Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 337: Địa ngục sa đọa (2)




Ánh mắt sắc bén của Lạc Ngạo Thực lướt qua cơ thể trần trụi của mấy cặp đồng tính nam đang quấn lấy nhau. Ở nơi này, đâu đâu cũng là cảnh tượng dâm loạn, khắp nơi đều sa đọa thối nát.

Hồi còn là thanh niên anh từng tới đây, khi đó đã có cảm giác dung tục, không ngờ bây giờ còn kinh khủng hơn, bước vào đây chính là rơi xuống địa ngục.

Tuy Lạc Ngạo Thực cố gắng che giấu sự xuất hiện của mình, nhưng thân hình cao to hoàn mỹ của anh nhanh chóng thu hút những người xung quanh. Có mấy người đàn ông còn rất ít tuổi chủ động tới gần làm quen! Có lẽ bởi gương mặt anh khá lạ, có một số người chỉ dám nhìn mà không dám tới.

"Anh đẹp trai, phải gọi anh thế nào?" Một người trong số đó cất giọng õng ẹo chào hỏi!

Lạc Ngạo Thực không nói gì, chỉ đưa tay ra hiệu gì đó, mấy người kia thấy vậy liền cụt hứng nhún vai, xoay người tản ra! Không sai, nơi này không phải một quán bar bình thường, đây là một quán bar bí ẩn nổi tiếng dành cho những người đồng tính.

Theo ánh đèn, Lạc Ngạo Thực tới một góc bí ẩn được ngăn cách bằng một bức rèm, những ánh đèn thủy tinh trong suốt liên tục lóe lên những ánh sáng màu sắc, biến góc tối bí ẩn thành một khung cảnh xinh đẹp lãng mạn! Một cô gái ngồi trên ghế sofa, hai bên là hai người đàn ông tuấn tú chia nhau mò mẫm trên người cô ta.

Điếu thuốc lá trong miệng cô ta không ngừng lóe sáng, trên mặt đầy vẻ mê hoặc hưng phấn, có lẽ do điếu thuốc lá, hoặc là do hai người đàn ông cạnh bên cô ta mang lại!

Đứng ở góc tối, Lạc Ngạo Thực im lặng quan sát một hai phút, cuối cùng mới có cơ hội nhìn rõ gương mặt cô ta...

Điều này, rốt cuộc cũng chứng thực đáp án trong lòng anh.

"Jerry!"

Bất chợt một giọng nam êm ái truyền tới tai Lạc Ngạo Thực, anh nhìn về phía phát ra giọng nói, người anh hẹn gặp bước tới bên cạnh: "Thấy sao?"

"Ừm, không khác với phân tích của anh là mấy" Người đàn ông vừa tới bật cười hai tiếng, sau đó vỗ vai Lạc Ngạo Thực: "Chuyện còn lại giao cho tôi là được rồi, dù sao đây là công việc của chúng tôi, anh về nhà đón năm mới với gia đình đi"

"Con hồ ly này rất giảo hoạt cũng rất độc ác, cho nên phải cẩn thận, phải một chiêu trí mạng" Lạc Ngạo Thực nhỏ giọng nhắc nhở.

"Yên tâm đi, anh càng ngày càng dài dòng, mau đi đi, nếu anh bị phát hiện chuyện sẽ ầm ĩ đó" nNgười đàn ông trêu ghẹo nhắc nhở, ánh mắt liếc về góc tối dâm loạn trước mặt! Ở đó, quần áo trên người của người phụ nữ đã bắt đầu bị xé rách, lộ ra bờ vai trắng nõn, một bàn tay to lớn nhanh chóng vuốt ve đi vào trong, một bàn tay to lớn của người khác lần xuống dưới váy cô ta, "Thật là ghê tởm, không biết đám người kia nghĩ thế nào. Không phải mình cũng có đó sao, đi sờ người khác chi bằng tự sờ mình có phải sảng khoái hơn không"

Lạc Ngạo Thực nhếch miệng, trước khi đi liếc mắt nhìn vào góc tối...

Có lẽ là trùng hợp, khi ánh mắt thoáng liếc qua góc tối, lại như thấy được ánh mắt kinh khủng lạnh như băng, giống như Vũ Nghê đang nhìn thẳng vào mắt anh.

Lạc Ngạo Thực như ngựa không ngừng vó chạy thẳng xe tới sân bay, anh đã cho trợ lý mang hành lý tới sân bay đợi trước! Anh muốn sáng sớm ngày mai, được ôm bà xã của mình.

***

Ánh mặt trời đầu mùa xuân xuyên qua tấm kính thủy tinh mỏng như tầng sương trắng, chiếu vào trong phòng!

Người nằm trên chiếc giường lớn hình như hơi lạnh, kéo cao chăn. Nửa gương mặt được trùm kín trong chiếc chăn vừa khéo chỉ lộ ra cánh mũi xinh xắn và đôi môi đỏ mọng. Nhìn dáng vẻ rất đáng yêu, vừa bước vào phòng không lâu, anh thật muốn cắn lên khuôn mặt xinh đẹp ấy!

Vì cô đang mang thai sao? Tại sao càng lúc càng cảm thấy cô đáng yêu, càng lúc càng giống trẻ con? Lúc hai mươi tuổi, mỗi hành động cử chỉ của cô đều khá trưởng thành, cho dù đang ngủ cũng có dáng vẻ xinh đẹp!

Sáu năm sau cô đã trở nên mạnh mẽ rất nhiều, toàn thân giống như đều mọc những chiếc răng sắc nhọn, có thể chuẩn bị tấn công người khác bất kỳ lúc nào, khiến người ta khó chống đỡ! Dường như càng lúc càng xa hai chữ "đáng yêu", xa đến hàng ngàn kilomet!

Lạc Ngạo Thực mở to hai mắt, vừa nghĩ vừa ngắm tướng ngủ của cô, nụ cười nơi khóe miệng càng lúc càng cong!

Kẹt....

Cửa chính phòng ngủ đột nhiên bị mở ra.

Anh nghe tiếng mở cửa liền quay đầu lại, thấy một gương mặt nhỏ kháu khỉnh kinh ngạc kêu: "Bố, cuối cùng bố đã trở về"

"Suỵt" Lạc Ngạo Thực đưa ngón tay trở lên môi, ra hiệu cậu nhóc giữ yên lặng.

"Bảy giờ rồi, mẹ cũng nên dậy thôi chứ?" Tuy không đồng ý với ý kiến của bố nhưng giọng nói của Lạc Dật vẫn nhỏ lại, "Đến năm học vào giờ này con đã phải chuẩn bị đi học rồi"

Lạc Ngạo Thực trợn mắt, chỉ tay vào miệng con trai... điều này rõ ràng ý nói, cậu bé lập tức câm miệng!

Thấy bố trừng mắt, Lạc Dật không chịu thua, thè lưỡi, làm mặt quỷ!

Bên tai không ngừng vang lên tiếng động huyên náo, quấy rầy giấc mộng của Vũ Nghê. Đầu tiên, rèm mi khẽ run run, sau đó hoàn toàn mở mắt: "Ư..." cCô phát ra tiếng động như kháng nghị.

"Hì hì, mẹ tỉnh rồi" Cậu nhóc lớn tiếng nói, hơn nữa như một làn khói bay vào trong phòng.

"Ừ, mẹ dậy rồi, nhưng không cho cười với mẹ" Tuy đã tỉnh giấc, nhưng cô vẫn lười biếng nằm trên giường không muốn nhúc nhích! Sáng hôm nay không có việc gì, xế chiều có lịch phỏng vấn, và tất nhiên là tiếp tục viết bài về câu chuyện của "Tinh Tinh"

Vì nằm ngang, lại nheo mắt nhìn cho nên Vũ Nghê hoàn toàn không phát hiện ra Lạc Ngạo Thực, đang đứng một bên chờ cô "vui mừng, hưng phấn, thét chói tai, sau đó lao đầu vào trong ngực anh". Vẻ mặt mong đợi của anh ngày càng u ám, cuối cùng có thể dùng hai từ để hình dung, đó chính là "Ảm đạm"

Thấy sắc mặt khó coi của bố, cậu nhóc muốn cười thật to, ha ha, có phải cảm giác không được để ý tới rất khó chịu không, hì hì, cậu phải châm thêm vài lít dầu nữa mới được, "Mẹ, năm mới sắp đến rồi mà bố vẫn chưa trở về. Có phải mẹ rất nhớ bố không, tối ngủ không ngon giấc, nên bây giờ mới không dậy nổi?"

Mẹ à, khi ở trước mặt đứa con trai nghiêm túc này đừng nói những câu như là "rất nhớ, rất yêu" đó nha. Lạc Dật liếc trộm bố mình một cái, có thể thấy người bố của cậu rất căng thẳng chờ đợi đáp án này!

Vũ Nghê nằm trên giường, chiếc miệng xinh đẹp giấu dưới chiếc chăn khẽ mỉm cười. Haiz, đúng là cô đã bị đứa con trai lém lỉnh này nói trúng rồi, chỉ là không thể thừa nhận trước mặt con trai, "Không có, con không được nói lung tung"

Sắc mặt Lạc Ngạo Thực so với trước đó càng ảm đạm hơn, môi mỏng khẽ nhếch.

Thấy được nét mặt "bi thương" của bố, trong lòng Lạc Dật vô cùng vui sướng! Nhưng cậu vẫn đùa chưa đủ, còn muốn thấy vẻ mặt "kia" của bố hơn. Cậu nhóc giống như con khỉ, nhảy lên giường lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn nhào vào ngực mẹ...