Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 342: Bí mật trong nhật ký




Có lẽ là do tò mò, hoặc có thể do xúc động nhất thời, cũng có lẽ do sự nhạy cảm của một người phóng viên về những chuyện trước đây của bố Tinh Tinh, vì vậy Vũ Nghê mở cuốn nhật ký ra!

Thật khéo, những dòng chữ đầu tiên đã gợi lên sự hứng thú trong Vũ Nghê. Thì ra Tinh Tinh không phải là con hợp pháp, bố mẹ Tinh Tinh không kết hôn, hai người họ yêu nhau từ khi học đại học, chưa tốt nghiệp đã có con!

Để lấy tiền chăm sóc người bạn gái đang mang thai, bố Tinh Tinh đã xin làm việc trong một quán rượu. Cô nhìn bức hình bố Tinh Tinh, quả thực là một người đàn ông rất tuấn tú, chắc chắn ở trong quán rượu rất được chào đón! Từ những hàng chữ Vũ Nghê có thể cảm nhận được bố Tinh Tinh là một người hướng nội rất có ý thức trách nhiệm! Bây giờ đã là thời đại máy vi tính vô cùng phổ biến, nhưng vẫn có người đàn ông kiên trì viết nhật ký bằng tay chứng tỏ đó là một người đàn ông truyền thống, hướng nội. Mà một người đàn ông như vậy bằng lòng đi kiếm tiền trong những quán bar về đêm, tất nhiên có thể nói anh ta rất có ý thức trách nhiệm, dù không muốn nhưng vì người yêu và đứa con trong bụng cô ấy, có thể làm bất cứ chuyện gì.

Tờ nhật ký phía sau, đã chứng minh những suy nghĩ của Vũ Nghê hoàn toàn chính xác. Quả nhiên, bố Tinh Tinh đã viết trên nhật ký rằng anh ta rất không thích loại thế giới xa hoa đồi trụy, nhưng vì muốn cuộc sống của người thân được tốt hơn, anh không còn các nào khác, rơi xuống địa ngục sa đọa đồi trụy đó.

Trong cuốn nhật ký còn ghi lại những lời thề hẹn giữa bố mẹ Tinh Tinh, một lần nữa bố Tinh Tinh quyết chí thoát khỏi cuộc sống nghèo khổ mang lại hạnh phúc cho mẹ con Tinh Tinh. Anh ta hi vọng, sau này sẽ có sự nghiệp của riêng mình, có thể mua được một căn trong thành phố lớn này, đón mẹ lên sống cùng hai vợ chồng.

Vì thời gian không cho phép, Vũ Nghê không thể đọc kỹ từng trang giấy, cô nhanh chóng lật tới trang cuối cùng của cuốn nhật ký. Bất chợt một đoạn nhật ký lọt vào tầm mắt Vũ Nghê, ngăn hành động đóng cuốn nhật ký lại.

Trên trang giấy trắng viết những dòng chữ nắn nót cẩn thận ‘Vì con gái, vì mẹ, chỉ cần có thể đem lại cuộc sống tốt đẹp hơn cho hai người, tôi không quan tâm chuyện bản thân bị biến thành một cái xác không hồn’ những dòng chữ thê lương, khiến lòng người đau nhói

Lúc đó mẹ Tinh Tinh đã qua đời, sau khi mất đi người mình yêu thương, bố Tinh Tinh đã mất hết ý chí chăng?

Nhìn xuống chiếc đồng hồ đeo tay, vẫn còn khá sớm, cô muốn đọc thêm một chút! Muốn biết "cái xác không hồn" là thế nào? Rốt cuộc bố Tinh Tinh đã làm chuyện gì?"

Hai người vệ sĩ đứng trước cửa phòng bảo vệ Vũ Nghê cũng không ai dám lên tiếng thúc giục cô!

‘Anh ấy đúng là một bác sĩ tốt, chủ động giúp tôi liên lạc với tất cả bác sĩ giỏi trong khoa khám bệnh cho Tinh Tinh, hơn nữa còn cho tôi vay hai nghìn tệ để chữa bệnh cho con gái’ đọc đến đây, hay tay cầm quyển nhật ký của Vũ Nghê rõ ràng run lên

Bác sĩ?

Người bác sĩ bố Tinh Tinh nhắc tới là Lâm Hiên sao? Đúng rồi, rất có thể, khi đó bố Tinh Tinh cũng đang ở thành phố S

Có liên quan tới Lâm Hiên?

Trong đầu dần hiện ra mấy chữ như vậy, càng tăng thêm sự hiếu kỳ trong lòng Vũ Nghê, cô thậm chí cảm giác bí mật này sẽ rất chấn động. Tuy vẫn chưa tìm được đáp án, nhưng không biết tại sao Vũ Nghê cảm giác được toàn thân lạnh ngắt, rợn cả tóc gáy!

Nói đến xác thịt, lại nhắc tới bác sĩ!

Hai chuyện này có liên quan gì với nhau? Người bác sĩ này khiến bố Tinh Tinh phải làm chuyện gì sao? Hay là người bác sĩ đó cần cơ thể bố Tinh Tinh để làm thí nghiệm gì? Làm thí nghiệm để tích lũy thêm kinh nghiệm?

Để chứng thực cho suy nghĩ của mình, Vũ Nghê tiếp tục đọc nhật ký.

‘Anh ta nói chỉ cần tôi đồng ý yêu cầu của anh ta, sẽ lập tức cho tôi năm nghìn tệ, sau đó vẫn sẽ tiếp tục cho tôi tiền, nhưng phải giữ bí mật tất cả mọi chuyện không được để cho những người khác biết! Ha ha, thì ra tôi cũng có thể kiếm tiền dễ dàng như vậy. Tiền này, tôi không thể giữ lại, tiền này phải đưa cho bố mẹ của Tuyết, tôi là tội nhân đã không thể chăm sóc tốt cho con gái của họ, còn hại chết cô ấy. Cho dù bố mẹ cô ấy có nhận hay không, tôi vẫn phải thay Tuyết hiếu thảo với bố mẹ cô ấy'

Trái tim Vũ Nghê càng lúc càng đau nhói, rất chua xót, rất tê dại, những giọt nước mắt kích động lại một lần nữa trào mi, "Đúng là một người đàn ông tốt, tôi tin chắc Tuyết sẽ không trách anh, cô ấy nhất định sẽ rất biết ơn anh! Tuyết, có được một người bạn trai vô cùng trách nhiệm như vậy, cô thật là may mắn"

Bị cảm động, Vũ Nghê không nhịn được thốt lên: "Bố Tinh Tinh, xin anh hãy tha thứ cho sự tò mò của tôi về tính yêu của hai người! Xin đừng trách tôi, tôi thực sự không có ác ý"

Vẻ mặt cô vừa tò mò, vừa sợ bị trách cứ vì không tôn trọng sự riêng tư của người khác. Hai cảm giác này, đấu tranh kịch liệt trong lòng cô.

Một bản nhạc chữ tình chợt vang lên từ trong túi xách, khiến Vũ Nghê giật nảy mình, hốt hoảng: "A...."

Cô vừa hét lên một tiếng, hai người vệ sĩ lập tức lao vào trong phòng! Động tác cực kỳ nhanh, có thể thấy được trải qua sự huấn luyện chuyên nghiệp.

Vũ Nghê nhìn chiếc điện thoại, lại nhìn hai người đàn ông lạnh lùng trước mặt, cười một tiếng xin lỗi, "Không có gì, là điện thoại của chồng tôi"

Hai người vệ sĩ gật đầu, sau đó lại đi ra ngoài

Vũ Nghê đưa tay chặt trước ngực, sau đó bắt máy: "Ông xã, có chuyện gì vậy?"

"Anh đang ở đài truyền hình MBS, em phỏng vấn xong chưa?" giọng Lạc Ngạo Thực đầy lo lắng truyền ra từ điện thoại

"Chương trình phòng vấn đã xong rồi, em đang đến nhà một cô bé tìm giúp con búp bê vải do mẹ cô bé tự tay làm..."

Lạc Ngạo Thực nhíu mày, "Ồ, em đang là cô phóng viên nhỏ bé nhỉ. Nhưng anh nói cho em biết, em thích làm gì thì làm anh không quan tâm, nhưng em không được mang con gái anh chạy đông chạy tây như vậy"

"Em đâu có chạy đông chạy tây đâu? Em đi bằng xe đó chứ, rất nhàn nhã" trước đây mới đúng là chạy đông chạy tây chứ, để theo dõi một tên tội phạm, cô phải chạy từ trên núi xuống, lội từ ruộng lúa ra sông suối, cho dù nguy hiểm thế nào cũng phải đi! Haiz, nhưng bây giờ cô như biến thành động vật quý hiếm cần bảo tồn vậy, chỉ là đi phỏng vấn đơn giản cũng phải có hai vệ sĩ đi bên cạnh

"Không nhiều lời nữa, nếu đã xong việc thì mau cầm con búp bê vải đó về đi" Lạc Ngạo Thực ra lệnh

Vũ Nghê nhăn mũi, sau đó dùng giọng nói vô cùng thần bí nói: "Ông xã, em phát hiện ra một bí mật, hình như bí mật này có liên quan tới Lâm Hiên, cho nên em muốn tiếp tục tìm kiếm một lúc"

"Bí mật gì?" Lạc Ngạo Thực lại nhăn trán một lần nữa, bây giờ phàm là chuyện có liên quan tới Lâm Hiên đều rất nguy hiểm

"Hiện giờ không thể nói rõ ràng với anh ngay được, em tìm câu trả thêm một lúc nữa, lát về nói với anh sau" Vũ Nghê vội vã cúp điện thoại

'Tuyết, hôm nay anh đã làm chuyện đó với anh ta, anh không nói rõ được cảm xúc của mình, nhưng anh có thể khẳng định cảm giác rất ghê tởm, sau khi về đến nhà, anh gần như đã nôn ra tất cả mọi thứ trong bụng'