Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 487: Đầm rồng hang hổ




Hoàng Mai Diễm đang tìm cái gì đó, động tác chợt cứng lai, một giây đồng hồ sau, làm như không có việc gì lại tiếp tục tìm trong chiếc ví da."Ha ha, thật sao? Cũng vừa vặn đúng ở chỗ này à?"

"Vâng, nốt ruồi son trên người Tạp Tư sau đó lại di truyền cho Hoan Hoan! Trên người Vũ Nghê cũng có một cái, tiếp tục di truyền cái này cho Đại Bảo Bối rồi! Ha ha, nốt ruồi son trên người Vũ Nghê hẳn là do từ mẹ di truyền cho rồi. Vậy còn Tạp Tư thì sao? Mẹ Hai, trên cánh tay của cha con có cái nốt ruồi son hay không vậy? Tạp Tư có phải được di truyền từ cha không vậy?" Tư Vũ hỏi, làm bộ như không để ý hai tay vẫn khoác lên đầu vai của bà!

"... Mẹ... Làm sao mẹ biết được?" Hoàng Mai Diễm bận bịu, cúi đầu nói dàn hòa!

"Oa, chị dâu, chị nghe một chút xem, mẹ Hai làm sao có thể không biết được chứ?" Tư Vũ ầm ĩ, len lén quan sát biểu tình của chị dâu!

Vũ Nghê nhíu mày, Tư Vũ không phải loại người thích làm ầm ĩ hay thích nói đùa cợt người khác, vì sao cô ấy cứ phải nhất định xoắn xuýt với chuyện nốt ruồi son như vậy chứ? Sinh con xong rõ ràng đầu óc mình đã chậm nửa nhịp rồi, trong lòng cô tự nhủ!

"Cái con bé này, thật là không đứng đắn, dám lôi chuyện của mẹ và cha chồng ra mà trêu đùa nữa!" Hoàng Mai Diễm chấm chấm vào đầu Tư Vũ, sau đó đưa một chiếc lắc bằng vàng mười cho con gái mình: "Đây là quà của bà ngoại cho Lạc Dật!"

"Cảm ơn mẹ!" Vũ Nghê nhận quà tặng!

"Ài, cảm tạ cái gì? Mẹ đã thiếu nợ con nhiều lắm! Mẹ thật xin lỗi!" Nước mắt của Hoàng Mai Diễm đã lăn xuống, đời này người mà bà có lỗi lớn nhất chính là con gái của mình! "Con không trách mẹ, thật sự mẹ lại càng thêm áy náy! Thời điểm con sinh Lạc Dật mẹ không hề nhìn qua con !"

Khi ấy bà ở bên ngoài, nên thật sự không biết con gái mình bị nhà chồng ngược đãi, bà cứ tưởng rằng con gái được gả đến nhà họ Lạc đã có cuộc sống rất tốt!

"Mẹ, lúc này con đã ở đây rồi, chuyện quá khứ cũng không cần nhắc lại, con biết mẹ cũng có chỗ khó xử!" Vũ Nghê gục mặt đặt lên đầu vai của mẹ mình, bất quá trong lòng vẫn lại thắc mắc chuyện Tư Vũ nói! Chuyện này, có liên quan gì không đây?

Tư Vũ đã quan sát rất kỹ phản ứng của mẹ Hai, càng ngày cô càng cảm thấy suy nghĩ của mình không hề sai, tuyệt đối không sai!

******************** phân cách tuyến ******************

Bùi Tạp Tư nhìn Tư Vũ chằm chằm giống như đang nhìn quái vật. Sau khi cô nói với anh nhận xét của mình xong, ánh mắt của anh càng giống như đang nhìn thấy quái vật ngàn năm, hơn nữa lại còn bị quái vật ngàn năm này dọa đến mức sững sờ ngơ ngẩn ...

"Tạp Tư, anh có nghe thấy em nói gì không?" Tư Vũ cúi đầu hỏi anh!

Anh không có phản ứng!

Cô ra sức đẩy đẩy anh, rốt cục thân thể anh giật giật, có phản ứng lại, giống như dòng sông tan băng bắt đầu chảy vậy. "Tư Vũ, em nói cái gì cơ? Chuyện này quả thực đúng là đầm rồng hang hổ!"

"Chẳng lẽ anh không nhận thấy có điều gì đó cực kỳ lạ lùng sao? Trên cánh tay anh có một nốt ruồi son, trên cánh tay Vũ Nghê có một nốt ruồi son, mà trên cánh tay mẹ Hai cũng có một nốt ruồi son..." Tư Vũ lại nhắc lại câu nói lúc trước, phân tích cho anh!

Bùi Tạp Tư cười lắc đầu."Nhiều người trên cánh tay cũng có nốt ruồi son, chuyện này chẳng qua chỉ là sự trùng hợp mà thôi. Theo ý anh, có lẽ đơn giản là do khi phụ nữ bọn em lúc mang bầu đã ăn phải nấm mốc màu đỏ, cho nên trên người đứa trẻ mới đều có nốt ruồi son!" Câu nói sau hoàn toàn là anh trêu ghẹo!

"Cái gì mà đơn giản là ăn phải nấm mốc màu đỏ? Anh thực sự nghĩ như vậy sao... dù sao em cảm thấy nhất định trong này có mối liên hệ nào đó, có lẽ anh và Vũ Nghê là chung một mẹ... "

"Ai dà, bà xã à, em hãy nhanh chóng dừng lại ngày ý nghĩ đó đi! Nếu như em muốn giúp Mạc Nhĩ Tư (More – một nhân vật trong truyện trinh thám), cũng đừng có lượn vòng vòng xung quanh anh như thế chứ !" Bùi Tạp Tư ngắt lời vợ mình. Hừ, cô gái này gần đây có phải là quá rảnh rỗi rồi hay không ! "Nếu thật sự em không có việc gì để làm, hiện tại chúng ta hãy tìm một chút chuyện để làm là được chứ gì ?"

Bàn tay to của Bùi Tạp Tư chạm vào trên đùi của Tư Vũ, ý tứ kia đã quá mức rõ ràng!

Bốp - -

Tư Vũ đập vào tay anh."Này, anh có thể đứng đắn một chút hay không, lúc này em đang quan tâm đến thân thế của anh đấy!"

Bộ dáng anh kiểu muốn đi lại gặp trở ngại, mặt ủ mày chau nói: "Anh có thể nói với em rằng..., anh đúng là con trai của mẹ anh ! Con người của mẹ anh vốn dĩ hà khắc, nếu như anh không phải do bà sinh ra, thì bà ấy đã bóp chết anh từ lâu rồi, làm sao có thể để cho anh lớn được như thế này?"

"Có lẽ con người của bà ấy cũng không phải không tốt như mọi người nghĩ, bà ấy chỉ là một người hơi nghiêm túc mà thôi! Tạp Tư, thực sự em cảm thấy anh và mẹ Hai rất giống nhau!" Hơn nữa càng nghĩ càng thấy giống! Một người phụ nữ cũng chỉ có thể vì đứa con của mình, mới có thể chịu mọi điều uất ức, bất kể vì cái gì cũng sẽ không chịu bỏ đi!

"Xem ra gần đây anh thật sự đã cho em nghỉ ngơi quá tốt, tinh lực dư thừa không có nơi phát tiết... em đến đây, hiện tại chúng ta bắt đầu thôi!" Bùi Tạp Tư đem thân thể của mình đè lên thân thể ở dưới, hai tay hai chân cùng đồng thời áp chế cô!

"Này, em không muốn..." Tư Vũ vừa tránh né nụ hôn môi lẫn những cái động tay động chân của anh!

"Không muốn cũng không được, hơn nữa, từ giờ trở đi anh sẽ làm cho em không còn thời gian mà miên man suy nghĩ nữa" vừa nói chuyện đồng thời, anh cũng tách đôi chân của cô ra...

Cho dù Tư Vũ có muốn chống cự, cũng hoàn toàn không chống lại được với sự kiên trì của Bùi Tạp Tư, rất nhanh, cô đã dễ dàng rơi vào tay giặc. Dưới thân thể của anh, âm thanh kháng cự đã hóa thành từng tiếng rên rỉ ái muội...

Ha ha, hóa ra con gái không có ở nhà, thế giới hai vợ chồng lại có thể quá mức thoải mái như vậy ...

******************** phân cách tuyến ********************

Thân thể của Hoan Hoan đã khỏi hẳn, người nhà họ Bùi đã bắt đầu xúc tiến chuẩn bị hôn lễ cho Bùi Tạp Tư và Tư Vũ.

Hôm nay, vào bữa cơm tối, Bùi Tạp Tư và Lạc Tư Vũ bị gọi về nhà tổ của họ Bùi!

"Tư Vũ, con xem bộ áo cưới này thế nào?" Bùi phu nhân lấy ra một tấm hình cho Tư Vũ xem, kiểu áo cưới này có phải rất được hay không!

Tư Vũ lộ ra vẻ ngượng nghịu, bởi vì ngày hôm qua cô đã cùng mẹ Hai chọn được một bộ rồi. Cô thật không ngờ mẹ Cả cũng có thể tham dự vào chuyện này! Bình thường bà là người cực kỳ nghiêm túc, hơn nữa bà cũng không giống như những người thuộc loại chuyện này!"Mẹ, bộ áo cưới này rất đẹp! Nhưng hình như không thích hợp với con lắm, phía trước trang trí nhiều quá!" Ngực của cô vốn không nhỏ, nếu như thêm tầng tầng lớp lớp đồ trang sức kia, có phải rằng nhìn cô có vẻ cực kỳ mập mạp không?

Bùi phu nhân mất hứng cầm tấm hình vứt lên trên bàn trà, vẻ tươi cười trên mặt trong nháy mắt đã biến mất không thấy đâu nữa!"Thôi được, nếu con đã chọn được rồi, ta cũng không cần lãng phí thời gian nữa!"

"Mẹ ..." Tư Vũ khẩn trương kêu lên."Con không - - "

"Ngày hôm qua ta đã nhìn thấy con và người phụ nữ kia đi chọn áo cưới, cũng không sai, đã có người nguyện ý bận bịu hộ, ta cũng thấy thoải mái vui vẻ!" Vẻ mặt Bùi phu nhân không chút thay đổi, nói!"Quả đúng không sai, cả đời này những việc vốn thuộc loại công việc của ta, đều đã để cho người khác làm hộ rồi!"

Từ thư phòng đi tới hai cha con họ Bùi đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy!

Mẹ cả tức giận, con dâu sắc mặt trắng bệch đứng ở cạnh ghế sofa!

Bùi Tạp Tư đau lòng ôm lấy mẹ."Mẹ, có chuyện gì vậy, mẹ xem mẹ đã làm cho bà xã của con sợ tới mức nào rồi!"

"Vậy sao, có chuyện gì mọi người cùng nhau nghiên cứu, đừng để cho con nó bị sợ hãi!" Bùi Chấn Lương bổ sung tiếp thêm một câu!

Bùi phu nhân giống bị kim đâm vậy, từ trên ghế sofa “xoạch” một cái nhảy dựng lên ...