cũng không biết là mấy đơn thuốc tiêu viêm này, ở hiệu thuốc có không? Như vậy đi, để tôi đi hỏi trước một chút - - "

Khi bác sĩ đi ra bên ngoài phòng khám, quay đầu xung quanh gọi người nhà của bệnh nhân."Ông hãy đi theo tôi một chuyến, giúp tôi qua bên kia hỏi một bác sĩ - - "

Bị gọi đến tên, Bùi Chấn Lương trong nháy mắt thoáng nhíu mi, nhưng chỉ là chợt lóe lên. Ông khẩn trương, đi ra ngoài!

Mà lúc này, đang ngồi ở trên ghế Hoàng Mai Diễm lập tức cảnh giác thấy có chỗ không bình thường, đứng dậy chạy về phía bác sĩ."Bác sĩ, tôi làm sao vậy?"

Bùi Chấn Lương lôi người phụ nữ của mình lại, nói trấn an: "bác sĩ nói em không sao mà, em mau trở lại ngồi ở bên kia đi!"

Hoàng Mai Diễm cố gắng rút cánh tay của mình ra, suy nghĩ lại toàn bộ rồi lắc đầu."Không, không, bác sĩ, ông không cần giấu diếm tôi, ông nói cho tôi biết, rốt cục là tôi bị làm sao vậy? Tôi bị bệnh gì? Vô luận là bệnh gì, tôi đều đã có thể chịu được!"

Bị bà ngó nhìn chăm chú, thầy thuốc nhìn sang phía người nhà bệnh nhân vẻ đặc biệt khó nói.

"Bác sĩ, ông không cần nhìn ông ấy, hiện giờ nhìn vẻ mặt này của ông, tôi cũng có thể nghĩ được là tôi đang bị bệnh nan y ... ông cứ nói đi, bệnh ở trên người tôi, sớm muộn gì thì tôi cũng phải biết mà!"

Bùi Chấn Lương nắm chặt lấy bờ vai của bà, thở dài nói với bác sĩ: "Bác sĩ, ông cứ việc nói thẳng đi!"

Bác sĩ đeo ống nghe lên khám bệnh, sau đó nói bằng giọng rất nặng nề: "Vị phu nhân này, căn cứ biểu hiện trên phim CT, thì trên phổi của bà xuất hiện bóng mờ, mà bóng mờ này có thể xác định là một khối u ... "

Hoàng Mai Diễm trùng điệp lùi lại về phía sau một bước, tựa vào trong lòng người thương của mình."Ngài nói đi, có phải là tôi bị ung thư không?"

Bác sĩ gật gật đầu."Đúng vây, đã cực kỳ rõ ràng là một khối u ác tính, hơn nữa bệnh tình của bà đã ở vào giai đoạn giữa rồi- - "

"Bác sĩ, vậy còn có thể cứu được bà ấy không? Hiện tại y học không phải cực kỳ phát triển sao, có phải là sẽ có cách để điều trị hay không?" Bùi Chấn Lương không có cách nào tiếp nhận được chuyện này, túm lấy tay áo của bác sĩ!

Hoàng Mai Diễm lắc lắc đầu, rơi lệ nói: "Ung thư phổi là không thể cứu được, làm phẫu thuật sẽ chỉ khiến cho em phải rời bỏ thế giới này sớm hơn thôi! Em không muốn làm phẫu thuật...!"

Bùi Chấn Lương lập tức giống như đã già đi vài tuổi, ra sức nắm chặt lấy bờ vai của bà."Không, anh không thể để cho em rời xa anh được... "

****************** phân cách tuyến ****************

"Chị dâu... chị cũng có loại cảm giác này sao?" Tư Vũ nghe Vũ Nghê nói xong, kinh ngạc hỏi lại.

Vũ Nghê ngồi ở trong ghế sofa, mắt chớp chớp."Chị chỉ biết là trên thế giới không có nhiều chuyện trùng hợp như vậy, cho nên chị mới có cảm giác ấy!"

"Không dám nói gạt chị, chị dâu, em đã sớm hoài nghi đến chuyện này, hơn nữa em cũng đã nói chuyện này cho Bùi Tạp Tư nghe, nhưng mà anh ấy lại không tin lời em nói!" Tư Vũ tức giận đến mức dậm chân."Chị dâu, chị cũng đã nghi ngờ như vậy, không bằng chúng ta đi tìm chút chứng cớ đi!"

"Nhưng mà mẹ chị lại không thừa nhận, mẹ nói không có chuyện như vậy đâu!" Vũ Nghê lắc lắc đầu, khó xử nói."Chị nghĩ có thể mẹ chị cũng không muốn nói lộ ra chuyện này, chị cũng không biết có nên đi tìm đáp án của chuyện này hay không nữa. Nếu tìm được, thì có thể thế nào đây? Còn một điểm quan trọng nhất, đó chính là, có lẽ chuyện này hoàn toàn không phải là sự thật!"

"Có lẽ vậy..." Tư Vũ nghĩ nghĩ sau đó nhả ra hai chữ!

"Thôi, chị cũng chỉ là đột nhiên có một cảm giác như vậy mà thôi..., có lẽ là do hai chúng ta ngây ngốc ở nhà nhiều, nên thật sự đã quá rảnh rỗi, nên mới suy nghĩ miên man như vậy! Đúng rồi, Tư Vũ, hôn lễ của em và Tạp Tư đã chuẩn bị đến đâu rồi? Áo cưới chọn xong chưa?" Vũ Nghê chuyển đề tài khác!

"Ôi trời, miễn bàn chuyện áo cưới, em bị mẹ chồng giận bởi vì em và mẹ chị đi chọn áo cưới, bị bà ấy bắt gặp được! Hiện tại em vẫn chưa biết làm thế nào cho phải đây?" Tư Vũ vô cùng đau khổ nói.