Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 462: Bỗng chốc được hoán đổi vị trí




Đêm qua đúng là một đêm long trời lở đất!

Con bé không cần cô, anh thì không những không cần cô nữa mà hơn nữa cũng không tin tưởng cô. Đứng trong đại sảnh của Lạc gia, dòng nước mắt ủy khuất khổ sở lại một lần nữa tuôn ra tràn lên hai gò má xinh đẹp của Tư Vũ như hai dòng thác. Muốn cô nói như thế nào thì Bùi Tạp Tư mới chịu tin tưởng cô đây? Cô phải làm như thế nào thì con gái mới chịu tha thứ cho người mẹ này đây?

Hoan Hoan lúc này chắc cũng rất tức giận, không chừng đối với người mẹ này hiện giờ là căm hận.

Sáng hôm nay cô gọi điện cho con gái, thế nhưng con gái lại buông ra một lời lạnh lùng. “Cúp điện thoại đi, về sau không bao giờ tin tưởng lời nói của mẹ nữa.” Lời nói của con bé cùng với lời của Bùi Tạp Tư trước kia không hề sai một chút nào, ngay cả âm điệu cũng thế, điều này khiến cho Tư Vũ vừa bi thương lại vừa buồn cười.

Nhưng làm sao cô có thể cười nỗi nữa đây?

“Lạc Tư Vũ, con có nghe cha nói gì không?” giáo huấn con gái hơn nữa giờ liền thì Lạc Chính nhận thấy con gái mình căn bản không có nghe được lời nói của ông ta vào tai.

“Lạc Tư Vũ” ông ta lớn tiếng kêu một lần nữa.

Thanh âm đinh tai nhức óc tựa như hổ gầm khiến cho mọi người đều giật mình, mẹ của Tư Vũ lo lắng cho con gái, đứng bên cạnh cô. “Ông gào cái gì mà gào, chuyện đã xảy ra rồi thì có gào lên cũng ích lợi gì? Chuyện này sai chính là ông, ai cho ông tự tiện quyết định cuộc đời của con gái? Trước đây con gái đã nhắc nhở với ông là con bé không có yêu Ryan sao?”

“Tôi làm vậy là sai lầm sao? Không phải tôi cũng suy nghĩ cho nó hay sao? Khi nó cùng với Bùi Tạp Tư ly hôn, tôi có ngăn cản không? Tôi cũng không có ý định chia rẽ bọn chúng mà.” Lạc Chính chỉ vào Tư Vũ, điệu bộ tựa như đang chỉ vào người làm công trong nhà. “Nhưng mà nó thì sao? Khóc lóc đòi ly hôn không phải sao? Ly hôn cũng đồng nghĩa là không còn yêu Bùi Tạp Tư nữa không phải sao? Nó lại cùng Ryan công khai yêu thương mùi mẫn, người làm cha như tôi gả nó cho Ryan thì làm sai sao?”

“con bé yêu cũng tốt, không yêu cũng tốt, nhưng chuyện này là chuyện riêng của nó, vậy sao ông không để cho nó tự quyết định?”

“Bà không được ý kiến.” Lạc Chính hừ lạnh một tiếng, không để ý đến vợ mình mà quay qua đối phó với chính con gái mình. “Nói cho con biết, chuyện này nhất định con phải vãn hồi lại cho cha, từ hôm nay trở đi, con nhất định phải đi cùng với Ryan tham dự các loại hội họp, yến tiệc, tìm cơ hội thông báo cho giới truyền thông biết là đêm qua chẳng qua là con nhất thời buồn bực....”

“Buồn bực?” Tư Vũ đột nhiên nhìn về phía cha ruột của mình, biểu tình tràn ngập sự châm chọc. “Con lớn như vậy mà cha làm cho con rối loạn cảm xúc sao? Cha vẫn biết là con yêu Bùi Tạp Tư, vì sao cha luôn luôn phá hư chuyện của con, hạnh phúc của con trước giờ đều bị cha một tay phá hỏng mất.”

“Cha phá hư chuyện của con? Con thích Bùi Tạp Tư, có gì chứng minh không? Bùi Tạp Tư yêu con sao, nó thích con sao? Nếu nó yêu con, thích con thì sẽ không đi ngoại tình bên ngoài.” Lạc Chính châm chọc con gái, rũ bỏ trách nhiệm của chính mình.

“Vậy con của con đâu? Nó ở đâu? Chỉ chuyện này thôi là cả cuộc đời này con cũng không tha thứ cho cha, cả cuộc đời này. Cha đối diện với con như thế nào? Uy hiếp con như thế nào? Vì sao con thành ra hình dạng này chính cha là người biết rõ nhất.” Tư Vũ nói một nữa câu chuyện nhưng đủ để cô nhắc nhở cha mình rằng, chính ông ta đã từng đối xử với cô ra sao.

Cứ tưởng rõ ràng đã là người một nhà, lại chậm chạp không thể đoàn tụ được, hiện giờ Hoan Hoan không cần người mẹ là cô, Bùi Tạp Tư cũng không cần cô, Tư Vũ không thể khống chế được tính tình nữa rồi.”Về sau cha đừng có uy hiếp con nữa, con nhất quyết không nghe lời cha sắp đặt, sau này cha cũng đừng tìm con, con sẽ không trở về nữa và cũng đừng tưởng có thể giáo huấn con.”

Bị con gái chỉ trích không nói được lời nào. Điều này khiến cho Lạc Chính á khẩu không trả lời được.

“Tư Vũ, ba con đã làm gì với con? Ông ta uy hiếp con sao?” Mẹ Tư Vũ cảm giác được trong lời nói của con gái bà có gì đó mập mờ, khiến cho bà không biết đã xảy ra chuyện gì. Loáng thoáng cũng chỉ là một cảm giác.

Tư Vũ nhìn về phía mẹ mình, trấn an nói. “Mẹ, chuyện này đã là quá khứ rồi, con đi rồi, mẹ phải tự biết chăm sóc bản thân mình cho tốt.”

Nói xong, cô nhìn cha mình liếc mắt một cái, xoay người rời đi thẳng ra khỏi Lạc gia. Cô thực sự không thích nơi này, nơi này đối với cô không phải là nhà mà chính là một cái địa ngục trần gian.

Ba sao?, Vì sao ba của người kh ác thì tốt như vậy, ba của cô lại một lần, một lần, một lần lại một lần đem cô đẩy xuống vực sâu thăm thẳm. Mọi chuyện xảy ra ông ta là người rõ ràng nhất nhưng mà người ba này hết lần này đến lần khác phá hỏng mặt mũi của con gái mình.

Một trận gió thổi qua, thổi rơi một bông hoa xuống bồn hoa, cũng mang theo nước mắt trên mặt cô đi.

Tư Vũ âm thầm nắm chặt lòng bàn tay thành quyền, hạnh phúc của cô nguyên ở trước mắt, cô không thể bởi vì một lần hiểu lầm mà làm mất đi hạnh phúc chính mình, cô muốn rút toàn lực ứng phó “kiếp nạn” này, nhất định phải kéo về cho được người đàn ông cùng cô con gái của mình. Cô không thể để hạnh phúc cùng mình lướt qua như thế lần nữa.

“Ha ha...” ngồi trong phòng làm việc của mình, Bùi Tạp Tư không biết lần thứ mấy phát ra tiếng cười khoái trá.

Anh một bên hút thuốc lá lại nhẹ nhàng lắc đầu, đôi mắt có chút nheo lại tầm nhìn về phía của sổ sát đất ngắm cảnh vật, tầm mắt anh phóng ra xa mơ hồ lúc này chứa đựng cảm xúc chân thật nhất.

Thú vị thật, cô như thế dám nói Hoan Hoan là con gái ruột của anh? Thật ra, Bùi Tạp Tư có lẽ trong một phạm trù khác sẽ nhượng bộ cô, bỏ qua lỗi hồ đồ cho cô, nhưng mà tám năm trước có cùng cô “ân ái” hay không thì chuyện này cô nhất định phải hiểu rõ chứ?

Tám năm trước, anh không nghĩ rằng mình và em gái Tư Vũ thế nào....thế nào...! nếu không phải năm đó ở tại biệt thự của Lạc Ngạo Kiệt “chạy nạn” thì an vĩnh viễn cũng không đối với em gái Tư Vũ có một chút tà ý nào.

Tuy rằng anh biết rõ là cô đang gạt anh nhưng thật sự một chút tức giận anh đều không có mà trái lại thật hưng phấn.

Ha ha, ít nhất người phụ nữ này hiểu được cách sử dụng tâm cơ và vận dụng sự nói dối của mình khiến cho anh thích thú.

Muốn giải thích cái gì?

Giải thích rằng vị thế của anh trong lòng cô nhất định còn có một chút cân đo đong đếm sao?

Nghĩ đến đây, Bùi Tạp Tư không nhịn được mà cười rộ lên, tâm tình khoái trá của anh hòa vào không khí trong phòng.

Diệp Chức Nhân vừa đẩy cửa bước vào liền nghe thấy tiếng cười của anh.

“Có chuyện gì sao? Nhìn cao hứng vậy? Nghe được nụ cười khoái trá của Bùi tổng thật không dễ dàng nha.”

Bùi Tạp Tư nhẹ nhàng lay động ghế, di chuyển thân thể nhìn cô ả một cái. “Công việc có khó khăn gì sao?”

Diệp Chức Nhân ngồi xuống đối diện với anh sau đó rút trong túi ra một tập tài liệu đưa cho anh.

Sau khi Bùi Tạp Tư nhận lấy tập tài liệu và mở ra xem, Diệp Chức Nhân hai tay để trên mặt bàn, hướng một chút thân thể về phía trước hỏi “Ha ha, có phải hôm qua nhìn thấy tin tức chấn động kia nên mới cao hứng như vậy?”

“Ý gì đây?” Bùi Tạp Tư nhướng mi hỏi, trên gương mặt quả thật không thể che dấu được niềm vui sướng, Đúng vậy, nhìn bản tin giải trí của ngày hôm nay, ngay cả bản tin Tài chính và Kinh tế đều thay nhau đưa tin về buổi tiệc đính hôn của Ryan và Lạc Tư Vũ, Bùi Tạp Tư bắt đầu không thể khống chế được sự hưng phấn.

Ít nhất thì người phụ nữ này cũng không thật sự muốn cùng tên Ryan đó đính hôn, ít nhất có thể xem như cô biết “dừng cương trước vực thẳm”.

Nhất là nhớ đến gần đây cô cùng Hoan Hoan và anh bên nhau, thế mà cô vẫn không ngừng sử dụng thủ đoạn, anh liền tức giận. Hơn nữa, cho dù cô và Ryan không thật sự đính hôn, cũng không thể nói được rằng cô và anh sau này sẽ nối lại mối quan hệ với nhau, không có cùng Ryan thì cũng ở cùng một tên chết bầm nào đó.

Nhất là trước đây bọn họ (cô và Ryan) còn tốt đẹp như vậy, thậm chí cô còn vì Ryan đến cầu xin mình.

Nghĩ đến đây, trong lòng Bùi Tạp Tư không khỏi dâng lên cảm giác ghen tị.

“Anh đang nói gì thế? Anh định cùng cô ta nối lại tình xưa sao?” Diệp Chức Nhân thật sự lo lắng hỏi, cả ngày hôm qua, cô ả đã nghĩ rằng cơ hội của cô đã tới, nhưng khi nhìn đến tin tức trên mạng thì nháy mắt khuôn mặt vui vẻ cùng hạnh phúc của cô ta bỗng bị vỡ nát.

Cô ta vô cùng lo lắng, cả đêm không ngủ, sáng sớm hôm nay lập tức mang theo tài liệu chạy vội đến đây.

Bùi Tạp Tư búng búng tàn thiếu, tiếp tục vùi đầu vào văn kiện trước mặt. “Đây là chuyện riêng của tôi, không nên nhập nhằng với công việc.” Ý của anh chính là công ra công mà tư ra tư, sẽ không có cơ hội nói chuyện riêng với ả ta.

“Em cũng không giả vờ lấy công việc tới hỏi anh, em lấy góc độ là một phụ nữ, thân phân của một người phụ nữ yêu anh mà đến hỏi anh.” Diệp Chức Nhân không thể duy trì bình tĩnh được nữa, đứng vụt lên.

“Bùi Tạp Tư sẽ không yêu cô đâu, cô nên để ý nghĩ này chết đi.” Chưa thấy bóng dáng Tư Vũ đâu mà đã nghe được âm thanh bá đạo truyền vào trước một bước.

Cộp...cộp...cộp.

Âm thanh giày cao gót truyền đến tựa như chủ nhân của nó đang rất vội, đồng thời bóng dáng của Tư Vũ cũng đã đi đến bên bàn của Bùi Tạp Tư

Tư Vũ hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, hơn nữa trong ánh mắt hằn lên ý chí muốn giữ chặt lấy Bùi Tạp Tư, tựa như gà mẹ che chở cho con của mình, ai cũng không được nhìn trộm chúng.

“Tôi cho rằng Bùi Tạp Tư sẽ không còn yêu cô nữa đâu, ít nhất trong chuyện tình cảm tôi cũng không phản bội anh ấy, tôi trước sau gì cũng đi theo anh ấy, trong lòng tôi đã định là người của anh ấy. Còn cô thì sao? Không phải cô đã phản bội tình cảm của anh ấy sao? Đi yêu cái tên Ryan kia sao?” Diệp Chức Nhân khiêu khích nói.

“Tôi đối với Bùi Tạp Tư như thế nào không cần cô quan tâm đền đáp cho anh ấy.” Tư Vũ đánh cho cô ta một câu nói sau đó quay qua phía Bùi Tạp Tư rưng rưng nước mắt, sau đó đi đến gần anh, đột nhiên cô kéo caravat của anh, dùng sức một chút “Bùi Tạp Tư, em nói cho anh biết, anh không thể thích người phụ nữ khác, anh đã từng phản bộ em, nếu anh còn dám phản bội thêm một lần nữa, em sẽ giết chết anh.” (Lemon Phan = 1 like cho chị Tư Vũ nhà mình.)

Không rõ cô tức giận mà cứ tưởng đang hù dọa anh, nhưng đó là những lời nói thật, dù sao nhìn đôi mắt mở to của cô, cách nói chuyện của cô thật sự khiến người ta sợ hãi.

“Em đến đây là để uy hiếp anh sao?” Bùi Tạp Tư nhướng mày dò hỏi.

“Đúng, anh hoàn toàn có thể giải thích theo ý đó, nếu anh dám làm thật thì em nhất định nói được làm được.”

“Nhưng chuyện tình cảm thì không thể miễn cưỡng được, em lấy tính mạng để uy hiếp tình yêu, em cảm thấy làm vậy thì có thể duy trì tình cảm dài lâu hay sao?” Bùi Tạp Tư không hề ngăn cản cô, đang hỏi cô tựa như đang hỏi chính bản thân mình.

Tư Vũ bị anh hỏi như thế liền bối rối. “Vậy anh đã từng nói rằng anh yêu em, anh thật sự yêu em sao.”

“Nhưng mà không phải em đã nói rất yêu anh, vì sao lại gạt anh, hiện giờ anh thật sự nghi ngờ, cho nên, hiện giờ anh không có cách nào yêu em được,” Bỗng nhiên, Bùi Tạp Tư muốn làm khó dễ một chút đối với cô gái này, bởi vì anh thật sự thích cảm giác mãnh liệt lúc này của cô.

“Vậy hiện giờ anh không yêu em sao? Không thương em sao?” Tư Vũ hỏi.

“Hiện giờ đã bị em làm cho dao động rồi, nên tâm ý cũng đã trở nên nguội lạnh.” Bùi Tạp Tư thực xảo điệu, không có trả lời thẳng thừng trước mặt cô. Thấy cô sắp sửa khóc, anh mới “từ bi” nói với cô một tiếng. “Như vậy đi, nếu như em đã xác định tâm ý của mình thi chi bằng nên ở cùng một chỗ với anh. Đương nhiên, có lẽ trong khoản thời gian này em sẽ phát hiện được thật ra em yêu ai.”

“Ý của anh là muốn khảo nghiệm em đúng không?” Tư Vũ khổ sở chảy ra nước mắt.

“Ý của anh là anh cho em một cơ hội.” Bùi Tạp Tư nói rõ ý nghĩ của mình.

Tư Vũ lau vệt nước mắt, dùng sức gật đầu. “Được, em đồng ý.”

“Đương nhiên, trong khoản thời gian này em cũng không được cùng người đàn ông khác có quan hệ yêu đương, anh cũng thế, do đó em không được gạt anh.”

“Em không có lừa anh!” Tư Vũ kích động nói, hiện giờ cô thật sự chán ghét kiểu lừa gạt này. Sao mà tự nhiên cô lại có một cái biệt danh là “kẻ lừa đảo” vậy nè.

“Tốt nhất là không nên có.” Anh tùy ý đáp lời của cô, căn bản rõ ràng không tin tưởng cô.

Bị coi như người thừa bỏ qua một bên, Diệp Chức Nhân tức giận dậm chân, hai người kia rõ ràng đang liếc mắt đưa tình trước mắt cô ta mà.

Không được, tức giận này cô không nuốt nổi, không phải hiện tại bọn họ đang trong giai đoạn khảo nghiệm tình cảm sao? Nói cách khác thì ả ta vẫn còn cơ hội. “Bùi tổng, hợp đồng anh xem thấy tốt không? Đừng quên hiện giờ đang trong giờ làm việc?” Diệp Chức Nhân đi về phía trước một chút, nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, đánh gãy hai đôi mắt đang “khiêu khích” lẫn nhau của Bùi Tạp Tư và Tư Vũ.

Bùi Tạp Tư nhìn Tư Vũ liếc mắt một cái. “Vậy em đi về trước đi, anh còn có công việc cần xử lý.”

Tư Vũ đề phòng nhìn Diệp Chức Nhân!

Mà cô ả cũng đang khiêu khích nhìn về phía Tư Vũ, đôi mắt tự tin tựa như người thắng cuộc là ả ta, hiện giờ ả cùng Bùi Tạp Tư có thể tiếp cận nhau trên công việc còn Tư Vũ thì không được.

Ánh mắt này khơi mào sự tức giận của Tư Vũ, không cam lòng cô liền quay đầu nhìn về phía Bùi Tạp Tư, sau đó tỏ ra phong thái của một cô nàng “văn phòng” chính hiệu. “Bùi tổng, chỗ của anh cần tuyển thư ký phải không? Em nghĩ em nhận lời mời của anh lúc trước cho vị trí thư ký.”

Bùi Tạp Tư khó khăn lắm mới có thể khống chế được tâm trạng xúc động vui vẻ của mình lúc này, anh liền tỏ ra là một ông Sếp uy nghiêm. “Về chuyện công tác, là do trợ lý Trương phụ trách, em nên đi tìm anh ta, quy định mướn người hay không là do anh ta quyết định.”

“Anh....” Tư Vũ mở to hai mắt, rõ ràng anh đang làm khó cô mà.

“Em nhất định cho rằng anh cố ý làm khó em đúng không?” Bùi Tạp Tư đoán trước một bước nói ra suy nghĩ hiện giờ của Tư Vũ. “Công tư thì phải phân minh, em hẳn phải hiểu rõ chứ?”

Tư Vũ áp chế bất mãn trong lòng, anh nói không sai. “Trợ lý Trương hiện ở đâu?”

Bùi Tạp Tư nhìn ra ngoài cửa chỉ chỉ. “Anh ta chắc hiện giờ đang ở bên ngoài đấy.”

Tư Vũ lại nhìn vào mắt của Diệp Chức Nhân, sau đó đi ra khỏi văn phòng của Bùi Tạp Tư.

“Phụt…” Trương Lợi vừa uống trong miệng một ngụm nước, nháy mắt đều bị phun hết ra ngòai, tựa như dòng suối nhỏ.

Nháy mắt, nước bị văng lên mặt bàn lẫn văn kiện, Trương Lợi ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn Tư Vũ như thể dò xét xem cô có đang gạt anh ta hay không? “Khụ…khụ… chị dâu à, chị vừa nói gì vậy?”

“Trợ lý Trương, tốt nhất hiện giờ anh đừng gọi tôi là chị dâu, tôi đang đến xin việc làm mà, tôi đang tự ứng cử vị trí thư ký của Tổng Giám Đốc.” Tư Vũ thở phào nhẹ nhõm, dõng dạc thông báo.

Được rồi, nếu như Bùi Tạp Tư đối với cô mất đi tín nhiệm thì cô sẽ chứng minh cho anh ta thấy. Nếu anh làm như vậy chẳng qua là một sự tức giận đối với cô mà thôi. Nếu anh ghen tị, thương tâm, tức giận thì cũng chính là anh yêu cô không phải sao?

Nhận được chỉ thị từ Đại Lợi, mọi việc cứ theo quy định trình tự mà tiến hành, do đó anh ta đưa cho Tư Vũ một bản lý lịch để cô điền vào và nói cô có thể về nhà chờ tin tức.

Đương nhiên Tư Vũ không có khả năng bị động để chờ đợi như thế, từ công ty của Bùi Tạp Tư đi ra cô trực tiếp đi tới chợ, mua một số thực phẩm mà Bùi Tạp Tư thích ăn sau đó về nhà nấu nướng.

Cô không dám chậm trễ một phút nào cả, cô bắt đầu nấu canh. Vo gạo, thái một chút thịt và rau…..một lát sau đã làm xong một bữa cơm cho anh.

Tiếp theo cô lại quay về công ty của Bùi Tạp Tư.

Bùi Tạp Tư nhìn người phụ nữ vừa mới rời đi có ba tiếng đã vội trở lại. “Sao em lại quay lại đây? Đại Lợi không có nói với em về nhà đợi thông báo sao?”

Tư Vũ giơ lên hộp đồ ăn trưa. “Em tới để đưa cơm trưa cho anh, hiện giờ em đển đây với thân phận bạn gái của anh đến chăm sóc anh.” Lời vừa nói đồng thời cô nhìn quanh một vòng trong văn phòng thì phát hiện cô ả Diệp Chức Nhân kia đã đi rồi, như vậy thật tốt.

“Bạn gái?” Bùi Tạp Tư cất lên giọng nói đầy nghi vấn.

“Như thế nào?” Tư Vũ không thể hiểu được.

Bùi Tạp Tư dập tắt tàn thuốc, thân thể anh tuấn đứng lên, mỉm cười bước đi tới gần cô, sau đó một tay ôm lấy cơ thể nhỏ bé của cô vào trong ngực mình.

Cánh tay tráng kiện của anh gắt gao ôm chặt cô, một cỗ hương vị quen thuộc tiến vào hơi thở của Tư Vũ khiến cho cô cảm thấy thật yên tâm.

Anh thở nhè nhẹ bên tai Tư Vũ khiến cho cô rụt cổ lại. “Đừng làm như vậy, không phải anh đang làm việc sao?” Lọai hô hấp này của anh thể hiện rõ ý tứ như thế nào Tư Vũ hiểu rất rõ ràng. Anh đang rất muốn cô.

“Ha ha…” Bùi Tạp Tư cười yếu ớt tỏa ra một phen sức quyến rũ, bàn tay to lớn của anh chậm rãi di chuyển trên đường cong cơ thể Tư Vũ, cuối cùng dừng lại ở ngực của cô.

Cách một lớp quần áo nhẹ nhàng cọ xát. “không phải em là bạn gái của anh sao?”

“Làm vậy không được đâu, anh xem nơi đây là đâu mà….” Tư Vũ lắc đầu kháng cự, văn phòng của anh không lớn lắm, cái cửa kia không được chắc chắn tựa như ai cũng có thể đá văng nó được. Điểm mấu chốt là còn có một cánh cửa thủy tinh, bên trong hay bên ngòai đều có thể nhìn thấy lẫn nhau.

“Nhưng mà anh nghĩ anh muốn em.” Âm thanh nhẹ hẫng của Bùi Tạp Tư tựa như đang đói khát. “Không có vấn đề gì đâu, hiện giờ không có ai ở đây cả đâu, hơn nữa….” Bùi Tạp Tư đưa tay về một góc của cửa sổ kéo một cái, cửa chớp lập tức khép lại. “Như vậy thì sẽ không ai có thể nhìn thấy chúng ta đang làm gì đâu!”

“Như vậy cũng không được….nếu có người trở về thì sao, nhất định họ sẽ biết chúng ta ở bên trong đang làm gì đó!” Tư Vũ thực sự không muốn mạo hiểm như thế.

Bùi Tạp Tư nhíu mày, cố ý bày ra bộ dạng tức giận. “Không phải em nói muốn chứng minh rằng em yêu anh sao? Vậy mà hiện giờ anh muốn làm cái gì em cũng không chịu đáp ứng, em làm vậy là yêu anh sao? Nếu như chuyện này mà em cũng ra sức từ chối vậy thì em đi về đi, sau này cũng đừng tìm anh nữa.” ( Lemon Phan = cmn Bùi Tạp Tư, ta mún băm mi ra….)

“Vậy được rồi, em chiều ý anh là được chứ gì!” Tư Vũ buông xuống sự rụt rè, để mặc anh kéo mình đến sofa.

Bùi Tạp Tư hấp tấp cắn cắn cổ của cô, một tay kéo váy cô, tiếp theo hai tay đều để trước đôi gò bồng đảo của Tư Vũ bắt đầu làm việc. Tư Vũ né tránh đôi môi của anh, dùng tay bàn tay đẩy ra hai bên má của anh. “Anh từ từ đã, em muốn nói chuyện với anh một chút.”

“Lại là yêu sách dong dài sao? Lại có chuyện gì nữa đây? Rốt cuộc em có nguyện ý cho anh hay không đây?” Bùi Tạp Tư thực sự mất hết kiên nhẫn, anh theo đuổi cô một thời gian dài, hiện giờ vừa mới thay đổi được vị trí làm người được cô theo đuổi thì đương nhiên anh phải hưởng thụ cho tốt quyền lợi của mình chứ.