Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 433: Tấm ảnh chụp từ nhiều năm trước




Vì sao mọi việc đều thay đổi hết thế nhỉ? Rõ ràng là mẹ mang mobile phone đến cho chú Tạp Tư mà? Vậy mà mẹ lại trở thành vui vẻ với chú Ryan như hồi trước được nhỉ? Về tình, về lý đều không đúng, thật sự quá không thích hợp chút nào cả về tình lẫn về lý ? Khi mình hỏi mẹ, mẹ cũng không nói cái gì hết!

Mà đối với ba ba của mình, cô bé càng ngày càng hiếu kỳ, không hiểu vì sao, cô bé cảm thấy chính chú Tạp Tư là ba ba của mình!

Cô bé ngẫm nghĩ một lúc toàn bộ mọi chuyện đã từng xảy ra. Mẹ của bé hầu như chẳng có bạn bè nào cả, người quen biết ngoài chú Tạp Tư thì chẳng còn ai. Thái độ của mẹ khi nhìn bé không hề đau buồn, mà lại cực kỳ yêu thương, cực kỳ quan tâm tới bé. Điều này có thể giải thích là mẹ rất yêu ba hay không? Mà mẹ lại rất yêu chú Tạp Tư, như vậy, nếu tiếp tục suy luận, phải chăng chú Tạp Tư chính là ba ba của bé?

Hơn nữa, bé cũng rất thích chú Tạp Tư, không cách nào chấp nhận chú Ryan làm ba ba của mình!

Cho nên ...

Bây giờ cô bé cần phải tìm một người để giúp mình, mà người này đương nhiên là mẹ Vũ Nghê ...

Còn cậu, hiện tại cậu đang giận chú Tạp Tư rồi!

Nhân dịp mẹ Vũ Nghê về phòng chuẩn bị ngủ trưa, còn mẹ Tư Vũ tới phòng đàn để chơi đàn, lúc ấy Hoan Hoan liền chui vào trong phòng của mẹ Vũ Nghê!

"Hoan Hoan, làm sao vậy? Con nhớ mẹ sao? Mau lên giường với mẹ!" Vũ Nghê nằm ở trên giường, vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh mình, ý bảo Hoan Hoan nằm đó!

Hoan Hoan lập tức lắc đầu: "Mẹ, con không dám nằm ở vị trí của cậu đâu, cậu mà nhìn thấy sẽ cốc đầu con đấy!"

"Cậu không có ở đây, vụng trộm một chút, không sao đâu!" Vũ Nghê dỗ dành con gái, lại ngoắc tay, nháy mắt ra hiệu. Hu hu, hiện tại thật sự cô rất đáng thương, cô đến khổ vì bị tên hỗn đản Lạc Ngạo Kiệt kia cô lập hoàn toàn, tất cả mọi người đều cho cô giống như nữ hoàng vậy...

Tất cả mọi người không một ai dám tiếp cận cô, chỉ sợ không cẩn thận đụng phải cô một cái sẽ bị kẻ bạo quân kia trừng phạt!

Làm hại cô, đừng nói bạn bè, kể cả con trai, con gái đều phải cách cô thật xa!

"Mẹ, con ngồi ở trên ghế dựa bên cạnh mẹ là được rồi!" Hoan Hoan bưng một chiếc ghế dựa nhỏ, sau đó ngồi xuống bên cạnh giường lớn!

"Được rồi ... "Vũ Nghê thất vọng thở dài một tiếng.

"Mẹ, mẹ không nên tức giận như thế? Bây giờ mẹ cũng giống như động vật quý hiếm được nhà nước bảo vệ đặc biệt ấy, cậu làm như vậy là bởi vì muốn tốt cho mẹ thôi!" Hoan Hoan đau lòng khuyên nhủ, sau đó nhìn chằm chằm vào cái bụng bầu của mẹ một cách tò mò! Thật sự là thật kỳ diệu nhé...ở trong đó lại có một cục cưng! Đáng ngạc nhiên hơn, trước kia bụng của mẹ xẹp lép, vậy mà lại có thể to đến như vậy? Kỳ diệu, quả thực là kỳ diệu vô cùng ! Nhưng có một điểm rất quan trọng, cực kỳ rất quan trọng, chính là sự vĩ đại của những người làm mẹ... nếu không thích đứa con này, làm sao có thể sinh đứa trẻ ấy ra ?

Vũ Nghê hơi nhấc người dậy, sau đó dựa lưng vào đầu giường, một tay vuốt ve cái bụng bầu đã nhô lên khá cao: "Có phải vì chuyện của mẹ Tư Vũ hay không, nên con muốn tìm mẹ để nói chuyện!"

"Mẹ, quả nhiên mẹ là người rất hiểu con!" Hoan Hoan ra sức gật đầu, nhìn mẹ nuôi đầy sùng bái, sau đó ánh mắt xoay chuyển trở nên thần bí, giọng nói cũng trở nên rất nhỏ rất nhỏ, vẻ mặt có phần xoắn xuýt."Mẹ, ngày đó con đã hỏi về chuyện ba của con!"

"A?" Cái đề tài này khiến cho Vũ Nghê trở nên kinh ngạc ."Sao con lại có thể nêu chuyện này ra thế ? Như vậy sẽ làm cho mẹ Tư Vũ rất khổ sở ... "

Hoan Hoan ra sức lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhắn, đồng thời bàn tay nhỏ nhắn cũng xua xua: “Không phải, không phải, mẹ hãy nghe con nói đã. Mẹ Tư Vũ không hề khổ sở, mà mẹ còn nói cho con biết, ba con là người quen biết của mẹ, là một người đàn ông rất cao lớn, rất đẹp trai!"

Vũ Nghê nghe thấy đáp án này ánh mắt liền nheo lại."Mẹ Tư Vũ nói rằng có quen biết người này sao ?" Chẳng lẽ, chuyện này đúng như dự đoán của cô?

Kỳ thật cô vẫn luôn có cảm giác, Hoan Hoan tuyệt đối không phải là đứa trẻ sinh ra bởi sự cưỡng gian! Không có một người phụ nữ nào bị người khác phạm tội cưỡng gian, sinh đứa con ấy ra, lại yêu thương đứa nhỏ như thế!

Bây giờ xem ra, cha của Hoan Hoan rất có khả năng chính là - -

"Mẹ, mẹ hãy nhìn con đi, bộ dáng của con có vẻ giống chú nào đây? Bản thân con mỗi ngày soi gương thật sự cũng không thể nhìn ra rốt cuộc là con giống ai! Đối với bản thân, con không được mẫn cảm lắm!" Hoan Hoan nhìn mẹ nuôi, giơ khuôn mặt nhỏ nhắn ra để cho Vũ Nghê nhìn thật kỹ! "Mẹ, mẹ hãy nhìn con thật kỹ vào...con muốn mẹ nhìn thật kỹ, rồi mẹ nói có cảm giác con giống ai đây?"

Ánh mắt của cô lại rơi vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn Hoan Hoan!

Giống Tạp Tư, nhưng mà lời nói này cô vẫn không dám nói! Thứ nhất cô sợ rằng vạn nhất nếu không phải, sẽ khơi lại nỗi đau khổ của Tư Vũ. Thứ hai, nếu đúng là như vậy, Tư Vũ cũng sẽ từ từ nói ra thôi!

"Mẹ, mẹ bảo liệu con có thể chính là con gái của chú Tạp Tư hay không?" Đột nhiên Hoan Hoan chảy nước mắt."Mẹ, con thực sự không muốn là con gái của kẻ đã cường bạo xúc phạm phụ nữ, con rất hi vọng con có thể có ba ba, ba ba thật sự ấy!"

Bình thường, khi người bạn nhỏ nói chuyện về ba ba, cô cũng không dám nêu ra, cô tưởng tượng nếu như người cha của mình là một kẻ cực kỳ xấu xa, tâm tình của cô sẽ trĩu nặng vô cùng. Dù cho ba ba không ở bên mình, cũng hi vọng ba ba là người tốt !

Vũ Nghê bị Hoan Hoan hỏi không biết nên trả lời như thế nào, sự thật chưa chắc chắn nên chuyện này chẳng ai dám nói ra. Để cho con gái hi vọng, lại khiến cho nó thất vọng, cô gái nhỏ này sẽ phải chịu một cú sốc rất lớn. "Chuyện này mẹ sẽ tìm cơ hội hỏi mẹ Tư Vũ một chút, Hoan Hoan đừng khóc!"

Vũ Nghê xuống giường ôm con gái vào trong lòng.

Hoan Hoan thật cẩn thận ôm lấy mẹ, trốn ở trong lòng mẹ khóc thút thít."Mẹ, thật sự con rất thích chú Tạp Tư làm ba ba, nhưng bây giờ mẹ và chú Ryan lại cùng một chỗ, con biết làm sao bây giờ, làm sao bây giờ đây?"

Chuyện này làm cho Vũ Nghê càng thêm bất lực ...

Vỗ về Hoan Hoan xong, Vũ Nghê đi vào trong phòng đàn!

Từ những ngón tay lưu loát của Tư Vũ, giai điệu mềm mại của khúc nhạc Thái Bình vang lên, hoàn toàn có thể cảm nhận được cảm xúc của người đánh đàn qua giai điệu âm nhạc, nó không hề sôi nổi, mãnh liệt mà tràn đầy vẻ ưu tư.

Vũ Nghê đi tới bên cạnh chiếc Piano, nói với ngụ ý khác."Khúc nhạc này nghe sao bi thương quá vậy em? Không giống với cảm xúc của những người đang yêu nhau?"

Những ngón tay của Tư Vũ vẫn nhẹ nhàng di chuyển trên những phím đàn đen trắng đan xen, sau đó vuốt nhẹ ngón tay lên dãy phím đàn rồi ngừng lại. Đóng nắp đàn lại, Tư Vũ vẫn ngồi yên trên ghế đàn."Em lại không cảm thấy bi thương, chỉ là em càng nhận biết rõ ràng hơn cái gì là tình yêu chân chính, tình yêu ư, cuối cùng cũng đều chuyển hóa thành tình thân, chỉ cần người này gặp gỡ rồi yêu thương mình, như vậy đã là điều tốt nhất cho tình yêu rồi !"

"Nếu như có người yêu em, còn có thể hiểu em, mà người này lại vừa làm em thích, lại khiến em cam tâm tình nguyện sinh con dưỡng cái, như vậy sẽ càng tốt chứ sao!" Vũ Nghê nói chuyện cực kỳ giữ ý, không dám làm Tư Vũ kích động!

"Ha ...ha, em lại không có cái may mắn như vậy - - "

"A, Tư Vũ vừa rồi khi sắp xếp lại phòng, lục đến đồ của anh trai em, thấy có một tấm ảnh chụp Tạp Tư với em hồi còn nhỏ ... hai người trông thật đáng yêu !" Vũ Nghê ngồi xuống bên cạnh Tư Vũ, mở ra cuốn album ảnh ra xem cũng là để cho Tư Vũ xem!

Tư Vũ thoáng liếc mắt một cái, liền nhìn thấy tấm ảnh khi mình bảy tám tuổi đang cố túm tay Tạp Tư để chụp ảnh ...