Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 348: Hôn chân




Lạc Ngạo Thực liếc hắn một cái, sau đó đưa mắt nhìn nơi khác. "Cậu vừa xuống máy bay liền tới thẳng khách sạn sao? Cho nên mới vội vàng như vậy?"

Tuy Lạc Ngạo Thực chỉ nhìn hắn một cái, nhưng như thế cũng đủ làm cho trái tim Lâm Hiên đập loạn nhịp, mặt đỏ như trái cà chua, "Vâng... à, vừa rồi em có gọi điện cho một đồng nghiệp, nói qua về vấn đề của anh" Lâm Hiên hời hợt nói, vẻ mặt rất bình tĩnh.

Lạc Ngạo Thực gật đầu, tỏ ý đã hiểu!

"Anh ngồi xuống đây đi" Lâm Hiên chỉ xuống chiếc ghế sofa bằng da trong phòng, khóe miệng cong lên cảm giác vô cùng vui vẻ.

"Sao cậu lại đột nhiên trở về bên này? Cũng sắp tới năm mới rồi còn gì, hơn nữa tôi nghĩ năm nay cha mẹ cậu rất cần có cậu ở bên cạnh" Lạc Ngạo Thực ngồi xuống ghế sofa, vắt chân trái lên đùi phải, dáng vẻ anh lúc này rất giống đang nói chuyện với bạn tốt, hoàn toàn không chút đề phòng.

Lâm Hiên mở tủ rượu, lấy ra một chay rượu đỏ thượng hạng. "Phụt" một tiếng, nắp chai rượu đỏ được mở ra! dòng chất lỏng màu đỏ nhạt chậm rãi chảy vào trong ly, trên miệng hắn ngậm điếu thuốc lá, từ trong miệng nhả ra một làn khói trắng mờ ảo, càng làm tăng lên vẻ mê hoặc của hắn.

Hắn ngậm điếu thuốc lá vừa châm không lâu, bưng hai ly rượu đi tới bên Lạc Ngạo Thực, ngồi xuống! Đưa cho anh một ly, dùng ngón tay trỏ và ngón giữa kẹp điếu thuốc lá, động tác rất nhuần nhuyễn! "Tuy em và Lâm Dương luôn bất đồng ý kiến trong một số chuyện dẫn tới thường xuyên cãi nhau, nhưng chúng em vẫn là hai anh em tốt. Sự ra đi của em gái, em thực sự không có cách nào chấp nhận sự thật này, cho nên em chọn cách chạy trốn, cứ cho rằng em là một đứa con trai bất hiếu ích kỉ với cha mẹ mình!"

Nếu như không phải trên đường tới đây, Tạp Tư đã khuyên anh trước mắt nên cố gắng nhẫn nhịn kéo dài thời gian, anh thật sự muốn lập tức đưa hắn tới gặp diêm vương.

"Anh, nếu thử mùi vị loại rượu này đi, là rượu anh đào đó, mùi vi rất được" hắn đã bỏ thuốc vào rượu, uống xong sẽ rất hưng phấn, sẽ rất mê hoặc. Hôm nay hắn nhất định phải chiếm được anh, không phải nói là nhất định phải dâng hiến mình cho anh. Anh, thật ra chỉ cần anh chạm vào người em một lần rồi sẽ biết, em sẽ làm anh hưng phấn sung sướng hơn nhiều so với mấy người phụ nữ kia, những thứ đám phụ nữ kia có thể làm, em đều có thể làm cho anh thậm chí còn tốt hơn rất nhiều!

Đương nhiên Lạc Ngạo Thực biết trong ly rượu này đã bị bỏ thuốc, hiện hiện giờ anh còn cách nào khác để từ chối sao? Cầm ly rượu bên, nhấp một ngụm nhỏ. "Ừ, mùi vị rất tuyệt, nhưng do ngực tôi đang bị đau không thể uống quá nhiều?"

"Vậy anh mau lên giường nằm đi, em sẽ kiểm tra cho anh" đây đúng là một cái cớ tốt để hắn đi thẳng vào vấn đề!

Lạc Ngạo Thực vô cùng phối hợp nằm xuống giường, hi vọng đám cảnh sát bên kia hành động nhanh chóng một chút, nếu vào thời điểm nguy cấp, bọn họ vẫn chưa xử lý xong, vậy anh nhất định sẽ tự tay kết liễu tên biến thái này

Nhìn cơ thể to lớn rắn chắc nằm trên chiếc giường màu trắng, Lâm Hiên đói khát nuốt nước miếng một cái. Ngón tay hắn đặt trên lồng ngực anh, nhẹ nhàng ấn. "Anh, ở đây có đau không?"

"Ừ" Lạc Ngạo Thực cắn răng trả lời.

Nhưng tiếng ừ này khi rơi vào trong tai Lâm Hiên trở nên không còn hơi sức, loại thuốc này rất mạnh, chỉ cần uống một chút, lập tức có phản ứng mãnh liệt: "Anh, có phải bây giờ anh cảm thấy trong người hơi nóng không? Em giúp anh cởi bớt quần áo ra nhé, như vậy anh sẽ thấy thoải mái hơn "

Anh nắm chặt hai tay thành nắm đấm, dùng sức ấn xuống đệm. Lũ ngu ngốc kia tại sao đến bây giờ vẫn chưa cứu được Vũ Nghê ra. Lạc Ngạo Thực không trả lời hắn, nhắm mắt lại ép bản thân phải tỉnh táo.

Những ngón tay của Lâm Hiên chậm dãi lướt từ ngực lên đầu anh, "Anh, em làm như vậy anh có thoải mái không? Rất nhiều bệnh nhân và bạn bè đều nói ngón tay em rất đẹp, còn đẹp hơn nhiều so với phụ nữ, rất mềm mại, anh thấy sao?"

Chưa từng bị kẻ "ghê tởm" nào chạm vào người, giờ phút này Lạc Ngạo Thực thật sự rất buồn nôn! Khốn kiếp, lũ ngu ngốc kia không thể hành động nhanh hơn được sao.

Thấy anh không có động tĩnh, Lâm Hiên cho rằng thuốc đã có tác dụng, lời nói và động tac cũng trở nên to gan hơn, căn bản không thèm che giấu: "Anh, em thật sự rất yêu anh, từ khi còn nhỏ em đã bắt đầu yêu anh! Chỉ cần anh thích, em có thể làm bất cứ chuyện gì, dù là hôn từng ngón chân của anh, em cũng vui vẻ làm"

Dứt lời, những ngón tay ma quái của hắn vuốt ve dọc theo cơ thể Lạc Ngạo Thực, trượt xuống chân anh, qua lớp tất vuốt ve từng đầu ngón chân anh...

Khốn kiếp, sao bọn họ vẫn không có tin tức gì? Không phải đã xác định được vị trí của Vũ Nghê rồi sao? Tại sao vẫn chưa tìm được? Lạc Ngạo Thực thầm chửi mắng trong lòng.

Tại một nhà xưởng bị bỏ hoang

Trong căng nhà ko có mái, chiếc đèn chụp màu vàng chiếu sáng căn nhà bỏ hoang, những con gió lạnh thổi vào khiến chiếc đèn lắc lư qua lại, bóng người in dưới đất cũng lắc lư tạo cảm giác hoa mắt chóng mặt! Vũ Nghê ngồi trên một chiếc chiếc ghế gỗ vừa mệt vừa đói lại lạnh, cả người không còn chút hơi sức!

"Khốn kiếp, tên biến thái khốn kiếp, giữ lại không giết là để hành hạ, có thể tăng thêm sự vui sướng sao? Nơi này rất lạnh, mình lại mặc quần áo mỏng manh, nếu như cứ tiếp tục như vậy, chưa giết cô ta thì mình đã chết trước vì rét rồi"

Vũ Nghê mệt mỏi rã rời nghe những lời này, không nhịn được cong miệng cười.

Bất chợt, tiếng chuông tin nhắn vang lên, sau khi đọc tin nhắn người thanh niên mắng: "Con mẹ nó, đúng là một thằng biến thái, coi mình là cái gì chứ, dám bảo mình hãm hiếp cô ta! Hì hì, nhưng mà cũng không tồi, tuy cô ta có hơi lớn tuổi, nhưng vẫn là một người phụ nữ xinh đẹp! Dáng người vô cùng hấp dẫn, cho dù mặc áo khoác dày vẫn có thể nhìn ra vòng ngực căng đầy"

Người thanh niên nghiêng đầu, dáng vẻ như muốn nói đừng có trách tôi: "Chị à, tuy so với tôi chị có hơi lớn tuổi, nhưng có thể chạm vào chị cũng coi như số tôi may mắn! Dù sao chị cũng rất xinh đẹp lại là vợ của một người giàu có! Tính thế nào, tôi vẫn có lời"

"Cậu đừng làm bừa, không phải tôi đang dọa cậu, nhưng nếu cậu dám làm bậy với tôi, đảm bảo Lạc Ngạo Thực - chồng tôi nhất định sẽ không tha cho cậu, cậu đừng làm chuyện dại dột" Vũ Nghê gào thét, hi vọng có thể gạt bỏ ý nghĩ sai lầm của cậu ta.

"Hiện giờ tôi đã bị ép đến bước đường cùng, không nghe theo hắn, tôi sẽ bị cơn nghiện hành hạ, chị đừng trách tôi, muốn trách thì nên trách tên biến thái kia" người thanh niên làm vẻ thống khổ không còn cách nào, từng bước từng bước đi về phía Vũ Nghê!

Bí trói chặt trên ghế, Vũ Nghê vẫn không từ bỏ hi vọng, cố gắng giữ bình tĩnh khuyên nhủ hắn: "Nếu cậu làm hại tôi, chắc chắn cậu sẽ mất mạng. Cậu nên suy nghĩ kĩ, là Lạc Ngạo Thực lợi hại hay tên Lâm Hiên biến thái kia lợi hại. Cậu có thể đắc tội với người nào, không thể đắc tội với người nào, chẳng lẽ chuyện đơn giản như vậy cậu cũng không phân biệt nổi sao?"

Người thanh niên run run, vì cơn nghiện phát tác toàn thân bắt đầu run rẩy. "Nhưng có thể các người sẽ tống tôi vào tù"

"Bây giờ cậu có thể thả tôi ra, nếu cậu không tổn thương tôi, tôi đảm bảo sẽ đem hết khả năng giúp đỡ cậu! Ha ha, ngay cả tính mạng mình Lâm Hiên cũng khó bảo toàn, hắn làm gì có khả năng cho cậu tiền, cung phụng cậu tiêu xài?"

"Những lời cô nói có phải sự thực không? Hắn sắp tiêu đời rồi sao?" người thanh niên nửa tin nửa ngờ hỏi

"Có phải là sự thật hay không, tự cậu suy nghĩ đi". Một câu này của cô đã nói lên tất cả, trong hoàn cảnh này nhiều lời cũng vô ích

"Rầm" người thanh niên đột nhiên ngã quỵ xuống trước mặt Vũ Nghê, hai tay nắm chặt đùi cô, cầu khẩn nói: "Chị, cầu xin chị cứu tôi"

"Tất nhiên tôi sẽ cứu, cậu mau thả tôi ra, đưa tôi ra ngoài" Vũ Nghê nhỏ giọng trấn an.

"Nhưng tôi sợ, tôi sợ chị sẽ giao tôi cho cảnh sát" người thanh niên nhát gan do dự lại do dự. Một mặt muốn làm theo lệnh Lâm Hiên hãm hiếp Vũ Nghê, nhưng mặt khác lại sợ sau này Lạc Ngạo Thực sẽ trả thù.

Cứ như vậy, gần nửa tiếng trôi qua

Nhìn ánh trăng trên đỉnh đầu, Vũ Nghê thầm cầu nguyện trong lòng. Thực ra nếu chỉ có một mình, chắc chắn cô sẽ không sợ, nhưng hiện giờ trong bụng cô đang có cục cưng, nếu cứ tiếp tục chịu lạnh như thế này, cục cưng sẽ gặp nguy hiểm mất. Ông xã, anh có biết bây giờ em rất nguy hiểm không? Anh mau xuất hiện đi, hiện giờ em và con rất cần anh!

Đúng lúc ấy thì, "Rầm" một tiếng, cánh cửa gỗ bị người bên ngoài đá một cái vang ra, mấy người đàn ông cao lớn cùng nhau xông vào, trên tay mỗi người đều cầm một khẩu súng. Một người đàn ông trong số đó dùng tốc độ nhanh như sét đánh lao tới trước mặt Vũ Nghê, giơ chân nhằm trúng cằm tên bắt cóc đá thật mạnh!

"A..." gương mặt tên bắt cóc lệch sang một bên, đồng thời cả cơ thể nghiêng sang một phía, ngã nhào xuống đất.

Người đàn ông không đợi tên bắt cóc đứng lên, lập tức kéo hắn từ dưới đất lên, không ngừng đấm thật mạnh vào mặt hắn. "Mẹ kiếp, mày là thằng khốn nào mà dám bắt cóc vợ tao...."

"Á...." cơ thể gầy còm bị cơn nghiện phát tác không còn sức lực phản kháng giống như một bao cát mặc cho người ta đánh đến đầu óc choáng váng, không còn nhìn rõ cảnh vật trước mặt.

"Chị dâu, chị có bị sao không?" Bùi Tạp Tư chạy tới cởi sợi dây thừng trên người Vũ Nghê, vừa kiểm tra vừa quan tâm hỏi

Vũ Nghê lắc đầu, khi nhìn rõ người trước mặt, những giọt nước mắt sợ hãi kích động chảy ra. "Hu hu....." là anh, người có vóc dáng cao lớn, hai chân thon dài, cánh tay rắn chắc, động tác vừa đẹp mắt vừa khỏe khoắn kia chính là anh, là Lạc Ngạo Thực chồng của cô! Anh đã nghe thấy tiếng gọi của cô, vào thời điểm quan trọng nhất anh đã xuất hiện cứu cô ra ngoài, bảo vệ cô

Niềm hạnh phúc nhanh chóng thay thế cho nỗi sợ hãi, chỉ là những giọt nước mắt không cầm được thi nhau chảy xuống....

"Á, cầu xin anh đừng đánh tôi... a...." người thanh niên phát ra những tiếng kêu đau đớn, phun ra môt ngụm máu tươi. "Chị à, xin chị hãy cầu xin giúp tôi, tôi chịu được nữa, cầu xin chị"

Đám cảnh sát phía sau chạy tới, mấy người ngăn hành động đánh người của Lạc Ngạo Thực, mấy ngườ chạy tới bắt tên bắt cóc giải đi....

Lúc này, hai tay Lạc Ngạo Thực đã đấm người đến run rẩy, mới nhớ tới Vũ Nghê, gương măt vốn không sợ hãi giờ phút này tràn đầy lo lắng hoảng sợ, "Bà xã, em có bị thương không? Mau nói cho anh biết"